Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

c35:

"Hừ, cô ta cuối cùng cũng có thể an phận, hi vọng cô ta sẽ không tiếp tục giẫm lên vết xe đổ." Song Woo Bin ở Min Seo Hyun đi rồi nói, mấy ngày này khiến cho thần kinh hắn sớm hỏng mất, phụ nữ chính là phiền toái, chuyên môn làm đủ trò tranh giành tình yêu.

Goo Jun Pyo không cho là đúng cười lạnh, nói: "Chỉ sợ là giang sơn khó dời bản tính dễ đổi đi, loại phụ nữ này rất là phiền phức." Gần đây luôn bị monkey không ngừng làm phiền, thật sự là không yên lành, đuổi cũng không đuổi được.

Hắn vừa nói xong những lời này, F3 đều bật cười, đối với tiếng mẹ đẻ của Jun Pyo, bọn họ không còn gì để nói, một câu nói thật hay, bị hắn nói ra, thật là không có giá trị. So Yi Jung bất đắc dĩ buông tay, nói: "Goo Jun Pyo, làm ơn học tiếng mẹ đẻ thật tốt dùm đi, tập đoàn thần thoại có người thừa kế như vậy, thật bi ai a."

"Assi, không quan tâm, có nghĩa giống là được rồi!" Goo Jun Pyo thẹn quá thành giận nói, sau đó làm bộ như không có việc gì tiến vào.

F3 nhún nhún vai, nhìn nhau cười, sau đó cùng nhau đi theo Jun Pyo tiến vào. Vào trong, bốn người đều đi về phía sofa ngồi xuống, trên bàn sớm đã bày trà. Tử Nghiên thấy bọn họ vào, liền cười nói: "Giải quyết xong rồi?" F4 quả thật là danh bất hư truyền, giải quyết sự tình so với người khác hiệu suất thật cao, lại hiệu quả.

"Việc đó là đương nhiên, chúng ta là ai chứ, loại tiểu chees này mà có thể làm khó được chúng ta sao?" Goo Jun Pyo cao ngạo nói, nói xong, cầm lấy chén trà lên uống.

Yoon Ji Hoo nghe xong lời hắn nói, thật là bất đắc dĩ, lại buồn cười nói: "Jun Pyo, là tiểu case, cậu thực sự đã học qua tốt nghiệp sao?" Yoon Ji Hoo vừa nói vừa dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, việc Goo Jun Pyo mỗi lần dùng tiếng mẹ đẻ nói chuyện, đều cảm thấy thật buồn cười, có lẽ như vậy mới là tính cách chân chính của hắn đi. ( tiểu case: có nghĩa là việc nhỏ,trường hợp nhỏ ng TQ hay dùng )

Tử Nghiên nhớ tới trước kia nghe Goo Jun Pyo nói chuyện luôn dùng sai từ, đều bật cười, hiện thời, chính mắt tự kiểm nghiệm, vẫn làm người khác chịu không nổi. Vì thế, cô không khách khí cười đến ứa nước mắt ngã vào lòng Ji Hoo.

"Người anh em, thật muốn làm bộ không quen biết cậu." Song Woo Bin lắc đầu, buồn cười nhìn Jun Pyo, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ, còn có một chút thói quen. Dù sao từ nhỏ đã cùng chơi với nhau, bốn người bọn họ rất hiểu nhau, giữa bọn họ đều thật bao dung đối phương .

Goo Jun Pyo căm tức nhìn Tử Nghiên trong lòng Ji Hoo cười đến không ra hình người, thẹn quá thành giận quát: "Còn cười nữa, cẩn thận tôi trừng trị cô." Vừa nói xong câu đó, liền cảm thấy một cỗ ánh mắt lạnh thấu xương, đủ để đông chết người, hắn biết là ai trừng mắt hắn, vì thế, liền nhìn về phía Ji Hoo, quả thật là hắn trừng hắn, nghĩ đến tính cách Ji Hoo, Jun Pyo không khỏi rụt cổ, xấu hổ cười cười, liền chuyển hướng qua nơi khác.

"Jun Pyo, bọn tớ không thể giúp gì cho cậu được, là do chính cậu tự đi tìm chết đó!" So Yi Jung vui sướng khi người gặp họa nhìn Goo Jun Pyo, thật cao hứng nói, tuy rằng là anh em (ở đây kiểu bạn bè thật thân), nhưng khi có chuyện vui như vậy, nếu không đi bỏ đá, quả thật xin lỗi với bản thân, cơ hội tốt như vậy , sao có thể buông tha được.

Tử Nghiên tựa vào vai Ji Hoo , cười nhìn bọn họ vui đùa, có đôi khi, như vậy cui đùa như vậy đối với bọn họ chính là một hạnh phúc đi, không có gia thế, không có áp lực, không có trói buộc, chỉ có bạn bè, rũ bỏ mọi ưu phiền, cùng thả lỏng vui vẻ.

Goo Jun Pyo mặc kệ bọn họ, ba người bọn họ, chính là thích chê cười hắn, thật là, anh em kiểu gì thế không biết. Lại nhìn Tử Nghiên, rất bất mãn nói: "Kim Tử Nghiên, anh em chúng ta giúp cô xử lý Min Seo Hyun, cô nên làm gì báo đáp chúng ta đi, cô như vậy không biết xấu hổ sao?"

"Anh có ý kiến sao? Hơn nữa, là tôi sai sao? Tôi không biết Min Seo Hyun, là các anh nhận thức sai, không phải do tôi." Tử Nghiên tức giận liếc trắng mắt nói, việc này thì liên quan gì đến cô, do cô cùng Ji Hoo ở bên nhau, Min Seo Hyun mới gây phiền phức cho cô, nếu là đổi thành người khác, Min Seo Hyun cũng sẽ tìm người đó gây phiền toái, nói đi cũng phải nói lại, còn không phải là do Ji Hoo sao, ai bảo hắn cho Min Seo Hyun mộng tưởng, bằng không Min Seo Hyun sẽ đem chủ ý đánh trên người Ji Hoo sao.

Nghĩ nghĩ, Tử Nghiên trừng mắt nhìn Ji Hoo, ngồi dậy, hừ lạnh nói: "Ji Hoo, việc này, anh có phải hay không nên cho em một lời giải thích." Tử Nghiên vừa nói vừa véo vào cánh tay hắn, chỉ có lấy hắn ra trả thù, tức giận trong lòng cô mới có thể giảm bớt được.

Ji Hoo sờ sờ cách tay bị véo, thật vô tội sờ sờ cái mũi nói: "Cũng không thể trách anh được, anh nào biết cô ta lại điên cuồng như vậy, hơn nữa, anh biểu hiện còn chưa tốt sao? Em không hài lòng?" Ji Hoo nhìn Tử Nghiên vẻ mặt ghen tuông, rất bất đắc dĩ sủng nịch nhìn cô.

F3 đều lẳng lặng nhìn hai người, một mặt bỡn cợt, rất ít khi thấy bọn họ như vậy, làm sao có thể phá đám được. Tử Nghiên nhìn ba người chăm chú xem diễn nói: "Xem ra ánh mắt F4 thật không tốt. Thế nhưng lại đi kết giao bạn bè như vậy, đây nên xem là giao hữu bất hạnh, hay là gia môn bất hạnh đây, Jun Pyo tiền bối, anh nói thử xem nên dùng thành ngữ nào cho chuẩn?" Muốn xem diễn, cũng phải xem cô có cho không cái đã.

Bị điểm danh, Goo Jun Pyo nghi hoặc cấu cào phía dưới, suy suy sét sét nên dùng thành ngữ nào, vừa nghĩ vừa nói: "Gia môn bất hạnh, cô ta cũng không phải người nhà tôi, không tính là gia môn. Giao hữu bất hạnh, đúng! hẳn là tính giao hữu." Khi hắn vừa nói xong câu đó, F3 đều thật không nói gì nhìn hắn, hắn thế nhưng đi trả lời thật, trời ạ, thật muốn làm bộ không quen biết hắn, thật là mất mặt!

Tử Nghiên choáng váng, sau đó lớn tiếng bật cười, cô không nghĩ tới tiếng mẹ đẻ của Goo Jun Pyo lại kém cỏi như vậy, thế nhưng lại đi trả lời, trời ạ, trước kia không biết hắn làm sao có thể vượt qua kì thi, thật sự là buồn cười. Cười xong, liền hỏi: "Hắn trước kia đều như vậy sao? Trình độ như vậy cũng có thể tốt nghiệp, này thầy giáo chắc chắn là làm giả đi!."

"Buồn cười, tôi Goo Jun Pyo mà phải đi làm giả sao? Đó chính là thực lực của tôi!" Goo Jun Pyo bất mãn kháng nghị nói, cơ hồ là dựng cả lông, nếu cô ta không phải là người yêu của Ji Hoo, hắn đã sớm không khách khí, để cô ta làm càn như thế."Ji Hoo, quản người yêu cậu cho tốt, nếu tớ mà tức giận, hậu quả như thế nào, tự phụ trách."

Ji Hoo buông tay, mỉm cười nói: "Nếu để cậu dễ chịu mà làm Nghiên Nhi tức giận, tớ đây thà rằng để Nghiên Nhi nhiều lời với cậu, chỉ cần cô ấy vui vẻ là tốt rồi. Còn cậu, chỉ có thể chịu , thật có lỗi!" Ji Hoo nói xong, đưa tay ôm Tử Nghiên, giảo hoạt nhìn Goo Jun Pyo.

"Dựa vào! Yoon Ji Hoo, cậu trọng sắc khinh bạn, là tên khốn!" Goo Jun Pyo nổi điên giống như sư tử, phẫn nộ đứng dậy, chỉ vào Ji Hoo nói, Ji Hoo này, từ khi có Tử Nghiên, tính cách thay đổi rất nhiều, bọn họ có điểm cũng chưa thích ứng được.

Tử Nghiên nghe xong, hơi khó chịu, ngoài cười nhưng trong không cười đối Jun Pyo nói: "Jun Pyo tiền bối, anh nếu có bạn gái, bản thân anh sẽ như thế nào? Anh dám nói anh sẽ không trọng sắc khinh bạn sao? Ai cho anh trách mọc Ji Hoo, muốn trách cũng là tôi trách, anh xía vào làm gì!"

Goo Jun Pyo nghe vậy, lặng im không tiếng động , không biết nên cái gì, cuối cùng, rất là bất đắc dĩ tìm cớ nói: "Tớ còn có việc, đi về trước ." Nói xong, cấp tốc đứng lên, đi ra ngoài.

Bốn người nhìn bóng dáng hắn chạy trối chết, đều cười vang, bởi vì đường đường người thừa kế tập đoàn thần thoại, còn có thể chạy nạn như vậy, thật khó có được! Song Woo Bin đối Tử Nghiên giơ ngón tay cái lên, tán thưởng nói: "A, woman, tôi thật sự rất bội phục cô, có thể làm Jun Pyo chạy trối chết, thật sự rất vĩ đại ." Vừa nói vừa vỗ đùi, hưng phấn cười ha hả.

"Được rồi, các cậu có thể đi rồi, một ngày cuối tuần tốt thế này, lại bị một đống người đến quấy rầy ." Ji Hoo không chút lưu tình trục khách, đám ruồi bọ này thật đáng ghét, luôn quấy rầy thời gian của hắn và Nghiên Nhi ở cùng nhau, thật sự là tức chết người đi được.

So Yi Jung bất đắc dĩ thở dài, một bộ nghiêm trang đối Woo Bin nói: "Woo Bin a, chúng ta đi nhanh đi, để bảo bối đến an ủi tâm linh bị tổn thương một chút đi." Nói xong, kéo Woo Bin ngồi bên cạnh, cười đi ra ngoài, không tiếp tục làm bóng đèn nữa, hơn nữa đắc tội bốn lần nguyên, sẽ không có cái tốt để ăn .

Yoon Ji Hoo thấy bọn họ đều đi rồi, thế này mới vừa lòng gật gật đầu, quay đầu đối Nghiên Nhi nói: "Nghiên Nhi, chúng ta đi thư phòng đi, ruồi bọ này nọ đều đã đi hết, sẽ không có ai quấy rầy chúng ta nữa." Yoon Ji Hoo vừa nói vừa đứng lên, thuận thế ôm cô đứng lên, ôn nhu nhìn cô cười nói.

Yoon Ji Hoo vô lại như vậy , làm Tử Nghiên cười khanh khách, không nghĩ tới hắn cũng có một mặt trẻ con như vậy. Tử Nghiên buồn cười chùy ngực hắn một cái, tức giận nói: "Anh đuổi bọn họ đi như vậy, thật là, em thay anh cảm thấy thật xấu hổ." Nói xong, nhăn mũi.

"Anh mới mặc kệ chuyện đó, quấy rầy anh cùng Nghiên Nhi ở với nhau, đều là kẻ thù của anh." Yoon Ji Hoo không thèm để ý nói, khó có được một ngày, đầu tiên là bị Min Seo Hyun phá hủy nửa ngày, mà kế tiếp lại bị bọn Jun Pyo đến quấy rầy, thật đúng là tai họa.

Tử Nghiên gõ trán hắn một chút, nói: "Cẩn thận bọn họ báo thù anh đó!" Chuyện Min Seo Hyun, cuối cùng cũng đã kết thúc, nhưng là, cũng không biết cô ta có còn tiếp tục gây thêm phiền toái hay không, này thật khó đoán. Tóm lại, trời sinh voi sinh cỏ, đến lúc đó hẳn hay.

"Nếu bọn họ có năng lực như vậy rồi nói sau! Anh một chút cũng không lo lắng. Em vẫn nên nghĩ, chúng ta làm gì để giết thời gian đi!" Yoon Ji Hoo không để ý nhún nhún vai nói, đối với việc này một điểm hắn cũng không lo lắng, tốn hơi thừa sức làm gì.

"Đi, nếu không đi ra ngoài chính là ở nhà, trừ bỏ đọc sách, còn có thể làm cái gì?" Tử Nghiên nghiêng đầu thầm nghĩ, sau đó liền mếu máo, không vui nói, "Giống như một điểm tự do đều không có, giống bị anh ngược đãi quá đi. A! Đau quá!" Vừa nói xong, đã bị Ji Hoo cốc đầu, lực có hơi mạnh, nhưng không phải rất đau, chỉ là muốn kêu như vậy, là để cho hắn đau lòng mà thôi.

Yoon Ji Hoo vừa buồn cười vừa tức giận cốc đầu cô, thấy cô kêu đau, lại đau lòng giúp cô xoa xoa, buồn cười nói: "Nghiên Nhi, em nói anh ngược đãi em, làm sao có thể có chuyện này được." Tuy rằng nói vân đạm phong khinh, nhưng lại cho người ta cảm giác được hắn ẩn ẩn tức giận, lúc này có đứa ngốc mới đi thừa nhận.

Tử Nghiên dùng ánh mắt vô tội nhìn Ji Hoo, ánh mắt ngập ngập nước, cô như vậy, làm Yoon Ji Hoo cũng không thể nào tức giận được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: