Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

c22: Nguy cơ giải trừ

Đang vui vẻ thì có kẻ phá đám, tình cảnh lúc đó sẽ ra sao? Kẻ phá đám này còn là nhân vật chính trong cuộc thảo luận vừa rồi. Không phải sẽ rất hỗn loạn hay sao?

"Kim Tử Nghiên, em làm sao có thể không lên lớp, loại chuyện này em cũng làm được sao?." Geum Jan Di vừa tiến đến, liền đối với em gái một trận oanh tạc, vốn còn tức giận với Tử Nghiên, ngữ khí cũng cứng rắn, cường ngạnh hơn bình thường.

Mấy người trong phòng vì nghe lời Jan Di nói mà nhíu mày, bộ dạng Geum Jan Di thế này, F4 đều cảm thấy cô ấy có địch ý với Tử Nghiên. Vì sao a? Hai người họ là chị em, cho dù cãi nhau cũng không nên quá mức như vậy, trông giống như kẻ thù gặp nhau là đỏ mắt.

"Uy, Geum Jan Di, Tử Nghiên là em gái của cô, sao cô có thể đối xử với cô ấy như vậy! Rốt cuộc là cô tức giận chuyện gì, lại luôn luôn nhắm vào em gái mình." Song Woo Bin thật sự chịu không được, liền lên tiếng, Geum Jan Di như vậy rất khác thường, khiến người ta rất khó chịu.

Yoon Ji Hoo lạnh lùng nhìn Geum Jan Di, ánh mắt băng lãnh đến nỗi làm cho người ta sợ hãi, Geum Jan Di nhìn, không khỏi lui về sau mấy bước. Yoon Ji Hoo mặc kệ cô ta, lạnh lùng nói: "Dù cho cô có là chị của Tử Nghiên, cô cũng không có quyền trách mắng cô ấy, huống chi người sai chính là cô, chẳng lẽ cô còn không hiểu sao? Geum Jan Di!" Nói xong lời cuối cùng, là nghiến răng nghiến lợi . Anh luyến tiếc không nỡ nặng lời với Tử Nghiên. Làm sao chịu nổi người khác la mắng cô ấy?

Geum Jan Di vốn là có chút sợ hãi, nghe anh nói như vậy, thì rất khó chịu nhưng không nói được gì. Bị em gái chỉ trích, cô cảm thấy rất khó chịu nên cô mới đối xử với em gái như vậy, hơn ai hết, cô là người thương em ấy nhất.

Tử Nghiên lôi kéo Yoon Ji Hoo đang có chút không khống chế được, nhìn anh khẽ lắc đầu, có lẽ là song bào thai, tuy rằng không giống nhau, nhưng từ khi ở chung 10 tháng trong bụng mẹ, cô cũng có chút cảm ứng.Cô biết chị ấy có một vách ngăn trong lòng, chính cô phải là người xóa bỏ vách ngăn ấy, bằng không, loại người chết vì sĩ diện như chị ấy còn lâu mới chịu hòa.

Bất quá, trong lòng Tử Nghiên cũng rất rối rắm, muốn cô cúi đầu trước cô cũng cảm thấy thật ủy khuất. Nhưng sự việc đã đến nước này cũng phải có người nhượng bộ trước, không phải sao? Nghĩ kĩ lại,Tử Nghiên không khỏi thở dài, muốn trách cũng chỉ có thể trách mình phận em gái, so với chị nhỏ hơn, cô đành nhượng bộ vậy.

"Chị, đến đây ngồi đi! Bởi vì hôm nay cảm thấy trong người không thoải mái nên em mới phải đến đây ." Tử Nghiên hết cách, chỉ có thể nhượng bộ, lên tiếng đánh vỡ không khí xấu hổ, có một số việc phải do chính mình tự hành động nếu không đến cả đời cũng không giải quyết xong.

Geum Jan Di thấy em gái nhượng bộ trước, mới đầu hơi ngạc nhiên nhưng sau đó hiểu rõ, trong lòng thật cảm động em gái thông cảm. Nhưng cô là người dám làm dám chịu, vì thế cô hướng ánh mắt xin lỗi về phía em gái nói: "Tử Nghiên, là chị không đúng! Thật xin lỗi!"

Tử Nghiên lắc đầu cười cười, ánh mắt giảo hoạt nhìn chị nói: "Việc cũng đã qua, không nên nhắc lại làm gì. Chỉ cần về sau chị cẩn thận hơn một chút, như vậy em cũng an tâm." Kỳ thực nói rõ ra , cũng tốt! Quan hệ của hai người cũng không tiếp tục căng thẳng như vậy.

Bất quá,Tử Nghiên nhìn về phía Goo Jun Pyo, thấy hắn căng thẳng nhìn chị cô. Nhớ ra là hắn muốn tìm chị cô nói chuyện cho rõ ràng, mong rằng chị cô không cần làm cô thất vọng. Dù sao, cô cũng rất quan tâm hai người bọn họ.

"Geum Jan Di, chúng ta nói chuyện đi!" Goo Jun Pyo nghiêm túc nhìn Jan Di nói, cuộc nói chuyện kế tiếp, hi vọng cô không cho hắn một đáp án thất vọng.

Geum Jan Di lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt Goo Jun Pyo nghiêm túc như vậy, trực giác nói cho cô biết, lời anh sắp nói rất quan trọng, Jan Di không khỏi lập tức nâng cao tinh thần, thận trọng nhìn anh.

"Tôi nói, hai người nên đi nơi khác nói chuyện đi, bọn ta không thích hợp để nghe." So Yi Jung tựa tiếu phi tiếu nhìn bọn họ, nói.

Goo Jun Pyo đứng lên, kéo tay Geum Jan Di đi ra ngoài, khiến cho Geum Jan Di có điểm hoảng loạn, liên tục nhìn về phía Tử Nghiên, mà Tử Nghiên lại đối cô vẫy vẫy tay, cười nói: "Thuận buồm xuôi gió !" Khiến F3 dở khóc dở cười, lúc này mà còn giỡn được.

Chờ bọn họ đi ra ngoài, Tử Nghiên mới thu lại tươi cười, rầu rĩ nói: "Bọn họ có thể hay không..." Tử Nghiên không dám nói ra, cô sợ nó sẽ ứng nghiệm, tâm trạng của cô lúc này rất nặng nề, gần đây rất nhiều chuyện phiền lòng luôn liên tiếp xảy ra, ép cô không thở nổi.

"Chuyện chưa đến kết thúc, đừng vội kết luận." Yoon Ji Hoo vỗ nhẹ quả đầu hay suy nghĩ của cô, rất bất đắc dĩ nói, "Em không nên chuyện gì cũng ôm vào người, như vậy không phải rất mệt hay sao? Geum Jan Di không phải con nít, không cần lúc nào cũng phải theo sau thu thập tàn cục cho cô ấy. Chừa lại chút không gian cho anh không tốt sao?" Yoon Ji Hoo thấy lực chú ý của cô luôn đặt trên người kẻ khác, điều đó khiến anh không hài lòng.

Tử Nghiên bị anh làm cho đỏ mặt, không biết nói gì đành giả trang đà điểu, trong lòng thầm mắng: Yoon Ji Hoo này, mấy câu này cũng có thể nói ra trước mặt người khác, đúng là mặt dày mà.

Goo Jun Pyo đưa Geum Jan Di đến nơi bọn họ lần đầu tiên hẹn hò, Tháp Nam Sơn. Hai người đến một nơi vắng vẻ, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, mặt đối mặt nhìn nhau.

"Tìm em nói chuyện gì?" Geum Jan Di lên tiếng trước.

Goo Jun Pyo nhìn đôi mắt Geum Jan Di, sau đó quay đầu về phía trước, chậm rãi nói: "Em có cảm giác gì với anh ? Có phải là nghiêm túc? Vì cho tới bây giờ, em cho anh cảm giác rất là mơ hồ, em có thể vì người khác mà gây gỗ với anh, đây là chuyện mà anh không muốn thấy nhất. Hay là, trong mắt em, anh chỉ là một kẻ hay gây chuyện, không biết tốt xấu, đúng không ?!"

Bị Goo Jun Pyo liên tiếp hỏi các vấn đề, Geum Jan Di không nên biết nói cái gì, cho đến giờ, tình cảm của cô với Goo Jun Pyo, mới đầu là bắt buộc, đến bây giờ...nhiều khi cãi nhau với anh, cô cũng cảm thấy thật ngọt ngào.

"Goo Jun Pyo, có thể nói, tình cảm của em đối với anh không quá mức mãnh liệt, nhưng ít nhất, anh ở trong lòng em, có vị trí rất quan trọng , có khi còn ảnh hưởng đến cảm xúc bản thân, có thể là thời gian em ở bên anh rất ít nên mới như vậy." Suy nghĩ xong, Geum Jan Di chậm rãi nói, quả thật, tình cảm của cô đối với anh tiến triển quá mức nhanh, làm cho cô cứ tưởng mình đang nằm mơ vậy.

Goo Jun Pyo mừng như điên, anh kích động nói: "Vậy không phải là em không có tình cảm với anh, là như vậy phải không, Geum Jan Di!" Chỉ cần không phải cự tuyệt là tốt rồi, kết quả như vậy, anh đã thật vừa lòng , chỉ cần bồi dưỡng tình cảm, tin tưởng không lâu nữa, cô nhất định sẽ toàn tâm toàn ý với anh .

Geum Jan Di thấy anh nói tráng ra như vậy, cảm thấy thật xấu hổ, cô thẹn thùng cúi đầu, hai chân mũi chân chạm đến chạm đi, không dám nhìn Goo Jun Pyo. Cuối cùng, cô nhẹ nhàng gật gật đầu, cô đồng ý như vậy, làm cho Goo Jun Pyo cao hứng nhảy dựng lên, không chút nghĩ ngợi ôm lấy Geum Jan Di xoay vòng vòng, còn lớn tiếng cười.

"Goo Jun Pyo, mau thả em xuống, phát điên cái gì !" Geum Jan Di sợ tới mức kêu lớn, nhìn mọi người hướng về phía bên này nhìn, cô thật xấu hổ, không ngừng đẩy đẩy bả vai Goo Jun Pyo, muốn anh mau chóng thả cô xuống.

Goo Jun Pyo xoay vài vòng, mới buông cô xuống, sau đó còn ôm chặt lấy cô nói: "Em biết không? Khi nói ra chuyện này, trong lòng anh loạn thất bát tao, anh sợ em từ chối, cuối cùng tình quá ngày mưa." Goo Jun Pyo đắc ý nói, một chút cũng không ý thức được mình dùng từ sai

Geum Jan Di tựa vào trước ngực anh, vốn nghe anh nói vậy thật cảm động, nhưng nghe đến 'loạn thất bát tao' cùng 'mưa đã qua', cô thật hết nói nổi. Này tiếng mẹ đẻ của Goo Jun Pyo thật hỏng bét, vì thế cô bất đắc dĩ đành sửa lại: "Goo Jun Pyo, là thất thượng bát thượng, vũ thiên tình (sau cơn mưa trời lại sáng)." Nói xong, Geum Jan Di cảm thấy bản thân hữu khí vô lực, một trận hắc tuyến, cô bây giờ rất muốn đấm vào ngực anh vài cái.

"Thật không? Là từ này sao?" Goo Jun Pyo nghi hoặc nhìn bầu trời minh tưởng , thật sự không nghĩ ra, liền tức giận nói: "Kệ nó, chỉ cần ý nghĩa như vậy là được rồi!"

Geum Jan Di giãy giụa , thoát khỏi vòng tay của anh, liền đối anh trở mặt xem thường nói: "Được rồi, chúng ta đi cũng đã lâu, nhanh chóng trở về đi, bọn họ ở lại chắc chắn sẽ lo lắng ."

"Nói đến việc này, là em nên giải thích với Tử Nghiên, cô ấy làm rất nhiều việc cho em, em còn không có cảm ơn mà còn la mắng cô ấy" Goo Jun Pyo lắc lắc đầu, nói.

Geum Jan Di ngoan ngoãn gật đầu,về chuyện này, quả thật là cô sai, cũng không thể nói gì hơn.

Trên đường trở lại phòng nghỉ, hai người cũng đã thảo luận tốt, nhất định phải cho bọn họ kinh ngạc một phen, cho nên mới có trường hợp thế này. Lúc F3 cùng Tử Nghiên thấy sắc mặt bọn họ trầm trọng đi đến, liền biết bọn họ thảo luận không có kết quả, đều hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì.

Goo Jun Pyo cùng Geum Jan Di thưởng thức biểu tình bọn họ không ngừng thay đổi, mới có lòng tốt buông tha bọn họ, cùng nhau cười nói: "Lừa mọi người thật dễ a!"

Bốn người thấy bọn họ như vậy, liền biết mình đã bị lừa, ánh mắt bốn người hiện lên vẻ nguy hiểm, cùng nhìn nhau, sau đó đứng lên, quanh thân phát ra hơi thở nguy hiểm, hướng Goo Jun Pyo cùng Geum Jan Di đi tới.

Hậu tri hậu giác lúc này Goo Jun Pyo cùng Geum Jan Di mới phát hiện bọn họ xong đời rồi, không ăn đau nhất định sẽ không được tha.

Bốn người vây lấy hai người bọn họ, giơ tay lên thọc lét bọn họ, trong phòng nghỉ liền vang lên một trận tiếng cười, làm cho học sinh bên ngoài đều tò mò muốn đến xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: