c61:
Đã nhiều ngày nay, Tử Nghiên luôn ở trong phòng luyện tập đi đường, dựa theo từng bước chậm rãi mà đi, tuy rằng chưa thể đi thực sự nhanh, nhưng cũng đã rất tốt rồi, chuyện này, là cô gạt Ji Hoo tự mình thực hiện, bởi vì mỗi ngày hắn đều bận rộn việc công ty, còn lại phải phân thân mà chăm sóc cô, đã rất mệt rồi, cô không thể nào tiếp tục làm phiền hắn được. Vì thế, cô đã muốn cho hắn một niềm kinh hỉ, tin rằng, hắn sẽ vì cô mà cao hứng đi.
Nửa giờ trôi qua, toàn thân cô đều ướt đẫm mồ hôi, cô đi vào phòng tắm tắm rửa một lát, hoàn thành xong mới lên giường nằm, tiếp tục làm lười nhân mà ngủ, dù sao hiện tại cô rất là rãnh rỗi, vô cùng nhàm chán. Lúc vừa nhắm mắt lại, Ji Hoo liền đi đến, sợ tới mức Tử Nghiên nhanh chóng nhắm mắt lại giả bộ ngủ, tại lúc hắn ngồi xuống, Tử Nghiên trong lòng liền có một tia ảo não, thầm mắng bản thân giả vờ ngủ làm cái gì chứ.
Ji Hoo ngồi xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, trong mũi đột nhiên ngửi thấy một mùi hương sữa tắm, nhất thời có chút nghi hoặc, hơn nữa loại tình huống này không chỉ là một lần, mà đã phát sinh sáu bảy ngày nay . Ji Hoo như có chút đăm chiêu nhìn Tử Nghiên, nghĩ nghĩ trong một chốc, trong mắt mang theo kinh hỉ, lại có một chút đau lòng nhìn cô, nếu hắn đoán không sai, Nghiên Nhi chắc chắn mỗi ngày đều luyện tập đi đường.
Vội vàng muốn biết được sự thật, nhưng lại không nỡ gọi cô tỉnh lại, chỉ có thể nóng lòng mà chờ đợi. Cũng do nhìn chằm chằm vào cô, nên liền thấy lông mi cô hơi hơi rung, trong lòng hiểu rõ, Nghiên Nhi đây là đang giả bộ ngủ, tức thì vừa bực mình vừa buồn cười lắc lắc đầu, sủng nịch nói: "Cục cưng, bây giờ còn học được cách lừa gạt anh rồi sao, còn không mau mở mắt." (lucifer: sến quá ~.~)
Tử Nghiên nghe xong, tròng mắt giật giật, nhưng cũng chưa mở, nhìn xem hắn có thể làm thế nào với cô. Ji Hoo buồn cười nhìn cô, ngữ khí mang theo uy hiếp nói: "Em muốn anh hôn em tỉnh, hay là cong ngứa em, bản thân em tự chọn đi." Nói xong, ung dung khoanh tay trứơc ngực, xem cô có cái phản ứng gì.
Hai lựa chọn này, rõ ràng cái nào chịu thiệt vẫn là cô. Tử Nghiên không phục mở to mắt, nghĩa chính nghiêm lời (từ ngữ chính nghĩa, nghiêm túc) nói: "Hai cái cái nào em cũng không chọn, tự thân tỉnh lại, thế nào? Xấu xa, chỉ biết ức hiếp em!" Nói xong, còn không quên trừng mắt nhìn hắn một cái.
Ji Hoo nghe vậy, đưa tay véo mũi cô một cái, buồn cười nói: "Ai kêu em giả bộ ngủ, chẳng lẽ anh đáng sợ như vậy sao? Vừa nhìn thấy anh, em liền giả vờ ngủ. hay là nói, em làm cái chuyện gì đuối lý, cho nên không dám gặp anh." Hắn vừa nói xong, liền thấy ánh mắt cô nháy nháy, trong lòng cảm thấy buồn cười, nhất định có chuyện gạt hắn, mắt mới không ngừng nháy như vậy, đến nói dối cũng không dám nói với hắn.
"Còn có, buổi sáng mấy ngày hôm nay, trên người em sao luôn có mùi sữa tắm vậy. Nghiên Nhi, nói cho anh biết, buổi sáng em có làm chuyện gì gạt anh không, liền đến anh mà em cũng không nói sao?" Ji Hoo cúi người tới gần cô, trán tựa trán cô nói.
Tử Nghiên chột dạ đem ánh mắt chuyển qua, không biết nếu nói cho hắn rồi, hắn sẽ trách mắng cô hay không, đừng nghĩ rằng hắn một bộ dáng ôn hòa như thế, khi hắn nổi giận lên, cũng rất là khủng bố. Cuối cùng, dưới ánh mắt uy hiếp của hắn, Tử Nghiên bất đắc dĩ nói: "Buổi sáng em đều luyện tập đi đường, vì thế..." Thấy hắn híp mắt, Tử Nghiên liền không dám nói tiếp.
Ji Hoo nghe vậy, 'hưu' một cái, đứng thẳng dậy, xốc chăn lên, động tác nhanh chóng đem ống quần của cô kéo lên, đập vào mắt là một mảnh xanh tím nhìn ghê người, một trận đau lòng liền lan tỏa ra, sau đó dè dặt cẩn trọng buông ống quần xuống nói: "Về sau để anh giúp đỡ em, không cho em tiếp tục thương hại bản thân như vậy nữa, không chỉ là mình em đau mà còn anh nữa, biết không?"
Tử Nghiên gật gật đầu, nhưng là nhất tưởng đến hắn còn bề bộn nhiều việc, vì thế lại cự tuyệt nói: "Anh mỗi ngày đều làm việc đến khuya, còn dậy để luyện tập cho em, là ai cũng sẽ chịu không nổi, thân anh cũng không phải là làm bằng sắt."
"Em với công việc so sánh với nhau, em quan trọng hơn, em không thể lại có vạn nhất, anh sẽ không tiếp nhận nổi." Ji Hoo ôm lấy cô, gắt gao ôm lấy, tựa vào bờ vai cô nói.
"Nhưng mà, em vẫn cảm thấy không được, bằng không như thế này đi, buổi chiều em sẽ luyện tập, anh sẽ được ngủ nhiều hơn, được hay không!" Tử Nghiên vẫn cảm thấy không ổn, đành phải thay đổi thời gian, nhưng mà, cô vẫn quyết định buổi sáng bản thân vụng trộm luyện tập, như vậy sẽ sớm ngày tốt hơn.
Ji Hoo nghe xong, lập tức kéo cô ra, đối diện cùng cô, nhìn thấy cô chột dạ chuyển mắt, rất là bất đắc dĩ, sau đó thở dài nói: "Về sau anh với em ngủ với nhau, dù sao em sớm hay muộn cũng là người của anh, sớm cùng phòng cũng không khác gì mấy, với lại, anh cũng tiện giám sát em hơn, miễn cho em ở đằng sau lưng anh mà giở trò." Điểm tâm tư này của cô, làm sao qua được mắt hắn.
"Em phát giác ra một điều, ở đây em không thể nào che dấu, dường như như một tờ giấy trong suốt, dễ dàng để người khác nhìn thấu." Tử Nghiên thất bại nói, sử dụng cái tiểu xảo nào, cũng bị chọc thủng, thật sự là vô dụng mà.
"Biết vậy là tốt rồi! Vì thế ngoan ngoãn đi, biết chưa?" Ji Hoo vừa nói vừa cười nhéo mũi cô, thật sự là không có biện pháp, giống như một cái đứa nhỏ vậy, bất quá, hắn chính là thích cô như thế này, ỷ lại hắn, nhường hắn có cảm giác rất có thành tựu .
Tử Nghiên nhăn nhăn cái mũi, đột nhiên nhớ tới bản thân lâu rồi chưa có đến trường học, công khóa khẳng định hạ xuống rất nhiều, tuy kiếp trước đã từng trải qua, nhưng là cũng phải ôn a, dù cho trí nhớ có cao, cũng có lúc suy nhược. "Ji Hoo, đã lâu rồi em chưa đến trường, không đến lớp nhiều như vậy, thầy giáo không có nói gì sao?"
"Là anh xin cho em, ông ta dám nói cái gì? Trừ phi ông ta không muốn tiếp tục ở Shinwa lăn lộn." Ji Hoo trơ trơ nói, "Công khóa của em hạ xuống, anh giúp em bổ sung lại là được." Hắn hiện tại cảm thấy, dưỡng tốt thân thể, mới là chuyện ưu tiên hàng đầu, cái khác đều là chuyện nhỏ.
Tử Nghiên lắc đầu, vẫn cảm thấy không ổn, cảm giác bản thân như biến thành học sinh hư hỏng, cô cũng không muốn ỷ vào Ji Hoo, mà làm ra trò cáo mượn oai hùm, cô làm không được chuyện này. "Dù sao cơ thể của em cũng đã tốt lên rồi, hơn nữa, ở trường có ai ám đụng đến em chứ, trừ phi không muốn sống nữa. Có anh bảo vệ em, em nhất định rất an toàn. Ji Hoo, anh để cho em đến trường học nhé, nha!" Ngốc mãi ở nhà, cô ngán đến phát điên rồi, còn không bằng đến trường giải buồn, lại có chút thú vị.
Ji Hoo nhíu mày, cân nhắc lại vài lần, cuối cùng cũng đáp ứng cô, nói: "Được rồi, ở trường học em không nên đi loạn khắp nơi, miễn cho bị thương cái gì. Tan học, anh đến đón em, anh sẽ tận lực xử lý xong chuyện công ty sớm, cũng cùng em đi đến trường học, như vậy anh cũng yên tâm hơn một chút." Đáp ứng thì đáp ứng, nhưng tâm vẫn chưa buông ra được.
"Tốt quá! Em đây ngày mai được đi đến trường rồi!" Tử Nghiên cao hứng nói, thật giống như vừa nhặt được trọng bảo, cười đến ánh mắt đều mị mị lại .
Cô như thế càng làm Ji Hoo nổi lên lòng dạ hẹp hòi, ghen tuông mở miệng: "Em vậy hình như là không muốn cùng anh ở một chỗ, lấy cớ mà trốn đi đi." Không thể trách hắn lòng dạ hẹp hòi được, thật sự là xem cái khuôn mặt tươi cười kia của cô, tự nhiên liền hiểu lầm là vậy.
"Không có a! Anh suy nghĩ nhiều rồi, anh cái người này lòng dạ thật hẹp hòi, dấm chua thế này mà cũng ăn." Tử Nghiên vừa bực mình vừa buồn cười nói, đối với loại hành vi này của hắn, cô thấy nhưng cũng không thế trách, bất quá, cô thích, có thể có được người mình thích để ý mình như vậy, cô cao hứng còn không kịp đó chứ.
Ji Hoo nhíu mày từ chối cho ý kiến, hắn không biết là hắn sai gì, hơn nữa, hắn tùy tâm đã quen , có cái gì thì nói cái đó, cùng cô ở chung một chỗ, hắn luôn bộc trực, chưa bao giờ che đậy bản thân mình, đó mới là chuyện người yêu với nhau nên làm, chỉ có cho nhau tín nhiệm, tình yêu mới có thể lâu dài, đây là theo thời gian hai người họ ở bên nhau hắn đã rút ra kết luận.
"Vì sao khẩn cấp luyện tập như vậy, anh không phải đã nói, anh không thèm để ý sao?" Ji Hoo nhớ tới vết thương trên chân cô, liền trách cứ nói, nhìn miệng vết thương liền biết sáu ngày nay cô như thế nào, thật sự là muốn đánh cô, nhưng bản thân lại luyến tiếc.
Tử Nghiên đuối lý cúi đầu, biết hắn bình thường thận trọng cô, luyến tiếc cô làm bất cứ chuyện gì, là bản thân tùy hứng, nên hắn mới tức giận như vậy, nhưng mà, cô cũng có lý do của cô. Nghĩ vậy, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Ji Hoo nói: "Tuy anh không thèm để ý, nhưng bản thân em để ý, em không thể để người khác nói anh có một bạn gái tàn phế, dù anh không thấy có gì, nhưng trong lòng em rất khó chịu, em không muốn người khác nói về anh như vậy."
"Đứa ngốc, người gả cho anh, là em, cũng không phải là người khác, em quản người khác nói cái gì, đây là chuyện chỉ của riêng chúng ta, em không nên suy nghĩ bậy bạ, em chỉ cần tin tưởng, hết thảy đều có anh là được." Ji Hoo kéo cô vào lòng, gắt gao ôm lấy, vì cái ngu ngốc của cô, hắn cảm động...
"Bản thân em không chịu được những lời nói nhảm, vì thế, em phải đứng lên. Ji Hoo, anh chỉ cần ủng hộ em, được chứ? Em biết em đang làm cái gì, em sẽ có chừng mực." Tử Nghiên khẩn cầu nói, cô một lòng muốn đứng lên, bất luận cái gì cũng không ngăn cản cô được, dù là Ji Hoo cũng không được.
Ji Hoo biết cô một khi đã hạ quyết tâm, thì kéo lại cũng không được, nghĩ một lát, sẽ bắt đầu từ ngày mai, có hắn sẽ không có chuyện gì, vì thế gật đầu đáp ứng nói: "Được, nhưng em phải đáp ứng anh, không thể nóng vội, tiến hành phải lấy chất lượng mà ưu tiên, như vậy mới có thể 'làm ít công to', biết không?" Có chút chuyện, phải cho cô biết rõ ràng, miễn cho cô hành động lỗ mãng.
Tử Nghiên cao hứng ôm chặt lấy hắn, vui vô cùng nói: "Chỉ có Ji Hoo là tốt nhất, yêu anh chết mất!" Tử Nghiên cao hứng quên hết sạch, còn hôn gò má Ji Hoo, làm Ji Hoo thật là buồn cười, chỉ có chuyện như vậy, mà cô cũng có thể thõa mãn như thế, thật sự là dễ thấy đủ, đối với cô thật là vừa đau lòng vừa yêu thương, khiến hắn không thương cô cũng không được.
Ji Hoo kéo cô qua, cúi đầu cho cô một cái hôn thật sâu, bởi vì hắn cảm thấy cần phải trừng phạt một chút, hừ, dấu giếm hắn nhiều ngày, còn đem vết thương biến thành như vậy. Tử Nghiên kinh ngạc một chút, sau đó cũng nương theo động tác mà bị động.
Tuy rằng vào mùa đông ánh mặt trời không quá mãnh liệt, nhưng nó vẫn đem đến ấm áp cho mọi người, lúc này ánh mặt trời theo rèm cửa sổ xuyên qua khe hẹp, chiếu vào trên hai người đang ôm hôn nhau, cảm thấy hai người họ thật phi thường hài hòa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com