Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

c31: Sáng sớm xấu hổ

Đây là lần thứ hai cô vào nhà của hắn, vẫn như dĩ vãng bài trí giống nhau, duy nhất không giống đó chính là, tấm áp phích của Min Seo Hyun đã không còn nơi này, thấy vậy, trong lòng Tử Nghiên thật cao hứng, ai sẽ thích bạn trai của mình đem ảnh mối tình đầu treo trong nhà, nhất là nơi dễ thấy như phòng khách chứ.

Từ lúc cô vào, Yoon Ji Hoo liền luôn luôn nhìn cô, thấy cô đem ánh mắt chuyển hướng nơi trước kia treo tấm áp phích Min Seo Hyun, hắn liền hiểu rõ, vỗ nhẹ đầu cô, buồn cười nói: "Vừa lòng không ?"

Bị nói trúng, Tử Nghiên có điểm xấu hổ, mạnh miệng nói: "Anh thích đặt bức ảnh ở đâu thì tùy anh, em không thèm để ý!" Nói xong, hướng về sofa, ngồi xuống, sau đó khiêu khích nhìn hắn.

"Thật vậy chăng? Anh lại treo lên tốt lắm!" Nói xong, Yoon Ji Hoo làm bộ đi hướng thư phòng, kỳ thực bức tranh kia đã sớm bị tiêu hủy, chẳng qua là hắn cố ý muốn làm bộ dạng này, hắn cũng không tin cô sẽ không tức giận.

Tử Nghiên cho rằng hắn thật sự muốn đi lấy tấm áp phích của Min Seo Hyun, liền tức giận đứng lên, chỉ vào hắn nói: "Anh dám đi lấy, em liền đi." Nói xong, vòng qua bàn trà đi ra ngoài, lúc sắp đến cửa, cả người liền bị kéo trở lại.

"Em tức giận cái gì, thật không có biện pháp, tấm áp phích kia đã sớm bị anh đốt, huống hồ, em còn không biết lòng anh sao?" Yoon Ji Hoo lắc đầu, bất quá thấy cô tức giận, đã nói lên trong lòng cô thật để ý đến hắn, không khỏi mừng thầm.

Tử Nghiên giận trừng mắt nhìn hắn, đẩy cùi chỏ vào ngực hắn, bất mãn kháng nghị : "Anh thích trêu chọc em, xem em tức giận, anh mới vừa lòng đi." Người này thế nào trở nên xấu như vậy, một điểm cũng không giống hắn trước đây, cảm giác giống như thay đổi thành người khác vậy.

Yoon Ji Hoo nghe vậy, thanh âm trầm thấp, bên cười bên gắt gao ôm cô, trấn an nói: "Anh rất luyến tiếc khi dễ bảo bối của anh!" Đối với cô khóc hắn đều luyến tiếc, làm sao có thể cho cô tức giận được, chính là ngẫu nhiên trêu ghẹo cô chút thôi, đây cũng là lạc thú cuộc sống.

=>Ji Hoo đã thay đổi....thật sến quá đi, bảo bối ?!*đỏ mặt*

"Nói thật dễ nghe, mỗi lần còn không phải đem em làm tức giận, anh rất là cao hứng sao." Tử Nghiên bĩu môi, ánh mắt tà nghễ nhìn hắn, đối với lời của hắn, cô chỉ tin có một phần, cô vẫn còn hoài nghi, nếu cô lại tin tưởng, kia cô không phải là kẻ ngốc sao, bất quá thấy hắn như vậy, cô thật có điểm choáng váng.

Yoon Ji Hoo bất đắc dĩ lấy tay gõ nhẹ lên đầu cô, nói: "Đi thôi, anh mang em đi nhìn phòng xem có hợp ý hay không, nếu muốn cái gì, ngày mai chúng ta đi mua." Nếu còn nói thêm gì nữa, có lý cũng biến thành không lý, người thông minh, nên biết dừng đúng thời điểm a

Nói xong, dắt tay cô, hướng lầu hai đi đến, đi đến cách vách phòng hắn, mở cửa, khẽ đẩy lưng của cô, để cô đi vào. Tử Nghiên đi vào, nhìn thoáng qua, gật gật đầu, phòng này bài trí gọn gàng sạch sẽ, một điểm cũng không xinh đẹp, nhưng nhìn xem rất thuận mắt. Vì thế, liền nói: "Ừ, rất thích!"

"Thích là tốt rồi, trong phòng có phòng tắm, nhanh đi rửa mặt chải đầu, đã khuya , ngày mai còn phải lên lớp nữa, ngủ ngon." Yoon Ji Hoo nói xong, từ sau lưng, hôn vào má trái của cô nói, sau đó tâm tình sung sướng tiêu sái đi ra ngoài, đã sớm muốn để cô ở đây, bất quá vẫn chưa có cơ hội, bây giờ có, hắn làm sao có thể để vuột mất được.

Tử Nghiên xoay người, tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng hắn, cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình tự đi vào động hổ, còn tự động đưa lên cửa ,Tử Nghiên tức giận chà chà chân, tiến lên từng bước, đóng sầm cửa lại. Mà Yoon Ji Hoo đang muốn mở cửa phòng của bản thân, nghe tiếng đóng của cô cửa chỉ là rầu rĩ cười ra tiếng, một chút cũng không để ý cửa này có phải sẽ bị cô làm cho hư luôn không, hắn có dự cảm, cuộc sống kế tiếp của hắn nhất định sẽ rất vui.

Xong hết thảy, ban đêm, Tử Nghiên trên giường luôn luôn trằn trọc không yên, có lẽ bởi vì thay đổi địa phương, có điểm khó ngủ đi, đến rạng sáng cô mới có thể chợp mắt.

Buổi sáng, Tử Nghiên tỉnh lại, nhìn thời gian trên di động thượng, đã 8h, Tử Nghiên sợ tới mức lớn tiếng hét ầm lên, chạy nhanh cầm đồng phục, vọt vào trong phòng tắm. Mà Yoon Ji Hoo đang ở dưới lầu chuẩn bị bữa sáng, nghe được tiếng thét chói tai, ánh mắt híp lại, chân nhanh chóng lấy tốc độ thần tốc lao ra khỏi phòng bếp, ba bước như hai bước vọt tới trên lầu, mở phòng của Tử Nghiên ra.

Mở cửa, thấy không có ai ở trên giường, nhìn phòng tắm đóng chặt cửa, Yoon Ji Hoo bước nhanh đi qua, mở ra cửa phòng tắm, đang thay quần áo Tử Nghiên không dự đoán được hắn tiến vào, nhìn thẳng vào mắt hắn một hồi, sau đó lớn tiếng kêu lên: "Sắc lang, còn không mau đi ra ngoài."

Yoon Ji Hoo lấy lại tinh thần, nhanh chóng lui ra ngoài, đem cửa khóa lại, hắn ho nhẹ, nói: "Vừa rồi ở phòng bếp nghe được tiếng của em thét lên, anh nghĩ là em xảy ra chuyện gì, cho nên mới..." Yoon Ji Hoo sờ sờ cằm, có điểm xấu hổ nhìn chằm chằm cửa phòng tắm.

"Đều không còn kịp rồi, vì sao anh không gọi em, đến lớp muộn rồi." Tử Nghiên oán giận nói, thật là, mới ngày đầu tiên ở đây, đã xém bị xem hết, trời ạ, quá mất mặt, một lúc nữa làm sao đối mặt với hắn a, thật sự là buồn chết cô mà.

Yoon Ji Hoo nghe vậy, nâng lên cổ tay trái, nhìn nhìn đồng hồ, thấy đã chín giờ , liền lắc đầu bật cười nói: "Anh tin tưởng, nếu em còn không ra, buổi học hôm nay em không cần đi nữa." Biết cô dễ thẹn thùng, hơn nữa khẳng định lúc này ở bên trong sầu mi khổ kiểm,không biết nên như thế nào đối mặt với hắn.

Tử Nghiên không còn cách nào khác, nhìn bản thân qua tấm kính, hai gò má đỏ rực, cô nhanh chóng lấy nước ấm vỗ lên, bắt lấy khăn mặt lau qua, sau đó hé ra khuôn mặt, lúc này mới đỡ hồng hơn một chút. Làm gần năm phút đồng hồ, sắc mặt mới có điểm cải tiến, cô cũng chỉ có thể kiên trì đi ra ngoài.

Mở cửa, cúi đầu lướt qua bên người hắn, một điểm cũng không dám nhìn về phía hắn, trực tiếp đi ra ngoài. Yoon Ji Hoo buồn cười nhìn cô làm bộ dáng đà điểu, bất đắc dĩ đi theo chân cô ra ngoài, thời điểm đi xuống dưới lầu, Yoon Ji Hoo mở miệng nói: "Em ngồi xuống trước đi, anh đem bữa sáng mang lên." Nói xong, liền đi thẳng về phía phòng bếp.

Gật gật đầu, nhấc chân hướng phòng ăn đi đến, kéo ra chiếc ghệ dựa, ngồi xuống, lẳng lặng chờ, trong lòng đã không còn xấu hổ như trước, bất quá, có một chút cảm thấy không được tự nhiên thôi.

Yoon Ji Hoo bưng lên bánh kẹp cùng sữa đậu nành, vì thân thể cô, cũng chỉ có thể làm cho cô chút đồ ăn nhẹ thôi, lúc trước thấy cô cắn bánh bao, loại món ăn này vĩnh viễn cũng không có tốt cho thân thể cô, nhưng, cô ở nơi này, hắn sẽ tìm mọi cách điều dưỡng thân thể của cô, tuy rằng không thể cam đoan sẽ hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng là sẽ có điểm chuyển biến tốt đẹp.

"Ăn đi! Một chút nữa chúng ta cùng đến trường học!" Yoon Ji Hoo đem phần của cô đưa đến trước mặt, ngẩng đầu đối cô ôn nhu nói, cẩn thận vì cô bố trí tất cả, hắn mới bắt đầu ăn sáng.

Tử Nghiên kinh ngạc nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: "Hôm nay anh cũng phải đi trường học sao?" Theo cô biết, từ khi F4 lên đại học, cũng rất ít khi đến trường học , mọi lúc đều ở công ty xử lý chuyện tình.

"Đúng vậy, hôm nay những người khác cũng sẽ đi , vì vậy anh cũng phải đi vào. Có lẽ còn có vị hôn thê của Jun Pyo đi!" Yoon Ji Hoo gật gật đầu, vừa ăn vừa đăm chiêu nói.

Tử Nghiên nghe vậy, tức giận buông chén, nói: "Cô ta đến làm gì, là tới khoe khoang trước mặt chị sao?!" Thật sự là chán ghét, vô duyên vô cớ xen vào chuyện của chị và Jun Pyo tiền bối, hoàn toàn một bộ dạng không biết gì cả cười hi hi ha ha, nhìn thật khiến người ta tức giận.

"Được rồi, đừng vì chuyện này mà chọc tức chính mình, đây thật không đáng." Yoon Ji Hoo cầm lấy chén của cô, nhét vào tay cô, nắm tay cô, đem cái chén tới gần môi cô, ý bảo cô tiếp tục uống.

Tử Nghiên uống một ngụm, cầm lấy bánh kẹp, coi nó như Ha Jae Kyung, hung hăng cắn một ngụm, ở trong lòng nhớ kỹ: cắn chết ngươi, cắn chết ngươi, nhìn ngươi còn dám làm Tiểu Tam không.

Yoon Ji Hoo buồn cười nhìn Tử Nghiên, thấy đã cô không còn xấu hổ nữa, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Nếu bởi vì chuyện này, mà làm bọn hắn cách xa, đó là cỡ nào không đáng a, làm sao có thể để chuyện này xảy ra được. Quay đầu ngẫm lại chút, hiện tại Goo Jun Pyo rốt cuộc là có ý tứ gì, khiến cho tất cả mọi người đều không được an bình.

Ánh mắt Yoon Ji Hoo nóng rực, Tử Nghiên như có điều cảm giác ngẩng đầu lên, nhìn hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, mà chỉ chốc lát sau, giống như lại ở suy tư về chuyện gì. Bộ dạng này, Tử Nghiên tức giận qua đi, lại nghĩ tới chuyện phát sinh trong phòng tắm hồi sáng, nhất thời làm cô lại thành đà điểu, vùi đầu vào ăn.

Yoon Ji Hoo không nghĩ ra được ý của Jun Pyo, liền hoàn hồn lại, lại thấy Tử Nghiên ngồi bên cạnh lỗ tai đều đã ửng đỏ cả lên, hơn nữa cũng không dám ngẫng đầu lên, thấy vậy, Yoon Ji Hoo không khỏi che trán, buồn bực nghĩ, trí nhớ của cô như thế nào lại tốt như vậy, vì sao vừa mới đây đã nhớ lại rồi.

Yoon Ji Hoo đau đầu nhìn, sau đó tìm cái lý do đến bản thân đều không tin, nhưng cũng mặc kệ, cách nào cũng phải làm cô phục hồi như trước. Vì thế, hắn ho nhẹ, nói: "Nghiên Nhi, buổi sáng anh cái gì cũng không thấy, vì vậy em đừng suy nghĩ bậy bạ."

Tử Nghiên nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn hắn, đầu óc không ngừng xoay chuyển, bắt gặp ánh mắt hắn bằng phẳng, Tử Nghiên không khỏi hoang mang, chẳng lẽ thật sự không thấy sao? Cô không xác định hỏi: "Thật?"

"Anh thề, nếu anh nhìn thấy, anh..." Yoon Ji Hoo trong lòng có điểm chột dạ cam đoan , nói xong lời cuối cùng, đã bị bàn tay nhỏ bé của cô bưng kín.

"Không thấy được thì không thấy được, còn phát ra lời thề làm gì." Tử Nghiên thẹn quá thành giận nói, lúc này cô tuyệt không thấy hành động của bản thân là ám muội cỡ nào, nửa người trên cơ hồ đều tựa hết vào người Yoon Ji Hoo.

Yoon Ji Hoo ánh mắt vi liễm, kéo bàn tay cô ra, như không có việc gì nói: "Ngồi xuống, nhanh chút ăn đi, bằng không không còn kịp rồi." Trời biết, toàn thân hắn lúc này như đang cháy, vừa rồi cô đến gần, hắn có thể thật rõ ràng ngửi được mùi hương trên người cô, kích tích toàn bộ giác quan của hắn.

Tử Nghiên không hề hay biết ngồi xuống, tuyệt không biết vừa rồi hành động của bản thân là cỡ nào mê hoặc. Cô như vậy, làm Yoon Ji Hoo cảm thấy thật vô lực, không biết để cô ở lại đây có phải là hành động sáng suốt không, Yoon Ji Hoo bình phục tình hình bên dưới, liền tiếp tục ăn bữa sáng, phảng phất như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: