c52: Ji Hoo là họa thủy?
Ga Eul rất là bất đắc dĩ nhìn biểu tình kỳ quái của hai chị em trước mặt, từ buổi sáng ở tiệm cháo đến giờ, cô liền biết bọn họ đã biết chuyện của cô và Yi Jung. Nếu chỉ có hai người bọn họ mà thôi, cô có thể sẽ nói, thế nhưng trong này có cả Ji Hoo, cô căn bản không có cách nào nói ra, còn chưa nói, cô đã xấu hổ rồi, tuy là đây không phải chuyện gì quá lớn, nhưng cô nói không nên lời được a.
"Ga Eul tiểu thư, cô có thể xem như tôi không tồn tại, cô nói của cô là được!" Yoon Ji Hoo sao lại không nhìn ra cô khó xử, nhưng hắn cũng rất ngạc nhiên muốn biết rốt cuộc Yi Jung đã nói với Ga Eul cái gì. Yi Jung từ trước đến nay rất là cẩn thận , việc chuẩn bị thật chặt chẽ mới có thể tiến hành, nhưng lần này không giống, nhanh như vậy đã có thể giải quyết được vấn đề, làm sao có thể không khiến người ta tò mò được.
Ga Eul nghe xong, liền cười khổ, người lớn như vậy, làm sao có thể coi như không thấy đây. Nghĩ nghĩ, xong hướng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Tử Nghiên, chỉ có Tử Nghiên mới có thể nói Ji Hoo tiền bối, dù sao Ji Hoo tiền bối đối Tử Nghiên chính là nói gì nghe nấy.
Tử Nghiên cúi đầu, ha hả cười rộ lên, sau đó nói: "Thật có lỗi, tớ cũng bất lực, dù sao, chuyện này, chúng tớ cũng rất muốn biết mà, Ga Eul, cậu nói phải làm sao bây giờ đây?" Tử Nghiên giảo hoạt đem vấn đề vứt lại cho Ga Eul, làm Ga Eul đến mà khổ.
"Ga Eul, chỉ là muốn cậu nói một chút chuyện trải qua thôi, vì sao khó mở miệng như vậy! Chẳng lẽ, trong lúc đó các cậu còn có xảy ra chuyện gì nữa?" Jan Di mang theo ánh mắt tối giảo hoạt nhìn Ga Eul, hôm nay cô nhất định phải biết được đáp án, lúc nghe thấy tin của Yi Jung tiền bối và Ga Eul quen nhau, cô thật sự rất khiếp sợ, rõ ràng một giây trước hai người còn không có liên quan, một giây sau lập tức trở nên ngọt ngào khăng khít, có thể không làm cho người khác hiếu kỳ sao.
Cái này Ga Eul hoàn toàn tuyệt vọng, chẳng lẽ nhất định phải ở trong này mà khai thật ra sao, Ga Eul gấp đến độ không biết nên làm cái gì bây giờ, bất lực cắn môi, cô thật hy vọng ngay lúc này đây có ai đó có thể bay đến mà cứu cô thoát ly khỏi bể khổ.
Có lẽ ông trời thật sự chiếu cố Ga Eul đi, phái ngay soulmate đến giải cứu cho cô . So Yi Jung cùng Song Woo Bin, Goo Jun Pyo ba người trước sau đi đến. So Yi Jung nhìn bạn gái, lúc này bộ dáng sầu mi khổ kiểm, liền biết cô nhất định là bị khi dễ . Vì thế liền cười tiến lên, nhìn Tử Nghiên cùng Geum Jan Di nói: "Cầu xin các cô giơ cao đánh khẽ, buông tha cho Ga Eul đi, da mặt cô ấy mỏng, không trụ nổi các cô ép buộc."
Tử Nghiên thấy vậy thì bất mãn bĩu môi, trong lòng không khỏi oán giận nói: thật vất vả mới tóm được Ga Eul, hiện tại lại bị phá hủy, thật sự là tức chết cô. Nghĩ nghĩ, ánh mắt rất là ai oán nhìn So Yi Jung, mà So Yi Jung trong lòng cảm thấy mao mao, nhịn không được đánh cái rùng mình, nói: "Tử Nghiên, cầu xin cô không cần dùng ánh mắt này nhìn tôi, nhìn tôi như là phụ bạc cô đó, tôi cũng không muốn bị Ji Hoo đuổi giết đâu." So Yi Jung bên nói, bên ôm lấy Ga Eul đứng lên, lui về phía sau .
Ga Eul nghe xong, thật buồn cười, trong lòng cũng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn tiếp tục bị truy hỏi nữa, cô không biết bản thân có chạy trốn hay không. Tuy rằng cô rất muốn cùng các cậu ấy chia sẻ, nhưng cũng không thể ở trước mặt Ji Hoo tiền bối mà nói cái này được, chuyện riêng tư của nữ sinh nói với nhau, có nam sinh ở đây, biết bao nhiêu là xấu hổ.
"Yi Jung tiền bối, anh rốt cuộc nói gì với Ga Eul thế, để cô ấy khó mở miệng như vậy!" Geum Jan Di giống tốt một đưa trẻ hiếu học, liên tục truy hỏi không ngừng, biểu hiện của Ga Eul càng làm dâng trào khát vọng muốn biết đáp án trong người cô, cho nên cô mới có thể bám riết không tha mà truy hỏi như vậy.
Khó có thể mở miệng! Thôn cô này rốt cuộc nói sao mà để Geum Jan Di hiểu lầm thành như vậy. So Yi Jung vừa nghĩ vừa hạ mi nhìn Ga Eul, xem bộ dáng xấu hổ của cô, cũng không muốn truy vấn nữa, liền quay sang Geum Jan Di nói: "Chuyện của tôi và Ga Eul, không tiện tiết lộ ra, đây cũng là bí mật của hai chúng ta, đúng vậy không, Ga Eul!"
Ga Eul qua loa gật đầu, chỉ cần có thể không để cô tiếp tục nữa, là xong hết. Nếu Jan Di cùng Tử Nghiên lén tìm đến cô, cô nhất định sẽ nói , chỉ là, lúc này đánh chết cô cũng sẽ không nói .
"Thực mất mặt mà, người ta còn tưởng nghe được chuyện phấn khích, không nghĩ tới, hai người này lại nhỏ mọn như vậy, thật đúng là xứng đôi vừa lứa." Tử Nghiên tức giận nói, có chút thất vọng không thể nghe được câu trả lời mong muốn, một bên bĩu môi, đẩy xe lăn đi đến chỗ Ji Hoo, sau đó đứng ở bên người hắn, còn nói thêm, "Ji Hoo, em rất là đau lòng! Mệt em lo cho cậu ấy như vậy, một lời cậu ấy cũng không thèm nói, thật sự là đáng ghét!"
Ji Hoo nghe vậy, buồn cười lắc lắc đầu, tươi cười sáng lạn, làm Tử Nghiên trong nháy mắt thất thần, nhất thời nổi lên háo sắc. Cuối cùng, Tử Nghiên tức giận hét lớn: "Trời ạ, Ji Hoo, anh ngàn vạn lần không được cười như vậy nữa, thật sự là họa thủy mà, vốn đã đủ đẹp rồi, anh còn cười như vậy nữa, thiên địa đều thất sắc đi, họa thủy ơi là họa thủy, về sau ngàn vạn lần đừng cười như vậy, bằng không trêu hoa ghẹo nguyệt, em sẽ rất là vất vả ."
Trong tiệm cháo nhất thời một trận yên lặng, ba giây sau, những người khác toàn bộ cười lớn tiếng, Song Woo Bin cười đến không thở nổi, thật lâu sau mới hoãn lại, mới nói: "Ji Hoo là họa thủy, ha ha! Đây là lần đầu tiên nghe được, Ji Hoo, xem ra, bộ dáng, lạnh lùng của cậu cũng có người thích, mà bộ dáng cậu cười, chẳng phải là làm cho người ta điên cuồng sao." Song Woo Bin tựa tiếu phi tiếu nhìn Ji Hoo, tuy rằng hắn che dấu rất tốt, nhưng hoàn đó có thể thấy được Ji Hoo có điểm đỏ mặt.
So Yi Jung cười đến nước mắt đều chảy cả ra, hắn vừa cười vừa nói: "Những lời này nếu đổi thành người khác nói, tớ tin tưởng, người nọ sẽ bị Ji Hoo chỉnh thật sự thảm. Tử Nghiên, cô may mắn là bạn gái cậu ấy mới tránh được một kiếp đó." Cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới, Ji Hoo cũng sẽ bị người ta nói thành họa thủy, đây căn bản là đã chọc đến giới hạn của Ji Hoo rồi.
Yoon Ji Hoo nghe xong lời nói của Nghiên Nhi, cũng có chút xấu hổ, nhưng lại không biết làm sao, đến cuối cùng, lỗ tai ẩn ẩn đỏ lên, bị Nghiên Nhi nói vậy biến thành thật ngượng ngùng. Vừa buồn cười vừa tức giận nhìn người làm hắn xấu mặt - Tử Nghiên, trong lòng thầm nghĩ: Nghiên Nhi này, nói chuyện càng lúc càng không đúng mực, nếu đã dám làm vậy, vậy thì cô phải có gan mà chịu trừng phạt.
Tử Nghiên hậu tri hậu giác mới biết được bản thân gặp rắc rối to rồi, vì thế dè dặt cẩn trọng đẩy động bánh xe, muốn thoát khỏi bên người Ji Hoo, nhưng mà, Ji Hoo sẽ cho cô được như mong muốn sao? Đương nhiên là không có khả năng, lúc cô vừa động, Ji Hoo liền bắt được giá đỡ xe lăn, khiến Tử Nghiên đẩy không được, trong lòng rất là ai thán.
"Thế nào? Gây họa, liền muốn trốn?" Bên tai nghe thấy thanh âm nguy hiểm của Ji Hoo, giống như là Satan đến đòi, làm Tử Nghiên không khỏi rùng mình một cái, trời ạ, cô đây không phải là nhổ lông trên đầu hổ sao, muốn chết mà!
Nghĩ nghĩ, Tử Nghiên làm bộ đáng thương hề hề quay đầu nhìn Ji Hoo, kia cặp mắt to nhanh chóng ngập nước, đến Ji Hoo nhìn, không khỏi nổi lên một tia thương tiếc. Kỳ thực hắn căn bản cũng không nghĩ muốn trừng phạt cô, bởi vì hắn luyến tiếc. Nghĩ vậy, hắn thở dài, bất đắc dĩ phất nhẹ cái mũi cô nói: "Em nhất định là đã ăn đứt anh rồi đi!"
Tử Nghiên nghe được khẩu khí bất đắc dĩ của hắn, liền biết mình đã thoát khỏi nguy hiểm, sắc mặt giống như lật sách nhanh chóng thay bằng biểu tình thật cao hứng, làm nũng với Ji Hoo nói: "Chỉ có Ji Hoo là tốt nhất !" Vừa nói vừa ôm cổ Ji Hoo, khoan khoái nói.
"Ji Hoo tiền bối, anh mà chìu em gái tôi như vậy, nhất định chịu thiệt sẽ là anh." Geum Jan Di rất là không còn gì để nói nhìn bọn họ, tính tình của em gái nhà mình, cô ít nhiều cũng hiểu rõ, chỉ cần một bộ điềm đạm đáng yêu, là có thể giải quyết ngay vấn đề , đây đúng là lợi khí của em ấy a.
Còn đang cao hứng, Tử Nghiên, nghe được lời chị nói, lập tức xoay người phẫn nộ nhìn chị, tức giận nói: "Chị, em là em của chị đó, chị sao lại đem cánh tay mà vươn ra ngoài vậy." Cái gì kêu rất chìu cô, cái gì kêu Ji Hoo sẽ chịu thiệt, nghe xong liền khiến cho người tức giận.
"Chẳng lẽ chị có nói sai sao?" Geum Jan Di tựa vào trước quầy, nói, bất quá, dù tính cô có nói như vậy, Ji Hoo tiền bối vẫn sẽ là như thường mà đối đãi với em gái, cô cũng không lo lắng em gái sẽ chịu thiệt, ngược lại nên quan tâm chính là Ji Hoo tiền bối .
Ji Hoo cười nhún nhún vai, nói: "Tôi thích!" Nghiên Nhi chính là dùng để sủng, mà cô cũng đáng được hắn đối đãi như vậy, hắn hận không thể đem toàn bộ tim mà giao cho cô, mà hắn cũng thích cô làm nũng như thế, lúc đó hắn cảm thấy Nghiên Nhi thích ỷ lại hắn, hắn cầu còn không được nữa là.
Geum Jan Di nghe vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Một cái nguyện khổ, một cái nguyện đánh, tôi cũng không còn gì để nói thêm." Geum Jan Di thở dài, sau đó xoay người đi vào phòng bếp, nhắm mắt làm ngơ thôi, về phần chuyện của Ga Eul, dù sao còn có rất nhiều thời gian hỏi cậu ấy, cậu ấy trốn không thoát.
Tử Nghiên bất mãn hừ lạnh, không thể đem tức giận xả lên người chị, cô liền lấy Jun Pyo tiền bối đỡ vậy , ai kêu hắn sắp chuẩn bị làm anh rể cô chi. Tử Nghiên trừng mắt nhìn Goo Jun Pyo, tức giận nói: "Jun Pyo tiền bối, anh có phải gần đây chọc giận chị không vậy, bằng không oán khí của cô ấy sao nặng như vậy."
Bị điểm danh, Jun Pyo thật im lặng kỳ diệu nhìn Tử Nghiên, hắn khi nào thì chọc Jan Di tức giận, Jun Pyo trái lo phải nghĩ, sau đó lắc đầu nói: "Tôi đâu có chọc cô ấy tức giận đâu, điều này không thể nào." Hắn nào dám được, Jan Di cáu kỉnh, hắn là rất rất rõ ràng a.
"Người anh em, đừng nói là tớ không chỉ cậu, phụ nữ là phải nhẹ nhàng, bằng không cậu là người trước tiên tiến vào thời kỳ mãn kinh ." Song Woo Bin vỗ bả vai Jun Pyo, trêu chọc cười nói, Jun Pyo này thật đơn thuần, khẳng định nghe không hiểu ý tứ lời hắn.
Goo Jun Pyo nghi hoặc nhìn Song Woo Bin, nói: "Cái gì nhẹ nhàng, cậu là nói Jan Di không có bảo dưỡng tốt làn da sao? Tử Nghiên, chị của cô có phải chưa từng dùng mỹ phẩm không." Goo Jun Pyo quay đầu hỏi Tử Nghiên.
Những người khác sững sờ xong, đều không hẹn mà cùng nở nụ cười, đối với Jun Pyo thiếu đầu óc này, đều rất là bất đắc dĩ. So Yi Jung bên cười, bên lắc đầu, nói: "Jun Pyo, cậu ngàn vạn lần đừng nói là Goo Jun Pyo của tập đoàn Shinwa, nếu không rất là mất mặt."
"**! So Yi Jung, cậu nói cái gì đó." Goo Jun Pyo hỏa đại nói, trong lòng cũng rất nghi hoặc lời bọn họ nói là có ý gì. Cuối cùng, Song Woo Bin bất đắc dĩ ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài cái, tiếp theo, sắc mặt Jun Pyo thiên biến vạn hóa, đến cuối cùng đã hồng quả táo .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com