Chương 10
Khóe miệng Aries cong cong, gã không thể dừng cười được. Gã hết nhìn Suzaku trong vòng tay mình, rồi lại nhìn thùng cà phê mà gã đã cất công chuẩn bị đặc biệt cho em, không biết vẻ mặt em sẽ như thế nào khi tỉnh dậy đây?
Trong đầu gã giờ chỉ còn, và hiển nhiên toàn là cậu trai tóc xám bạc quá đỗi quí hóa. Aries không muốn bỏ lỡ bất kỳ điều gì của em nữa.
"Aries- chan trông vui ghê, tui cũng muốn có người yêu nha!" - Toga nhoài người lên mặt bàn gỗ của quầy bar, lắc lư cái đầu vàng bù xù của mình một cách vui vẻ.
Những thành viên còn lại của Liên minh Tội phạm không khỏi liếc nhìn thanh niên tóc đỏ hung thêm vài lần.
Lại nhắc đến những ngày trước kế hoạch bắt cóc học sinh Yuuei, người này thoạt nhìn như xác sống đội mồ sống dậy. Gã thường ho ra máu, gầy còm mà ốm yếu, những thớ cơ mềm nhũn, gã là hiện thân cho một bộ xương biết đi chính hiệu. Còn chưa kể đến cái tâm trạng sáng nắng chiều mưa, bộ dáng âm dương quái khí¹ của gã thường ngày nữa kìa.
Thế mà sau khi đặt chân đến cánh rừng, gã ta trở nên sung sức hơn hẳn. Dần dần nhìn ra hình dạng nên có của một thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh.
Biệt đội Tiên phong vẫn chưa thấy được phong cách chiến đấu của gã, thế nên họ cũng có chút mờ mịt. Nhưng chỉ riêng việc gã rời đi không một vết thương trên người cùng tâm trạng phơi phới khi nắm được một học sinh của Yuuei trong tay, cũng đã là đủ ghê gớm rồi.
Bọn chúng là mầm non đáng giá của giới anh hùng, chứ không phải những quả hồng mềm mặc người ta bóp.
"Kurogiri- san, cho tôi mượn một căn phòng, được chứ?" - Aries dụi mũi vào mớ tóc nhạt màu của thiếu niên hiện đang say giấc nồng trong lòng mình. Nó có một mùi hương thanh mát tựa bạc hà.
Về phần "người yêu" mà Himiko đã nói, gã không phủ nhận, nhưng cũng không quá đồng ý.
Không phủ nhận, vì gã yêu em.
Không tán thành, vì em không hề yêu gã. Một chút cũng không hề, phải không Suzaku?
Gã nhấc chân, bước nhanh về căn phòng mà Kurogiri đã cho phép dùng đến.
Gã tự hỏi nó bắt đầu từ lúc nào.
Từ ngày đầu tiên gặp em chăng?
Cái thân hình bé nhỏ, bộ dạng nhút nhát cẩn trọng mặc người xâu xé.
Aries đóng cửa, đặt người trong lòng xuống chiếc giường không mấy êm ái, gã vuốt những sợi tóc rũ tán loạn trên mặt em, để lộ ra một khuôn mặt trắng trẻo tái nhợt.
Đáng yêu làm sao.
Gã nghĩ rằng lúc ấy, tim gã đã đập thật nhanh. Nhanh đến mức muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Hay là khi gặp em nơi khu vườn đầy hoa, khi em ngủ say ở một nơi tràn ngập ánh nắng dịu dàng và mùi hương thơm ngát?
Chà, thật khó nói làm sao.
Nhưng ở đâu có Suzaku, cứ như bản năng, gã sẽ luôn tìm thấy em.
Rồi lặng lẽ mà nhìn em, cho đến khi nào em để ý đến gã mà thôi. Mỗi lần như thế, gã đều rất hạnh phúc, rồi gã lại tự cười nhạo bản thân vì đã cảm thấy như vậy. Nhưng nếu em không nhận ra gã, gã lại buồn bã đến mức chỉ muốn chạy đến ôm chầm lấy em.
Làm sao bây giờ đây, trong mắt gã chỉ còn em, và duy nhất chỉ là em.
Đôi lúc khi nhớ về quá khứ, gã gọi em là "Shu", vì không đủ khả năng để gọi "Suzaku". Nhờ những phút giây lảm nhảm tên em khi em không còn kề bên, hàm gã mới có thể đủ linh hoạt để gọi tên em một cách trơn tru.
"Suzaku, Suzaku, Suzaku." - Gã ngâm nga nơi cổ họng, tựa một câu thần chú bí mật của riêng bản thân gã.
Aries chất những lon cà phê thành một ngọn tháp nho nhỏ, sắp xếp ở nơi tầm mắt của em có thể dễ dàng thấy được. Gã ngồi xuống, cầm con dao bỏ túi hồi nãy vừa mới chôm chỉa được của cô bé tóc vàng nào đó, đặt bên cạnh bản thân.
Gã cho em hai thứ, uống cà phê và ăn thịt gã. Aries sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng nhu cầu của em, dù cho nó có nhảm nhí hay vô lý cỡ nào đi chăng nữa.
"Anh xin lỗi vì đã làm em nghẹt thở..."
Gã thở dài rầu rĩ, đưa đầu tựa vào lòng bàn tay của Suzaku.
"Xin em hãy mau chóng và tỉnh dậy đi."
"Để rồi ăn thịt anh và mau chóng khỏe lại nào."
Aries từng là một con người tử tế và ôn lương cung kiệm², tuy đôi lúc hơi nóng nảy và suy nghĩ không mấy thấu đáo, may thay Suzaku luôn ở bên cạnh để giúp đỡ gã.
Vậy mà bây giờ gã điên rồi, gã điên vì em, và đồng thời cũng chỉ bình thường vì em thôi.
Hay nói đúng hơn, kể từ lúc tận mắt chứng kiến cảnh cậu trai mình thầm yêu thích bị mấy tên tự xưng đồng đội thân thiết đó chém đầu, gã cảm giác vài sợi dây trong đầu mình phát ra tiếng kêu xé lòng, rồi sau gã chả thể hiểu được bất cứ điều gì.
Verra và gã, là hai người duy nhất thừa nhận sự tồn tại cũng như những chiến công và sự cố gắng không ngại khó khăn của Suzaku. Em phải tủi thân biết mấy, khi ngày nào cũng phải đối mặt với những lời nói cay độc đáng ghét kia.
Họ luôn tách em ra khỏi những người còn lại, gã nghĩ rằng như thế là bảo vệ em. Mà phải chăng, cách làm này đã sai sót ở chỗ nào rồi? Vì nếu nó ổn, thì tại sao tên vua thối nát vô dụng lại hạ lệnh triệu tập họ vào cung điện, để những người khác có thể âm thầm mà kết thúc mạng sống của em?
Và câu hỏi luôn canh cánh trong lòng gã, là tại sao em không phản kháng?
Với sức lực của em mà nói...
"Vì em quá tin tưởng họ, bằng một cách ngu xuẩn nhất có thể chăng?"
Gã dường như đã biết câu trả lời, thế mà lại không thể nào chấp nhận được nó.
Aries từng phóng khoáng cho đi không cần nhận lại, đột nhiên trở lên hèn mọn và tính toán chi li vô cùng.
Bỗng dưng, gã sợ một lần nữa mất đi em.
Gã cũng không thể hiểu nổi bản thân mình đang làm gì nữa, chỉ là trái tim tù túng đang âm ỉ đau đớn này, gã không thể lý giải được nó.
"Nhưng xin em, đừng rời xa anh."
Không khí lặng thinh đến mức đáng sợ, ngay lúc này, người trong lòng gã hơi nhúc nhích ngón tay, đôi mi em run rẩy.
Aries vui vẻ.
Đúng vậy, tỉnh dậy đi Suzaku.
Ánh mắt Aries mềm nhũn, chứa đựng sự chờ mong mỏi mòn của gã.
Để gã có thể, bằng một cách hèn nhát, dâng lên em thứ tình cảm hỗn loạn và lộn xộn của gã.
=======================
Chú thích cái nhẹ:
¹Âm dương quái khí: nghĩa đen tà khí quái lạ trong trời đất; nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
²Ôn lương cung kiệm: tính cách ôn hòa khiêm nhường.
Sẵn tiện, bất ngờ không, khi chương này hoàn toàn không phải về cục cưng ghoul của tui?
Mà, mong mọi người nhận xét vài cái, cho tui biết cái gì hay hoặc không hay để tui coi rồi chỉnh sửa lần sau. Cảm ơn nhiều ạ.
Và nếu tui có sai chính tả hay thiếu từ thì mọi người có thể nhắc nhở tui được không? Vì tui đọc lâu lâu tự nhiên bị hoa mắt nên có khi không chừng bỏ sót một vài chi tiết á.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com