Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

c41:

"Cô bé, cuối cùng cháu cũng đã tỉnh, tất cả mọi người đều bị cháu làm cho tàn tạ hết rồi, Ji Hoo lại càng không ngừng không nghỉ mà chăm sóc cháu, cũng may cháu cũng không có phụ lòng mọi người, nếu cháu thực sự..ông nghĩ mọi người ngày sau cũng không được an bình." Sau khi đi vào, ông nội liền giúp Tử Nghiên kiểm tra, một bên cũng không quên nói.

Ông nội chẩn đoán xong liền nhíu nhíu mày, nói: "Cô bé, với thân thể của cháu hiện tại thì, không được kích động, không được động đậy, không được đi lại. Nói cách khác, cháu cũng chỉ có thể nghỉ ngơi thật tốt, cũng chỉ được ngồi trên xe lăng, ít nhất là hai ba năm. Nhưng, cũng có thể đi lại, tuy nhiên thời gian phải rất ngắn, chỉ có thể là nửa giờ."

Yoon Ji Hoo nghe lời ông nội nói, càng nghe sắc mặt càng lo lắng, cũng thật đau lòng nhìn Tử Nghiên, hận không thể đổi lại vị trí với nhau, hắn không hy vọng Nghiên Nhi biến thành như vậy, vốn thân thể đã rất yếu rồi, hiện tại lại càng bị tàn phá không chịu nổi, Ji Hoo không khỏi xoa đầu cô, nói: "Nghiên Nhi, không cần lo lắng! Mặc kệ em như thế nào, anh cũng sẽ không vứt bỏ em." (Lucifer:Đừng lo, Ji Hoo, sau này sẽ tốt hơn rồi!)

Geum Jan Di đi vào nghe được bệnh trạng của em gái, sắc mặt càng lúc càng khó coi, cô lúc này hận không thể một dao giết chết chủ tịch Kang, là bà ta hại em gái biến thành như thế này, nhưng mà cũng do chính bản thân mình mà chủ tịch Kang mới có thể ra tay với em gái, này thật khó khăn.

"Trong đầu người phụ nữ kia, rốt cuộc là nghĩ cái gì? Bà ta cũng quá tự cho mình là đúng rồi!" Geum Jan Di tức giận bất bình nói, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho bà ta, bất kể bà ta có là mẹ Jun Pyo hay là người có quyền có thế, cô cũng không dừng tay .

Theo từ phía sau Jan Di, F3 và Ga Eul đi vào, Ga Eul sắc mặt cũng trầm xuống, F3 lại càng không tốt, bởi vì bọn họ biết chủ tịch đúng là luôn tự cho mình là đúng, chỉ cần hiểu được lòng người, việc gì cũng đều dễ làm, thử hỏi, ai không nghĩ muốn ở tập đoàn Shinwa ngồi một chức vị đâu, hơn nữa toàn bộ sản nghiệp Hàn Quốc, có hơn phân nửa là của Shinwa, người không có địa vị, không có thân phận, cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn.

Goo Jun Pyo toàn thân đều run run, hai tay nắm thật chặt, móng tay đều đâm vào trong thịt, hắn đều không cảm giác được, lúc này hắn chỉ cảm thấy vô cùng phẫn nộ, chỉ muốn giết người. Một nữ sinh thật tốt, lại bị biến thành như thế này, nếu như làm thương nhân thủ đoạn đều như thế này, hắn không cần làm!

Tử Nghiên suy yếu hướng về phía chị nở nụ cười, trong lòng cười khổ, bản thân thật không nghĩ tới, tình tiết trong tác phẩm lại hoàn toàn rời xa quỹ đạo như vậy, mà cô lại biến thành nhân vật chính. Chính là, ai lại đoán được, kết cục thành như vậy, bất quá, còn sống là tốt rồi.

"Tử Nghiên, không cần nghĩ gì nữa, nghỉ ngơi dưỡng sức mới là quan trọng nhất." Geum Jan Di miễn cưỡng cười vui nói, trong lòng cảm thấy rất khổ sở, bởi vì từ nhỏ thân thể em gái không tốt, rất nhiều cho chơi đều hạn chế không được tham gia, đấy là đã tước đi thú vui của em ấy rồi. Vậy mà lần này chủ tịch Kang vừa ra tay, quả thực là giết đi hy vọng còn sót lại của em ấy, thật sự là quá độc ác.

Tử Nghiên gật gật đầu, trong lúc cô hôn mê, mỗi một câu Ji Hoo nói cô đều nghe được, cũng có thể nghe được lời của bọn họ. Mà chuyện đính hôn Ji Hoo nói, là quyết định thật sự của hắn sao? hay là muốn cô tỉnh lại mới lừa cô, nhưng mà việc này cô cũng không dám hỏi.

Ông nội Ji Hoo lặng lẽ lui ra ngoài, lưu lại không gian cho bọn trẻ. Lúc đóng cửa lại, ông rất là vui mừng nhìn Yoon Ji Hoo, cháu trai của ông, không ngờ một khi yêu lại nghiêm cẩn (nghiêm túc+cẩn thận) như vậy, ông nội từ ái lắc đầu cười, bước đi hướng về phía văn phòng của mình.

"Được rồi, đừng nói chuyện nữa, trước nên để Tử Nghiên lấp đầy bụng cái đã, đã hai ngày rồi cậu ấy còn chưa ăn gì." Ga Eul không muốn tiếp tục bàn đề tài phiền chán này nữa liền nói, lại nghĩ tới những món ăn cô nấu, xem ra hiện tại đã có thể phát huy công dụng .

Ga Eul vừa nói, vừa cầm hộp cơm giữ ấm trên tay, mở ra, từ bên trong lấy ra một chén cháo trắng, Tử Nghiên hiện tại, cũng chỉ có thể ăn chút thức ăn lỏng, bất quá, dinh dưỡng như vậy cũng không được lắm, nghĩ chút biện pháp mới được, chờ một chút đi hỏi ông nội Ji Hoo tiền bối xem.

Vừa định bưng đi qua, bát trong tay đã bị Ji Hoo tiền bối lấy, Ji Hoo nhàn nhạt nói: "Để tôi đút cho Nghiên Nhi đi." Nói xong, múc lên, thổi thổi vài cái, mới đưa đến bên miệng Tử Nghiên, chờ cô há mồm đến ăn, nhưng lại nghĩ tới cô không thể ngồi dậy, không khỏi lo âu.

Nghĩ nghĩ, Ji Hoo quay đầu nhìn bọn Goo Jun Pyo nói: "Các cậu đi về trước đi, nơi này có tớ ở là được rồi." Ji Hoo không chút khách khí đối với bọn họ hạ lệnh trục khách, không có biện pháp, nếu có bọn họ ở đây, hắn cũng không thể thực hiện động tác được, tựa như vừa rồi giúp cô uống nước hắn cũng sẽ uy cô ăn cháo như vậy, Nghiên Nhi da mỏng, hắn thì không sao cả, tùy tiện bọn họ xem , dù sao sớm hay muộn Nghiên Nhi cũng là người của hắn.

So Yi Jung nghi hoặc nhìn Ji Hoo, lại nhìn bát cháo trong tay hắn, suy tư một lát sau, hiểu rõ gật gật đầu, tà ác nhìn hắn một cái, sau đó đối bọn họ nói: "Chúng ta đi thôi, Tử Nghiên vừa mới tỉnh lại, khẳng định là Ji Hoo còn rất nhiều điều muốn cùng cô ấy nói, chúng ta ở trong này không tiện, vẫn không nên tiếp tục làm bóng đèn, nhất là lại nhiều bóng đèn thế này, không trách được Ji Hoo lại muốn đuổi chúng ta ." Nói xong, dẫn đầu đi ra ngoài, ngang qua bên người Ji Hoo, cho hắn một cái mắt bỡn cợt xong mới bước ra ngoài.

Song Woo Bin dù sao cũng là tay già đời, không cần nói rõ, hắn cũng biết Ji Hoo là muốn làm gì, vì thế cười lôi Goo Jun Pyo còn không hiểu ra làm sao đi ra, theo sau Yi Jung. Geum Jan Di cùng Ga Eul tuy rằng rất muốn ở lại, nhưng các cô biết, dù có khán nghị cũng không có kết quả , chỉ đành tâm không cam tình không nguyện đi ra ngoài, còn trừng mắt nhìn Ji Hoo, làm Tử Nghiên nhìn xem không khỏi cảm thấy buồn cười.

Đợi bọn hắn đi rồi, Ji Hoo liền đem cửa khóa lại, sau đó quay đầu bình tĩnh nhìn Tử Nghiên, nói: "Bởi vì hiện tại em không thể động, vì thế, anh cũng chỉ có thể dùng cách khác đút cháo cho em, trong khoảng thời gian này em cứ xem như thành thói quen luôn đi ." Nói xong, lấy miệng Tử Nghiên xem có thể chứa được bao nhiêu, liền uy bấy nhiêu.

Mà Tử Nghiên lúc bị hắn uy lần thứ nhất, mặt cũng đã đỏ bừng, thẳng đến khi uy xong, sắc đỏ trên mặt vẫn chưa giảm được chút nào, không dám nhìn Ji Hoo. Ji Hoo buông bát, buồn cười nhìn cô một cái, nói: "Cũng không phải lần đầu tiên hôn, sao em lại xấu hổ như vậy" Vừa nói vừa rút tờ giấy, ôn nhu lau miệng cô.

"Vừa rồi có phải chủ tịch Kang đến không." Tử Nghiên khẳng định nói, dù tính cô có đang hôn mê , nhưng vẫn có thể nghe được tiếng bọn họ nói chuyện, cũng nghe được những lời độc ác của chủ tịch Kang, nghe được bọn họ như thế nào đáp lời bà ta.

Ji Hoo nghe người kia, không khỏi nhăn mày lại, nói: "Đúng vậy, có đã tới. Nghiên Nhi, hiện tại em đừng nghĩ đến bà ta, em vừa tỉnh lại, không cần nghĩ nhiều chuyện phiền não như vậy, tất cả đều có anh rồi, biết không?" Chuyện này, hắn sẽ không quên nhanh như vậy.

"Nghiên Nhi, chúng ta đính hôn đi, anh có thể bảo vệ em cả đời rồi, anh muốn chúng ta mãi mãi ở bên nhau, anh không muốn một lần nữa lại trải qua chuyện đau triệt nội tâm như vậy nữa. Chỉ có khi em ở bên, anh mới có thể an tâm, được không, Nghiên Nhi! Tin tưởng anh, anh sẽ đối tốt với em, bởi vì, anh yêu em." Ji Hoo ngồi ở mép giường, cúi người, cùng cô đầu đối đầu, nghiêm cẩn nói.

Tử Nghiên khiếp sợ nhìn hắn, ánh mắt mở thật to , sau đó nói: "Lúc ấy em có nghe được anh muốn đính hôn với em, em cho rằng em đã nghe lầm, hóa ra em không có nghe sai, anh thật sự nghĩ như vậy sao?" Nếu hai tay cô có thể dùng lực, cô đã ôm cổ hắn rồi, chỉ tiếc, cô hiện tại không thể.

Ji Hoo vươn tây xoa mặt cô, khẽ hôn lên môi cô, nói: "Đương nhiên là thật, chờ em khôi phục thể lực, chúng ta liền đính hôn, mấy ngày nay em phải dưỡng thật tốt, anh xem ngày. Về chuyện của bà ta em không cần băn khoăn, có nhiều người như vậy, không tin, không thể đẩy ngã bà ta."

"Làm như vậy, Jun Pyo tiền bối không khó xử sao? Bề ngoài là vậy, nhưng bên trong, anh ấy chắc chắn cũng không dễ chịu. Hơn nữa, nếu thật sự làm cứng, chị và Jun Pyo tiền bối lại không thể ở bên nhau." Tử Nghiên nói xong những lời này, cũng đã thở hổn hển .

Lúc này, tiếng đập cửa vang lên, đánh gãy cuộc nói chuyện của bọn họ. Ji Hoo mày nhăn lại, không cam nguyện đứng dậy, đi ra mở cửa, bộ dạng hắn thế này, Tử Nghiên cảm thấy thật buồn cười. Mở cửa, Ji Hoo kinh ngạc nhìn người tới, nghi hoặc hỏi: "Cô đến đây làm gì?"

"Tôi nghe nói Tử Nghiên xảy ra tai nạn xe, là thật sao?" Ha Jae Kyung vừa nói, vừa nghiêng đầu nhìn vào bên trong, nhưng người Ji Hoo thật sự quá cao, vì thế liền một phen đẩy hắn, nói: "Nhường cho tôi vào trước rồi nói sau."

Ji Hoo nghiêng người nhường cô ta tiến vào. Ha Jae Kyung thẳng tiến vào, nhìn thấy Tử Nghiên nằm ở trên giường, liền lo lắng hỏi: "Tử Nghiên, em có khỏe không, chị nhìn thấy trên báo, cảm thấy chuyện này cùng em hẳn là có liên quan, hơn nữa vừa rồi chị đụng phải Jun Pyo bọn họ , bọn họ nói cho chị , vì vậy chị đến đây."

"Rất tốt, chỉ là hiện tại không thể động, chỉ có thể nằm như vậy." Tử Nghiên cười khổ nói, "Cám ơn cô tới thăm, nhưng, cô hiện tại quyết định là cái gì?"

Ha Jae Kyung thật không ngờ Tử Nghiên lại trực tiếp hỏi mình như vậy, ngây ngốc một chút, sau đó nói: "Chị không ngờ bà ấy lại dùng thủ đoạn vô sỉ như vậy, để bức chị em, nói đi cũng phải nói lại, chuyện này cũng là chị sai, chị không nên xen vào giữa bọn họ, nhưng mà, bà ấy hiện tại đã đem ngày cưới định xuống rồi, nửa tháng tới, sẽ kết hôn ."

"Cô thật sự quyết định như vậy , không hối hận?" Tử Nghiên bình tĩnh hỏi, không nghĩ tới, bên này tình tiết trong tác phẩm vẫn y nguyên như vậy mà diễn, vậy Ha Jae Kyung có phải hay không cũng theo như vậy mà làm, ở trong hôn lễ mà hủy hôn?

"Chị Ha Jae Kyung luôn làm theo ý mình, tác phong không câu nệ tiểu tiết. Vậy, đây là thiệp mời, đến lúc đó em nhất định phải tới xem hôn lễ phấn khích này!" Ha Jae Kyung từ trong túi lấy ra thiệp mời màu đỏ, để trên bàn, quay đầu nghịch ngợm nháy mắt nhìn Tử Nghiên nói.

Tử Nghiên đầu tiên là nghi hoặc, sau đó liền hiểu rõ, hóa ra cô ấy đã sớm có quyết định . Vì thế liền cười nói: "Tôi sẽ đi, sẽ không bỏ lỡ hôn lễ phấn khích của cô." Nói xong, hai người hiểu ý cười. Mà trong lòng Tử Nghiên lại thầm nghĩ, Ha Jae Kyung có lẽ cũng thật thích hợp với Jun Pyo tiền bối, nhưng lòng cô vẫn rất ích kỷ, hướng về chị, muốn chị hạnh phúc thì cũng chỉ có thể hy sinh Ha Jae Kyung , hi vọng cô ấy cuối cùng cũng có thể tìm được nơi quay về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: