c26: Đi Macao
Tử Nghiên mặc dù ở trong lòng khuyên bản thân không cần quá lo lắng cho chuyện của chị cùng Jun Pyo , nhưng là mấy ngày nay, mắt cô luôn liên tục nháy không ngừng, làm trong lòng cô luôn lo lắng, lại không biết nên làm thế nào cho phải.
Đến rừng cây nhỏ nơi lần đầu tiên gặp Yoon Ji Hoo, cả người dựa vào trên chiếc ghế màu rám nắng, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm, cố gắng làm cho tâm tình bình tĩnh lại một chút. Đối với việc hay xen vào nhiều chuyện của bản thân, cô cảm thấy thật buồn cười, kỳ thực có một số việc là sớm nhất định sẽ tốt, chẳng qua là cô chỉ tin vào năng lực của chính bản thân, không tin vào vận mệnh, vận mệnh là do bản thân nắm giữ mà không phải do ông trời quyết định.
Vào Shinwa đã hai năm, hiện tại là cấp ba, mà F4 đã là sinh viên, thời gian thực sự trôi quá mau a, không biết tương lai của cô có còn được ở bên Yoon Ji Hoo nữa hay không.
"Một mình ngồi ở chỗ này nghĩ cái gì?" Yoon Ji Hoo trên cao nhìn xuống cô, ôn hòa nói, thấy sắc mặt của cô không tốt lắm , nháy mắt đôi mày nhíu chặt lại, thở dài nói, " Thời tiết như thế này, ngồi ở chỗ này lỡ trúng gió thì biết làm sao, ngại thân thể của chính mình tốt quá sao?" Có đôi khi đối với cô anh thật không có biện pháp, luôn không thèm để ý thân thể của chính mình, mỗi lần đều làm cho anh lo sợ chết khiếp.
Tử Nghiên nhìn anh, tự giễu cười nói: "Ji Hoo, anh có cảm thấy em quá mức lo lắng cho chuyện của chị cùng Jun Pyo tiền bối không?" Từ khi chị cùng Jun Pyo tiền bối yêu nhau, cô liền thường xuyên vì chuyện của bọn họ mà bận tối mày tối mặt.
Yoon Ji Hoo nghe vậy, nhíu mày, ngữ khí oán hận nói: "Hiện tại em mới biết sao, chuyện của hai ta, em cũng không có tận lực được nhiều như vậy, em không cảm thấy anh ăn dấm chua nhiều đến mức đau răng luôn rồi sao?" Không nói thì tốt, vừa nói ra anh liền tức giận, mỗi lần hẹn hò, chỉ cần là đụng đến chuyện của Geum Jan Di , cô nhất định vô cùng khẩn trương, thế này anh còn không tức giận sao?
"Em không cố ý, hơn nữa thời gian em ở bên anh rất nhiều không phải sao?" Tử Nghiên nhanh chóng trấn an, miễn cho anh tức giận , đối với việc anh để ý đến việc này, cô thật cao hứng.
Yoon Ji Hoo lắc lắc đầu, sau đó nói: "Anh đến tìm em là muốn nói môt chuyện, cha Jun Pyo bị bệnh, Jun Pyo hiện tại phải đi Trung Quốc, kêu chị em không cần lo lắng, Jun Pyo sẽ sớm trở về ." Vẫn cảm thấy chuyện này có điểm không đúng, nhưng không đúng chỗ nào, anh cũng không nói nên lời.
"Cái gì? Jun Pyo tiền bối đi Trung Quốc, sao anh ta lại không nói cho chị, vô thanh vô tức biến mất là có ý gì chứ." Tử Nghiên kinh ngạc đứng lên, sau đó tức giận lên án nói, không nghĩ tới việc này sẽ vẫn tới, tương lai sẽ xuất hiện Ha Jae Kyung, cuộc sống của chị thật đúng là đặc sắc, chuyện tình yêu thật là oanh oanh liệt liệt!
"Cũng không thể trách Jun Pyo, cậu ấy nghe thế, nơi đâu còn nghĩ được nhiều như vậy." Yoon Ji Hoo không khỏi vì Goo Jun Pyo mà biện giải, cũng không muốn cô hiểu lầm Jun Pyo.
"Được rồi, bây giờ không nên nói về việc này, em hiện tại trở về nói chuyện với chị đi, có tình huống gì nữa, bọn anh sẽ thông báo sau"
Tử Nghiên bất đắc dĩ, nhún nhún vai nói: "Chỉ có thể như vậy, còn có biện pháp nào nữa sao? Em mới không tin sự việc này là đơn giản như vậy, không biết chủ tịch Kang còn làm ra chuyện kỳ quái gì, ai, Jun Pyo tiền bối thực đáng thương a, có người mẹ như vậy, cả đời hắn đều sẽ không được tự do, nữ nhân cường hãn như vậy ba Jun Pyo tiền bối có thể chịu được sao?" Nói xong, Tử Nghiên nghi hoặc nhìn Yoon Ji Hoo hỏi.
"Theo anh được biết, tình cảm vợ chồng của bọn họ cũng không tệ." Yoon Ji Hoo buồn cười nói, đối với vấn đề của bạn gái mình, anh thật bất đắc dĩ, cũng buồn cười, không biết trong đầu của cô chứa cái gì mà có những ý nghĩ kỳ quái như vậy.
"Tốt lắm, em về trước, nơi này thật lạnh, có tin tức gì nhớ báo cho bọn em ." Tử Nghiên gật gật đầu, đứng lên nhìn Yoon Ji Hoo, một đường cười cười nói nói cùng anh ra khỏi rừng cây, tuy rằng ở bên nhau đã hai năm, nhưng bọn họ cũng chỉ là ôm cùng hôn, không có tiến thêm bước nào cả, bởi vậy mới nói, bọn họ thật là ngây thơ .
∗
Chờ đợi là một loại thống khổ, bởi vậy ngắn ngủn có mấy tháng thời gian mà chị đã luôn luôn buồn, luôn tưởng nhớ đến Jun Pyo tiền bối, làm cho chị vô pháp nghiêm túc với việc học hành, lại cũng bởi không liên lạc được với Jun Pyo tiền bối, chị quyết định muốn đi Macao tìm hắn, cũng muốn xác định lại tình cảm của hắn rốt cuộc là như thế nào, có phải đã thay đổi hay không.
Geum Jan Di lòng đầy chờ mong đi đến Macao, có khi nghĩ tới Goo Jun Pyo bận rộn, hoặc là bị mẹ hắn giam cầm, nhưng là có một điều cô khẳng định, hắn chắc chắn chịu rất nhiều khổ sở. Nhưng cô lại không nghĩ tới, cô lại nhìn thấy hắn thong dong tự tại, trò chuyện vui vẻ cùng những nhân vật nổi tiếng trong thương giới. Cái nhìn thoáng qua đó, không phải là Goo Jun Pyo trong nhận thức của cô, gặp được kẻ trộm, bị cướp bóc, vất vả bay đến bên người hắn, không thể tưởng được Geum Jan Di dũng cảm như vậy cũng phải hốt hoảng mà chạy đi.
Bên trong yến tiệc, Goo Jun Pyo nhìn đến một bóng dáng chạy trốn hình như là nữ sinh giặt ủi, chẳng lẽ là bởi vì rất nhớ cô ấy nên mới xuất hiện ảo giác sao? Nếu cô ấy mà thấy hình dạng bản thân như thế này nhất định sẽ bị đá.
Bước chậm từng bước trên đường cái ở Macao, Geum Jan Di hồi tưởng lại những gì đã nhìn thấy, tên ngốc Goo Jun Pyo thoáng qua trong nháy mắt, cô cảm thấy đó không phải là Goo Jun Pyo trong nhận thức của cô, có lẽ chính cô cũng không biết Goo Jun Pyo cũng có một mặt như vậy. Có thể chính là bình thường ở giới thượng lưu đi.
Mầy không thể nhỏ mọn như vậy! Geum Jan Di không ngừng tự an ủi bản thân, nhìn đến ngã tư đường đã lên đèn, cô quyết định trước nên đi tìm nhà trọ, ngày mai mới hảo hảo tính toán một chút.
"Tiểu thư là muốn tìm nhà trọ sao, theo ta đi đi!" Một đứa nhỏ thành thạo tiếng Trung Quốc lên tiếng, hắn nói cái gì cô nghe không hiểu, hình như là giúp cô tìm nhà trọ, Geum Jan Di ở trong lòng cảm thán, cuối cùng bản thân cũng gặp được người tốt. Buổi sáng xuống máy bay không lâu cũng gặp được một chị gái tốt bụng mà xinh đẹp giúp đỡ, bây giờ lại gặp được cậu bé này, Geum Jan Di nghĩ vậy liền yên tâm đem hành lý giao cho cậu bé.
Nhưng thật không ngờ, vữa lấy được hành lý, cậu bé nhanh chóng bỏ chạy, Geum Jan Di ở phía sau vội vàng hô to "Này này! Đứng lại, tiểu quỷ nhỏ!" Geum Jan Di nhanh chóng đuổi theo tiểu quỷ lừa gạt kia. Đuổi đến khi mệt đứt hơi, Geum Jan Di lại gặp một đám lưu manh, ảo não bản thân một chút, cô thật ngu ngốc mà, địa phương Macao này toàn là người xấu, thế nhưng cô lại dễ dàng tin người khác như vậy, cái này thì chết chắc rồi
. "Này, các người không được lại đây." Geum Jan Di đã không còn đường thối lui, ở trong lòng thầm kêu: Goo Jun Pyo mau tới cứu ta. Lại nhìn bọn họ từng bước tiến sát, Geum Jan Di sợ tới mức lớn tiếng kêu: "Goo Jun Pyo!"
"Hắc, Geum Jan Di, chúng ta tới cứu cô ." Song Woo Bin đi đầu, Yoon Ji Hoo cùng So Yi Jung theo sát sau đó từ trên tường nhảy xuống, mà Kim Tử Nghiên còn lại theo đường lộ vừa nãy của chị mà chạy đến, nhưng cô không dám tới gần, chỉ đứng ở chỗ rẽ ngoặt, miễn cho Ji Hoo lại lo lắng cho cô, làm cho anh lại phân tâm thì không tốt .
"Các anh sao lại đến đây?" Geum Jan Di nhìn đến F3 từ trên trời giáng xuống hỏi, thấy bọn họ thuần thục giải quyết đám lưu manh, xem ra thân thủ thật tốt!
"Sớm biết sẽ như vậy mà, chị, chị cũng dễ bị lừa quá đi, xuất môn ra ngoài, một điểm đề phòng cũng không có, nếu không có F3, chị liền xong đời ." Tử Nghiên thấy bọn họ giải xong, liền yên tâm mà tiêu sái đi lên, đối với chị khiển trách, nhưng trong mắt lại hoàn toàn là lo lắng.
"Xem ra vô địch Geum Jan Di cũng có lúc như vậy a." So Yi Jung vỗ đầu Geum Jan Di đang sững sờ, thật đúng là nguy hiểm, nếu bọn họ không đuổi tới kịp, kia hậu quả nhất định không đỡ nổi, như vậy liền thực xin lỗi Goo Jun Pyo .
"Dù sao cũng đã đến rồi, chúng ta trước đi đến khách sạn, tí nữa còn bàn bạc tiếp." Song Woo Bin mỉm cười, hoạt động gân cốt, bọn côn đồ này còn chưa đủ trình.
∗
Ở phòng khách của khách sạn cao cấp , So Yi Jung không ngừng gọi điện cho Goo Jun Pyo, nhưng đã lâu cũng không có ai nghe máy, nhìn Geum Jan Di sắc mặt ngày càng không tốt, So Yi Jung nói: "Có thể cậu ấy đang họp, di động không đem theo người, nếu không chúng ta trước nên đi chơi đi, buổi tối gọi lại cho hắn sau, đến lúc đó nói không chừng có thể gọi được"
"Đi thôi, xem bộ dạnh này của chị, có phải chưa từng đến Macao hay không." Tử Nghiên vì không muốn chị thương tâm, liền chuyển hướng đề tài, không để chị quá chú ý đến Jun Pyo tiền bối, nói xong, liền kéo tay chị đứng lên.
Song Woo Bin vỗ xuống tay một chưởng nói: "Nghe nói Macao có rất nhiều địa phương chơi rất vui, nếu đã tới, không chơi chính là tổn thất đó."
Geum Jan Di làm sao không biết dụng ý của bọn họ, ở trong lòng chỉ có thể cười khổ một chút, Goo Jun Pyo, em thật sự rất nhớ anh, khi nào thì mới có thể gặp mặt đây. Nghĩ xong, liền đối với bọn họ nói: "Đi thôi, chúng ta đi chơi đi." Khi Jan Di nói ra những lời này, bốn người đều nhẹ nhàng thở ra.
Đi khắp nơi ở Macao, thú vị mà lại náo nhiệt nhưng Geum Jan Di nỗ lực cười lại thủy chung vẫn không vui vẻ được, cô yên lặng ngồi trên thuyền, nghe tiếng ca êm tai, trong đầu tất cả đều là hình ảnh Goo Jun Pyo, nghĩ hắn có phải đã thay đổi rồi hay không. Mà Tử Nghiên cùng Yoon Ji Hoo ngồi ở thuyền khác , hai chiếc thuyền song song đi về phía trước, Tử Nghiên nói " Jun Pyo tiền bối có phải muốn chia tay với chị hay không"
"Đứa ngốc, đừng lo lắng, dù Jun Pyo thực sự làm như vậy, chắc chắn là cậu ấy có nỗi khổ trong lòng, Jun Pyo là người cố chấp, khẳng định ai cũng không làm thay đổi được cậu ấy, trừ phi là chủ tịch Kang dùng thứ gì để uy hiếp, chỉ có Geum Jan Di, mới có thể làm cho cậu ấy thỏa hiệp ." Yoon Ji Hoo khẳng định đáp, cùng Jun Pyo lớn lên từ nhỏ, anh làm sao lại không biết Goo Jun Pyo là loại người nào.
Tử Nghiên nghĩ nghĩ, cũng nhớ lại một chút tình tiết trên tivi , cũng cảm thấy giống như là như vậy, từ khi đến nơi đây , đối với trí nhớ trước kia cô có điểm mơ hồ, dường như sắp dung nhập vào thế giới này vậy.
Lúc này, thanh âm Ha Jae Kyung truyền tới, Tử Nghiên cùng Yoon Ji Hoo hai người dừng một chút, đều ngẩng đầu hướng người đang hát nhìn, sau đó không nói gì nhìn trời, trong lòng không khỏi thật bội phục dũng khí của người này!
"Gì? Kia không phải là ân nhân cứu mạng sao!" Chị kinh ngạc nói.
"Ngày đó chị bị người ăn cắp, là cô ấy giúp chị lấy lại ." Geum Jan Di nhìn ân nhân cứu mạng, đột nhiên có một cổ xúc động, mà cổ xúc động này, cũng hóa thành hành vi, cô nhìn về phía trước hô lớn: "Goo Jun Pyo, em rất nhớ anh! Goo Jun Pyo, tên khốn kiếp! Goo Jun Pyo, đừng để ta bắt được!" Geum Jan Di hô xong, cảm giác tâm tình tốt hơn rất nhiều, liền cười ngồi xuống.
Nhìn chị tâm tình đã khá hơn, Tử Nghiên vui vẻ cười, sau đó dùng trỏ tay úy vào người Yoon Ji Hoo, ở trong lòng thật cảm tạ Ha Jae Kyung, là dũng khí của cô ấy đã giúp cho chị tăng lên dũng khí, tuy rằng chuyện tiếp theo, cô ấy sẽ là trở ngại của chị, nhưng tính cách của cô ấy thật làm cô bội phục!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com