c9: Du lịch cùng F4
New Caledonia nằm ở phía nam Thái Bình Dương, cách bờ biển Australia 1500km về phía đông. Trong quần đảo New Zealand , New Caledonia là một đảo nhỏ hẹp dài, núi non gập ghềnh. Đảo được chia làm hai bộ phận. Tại đây khí hậu nhiệt đới đặc trưng của vùng thảo nguyên, hằng năm nhiệt độ không khí khoảng 25°C, từ tháng 12-3 là mùa mưa, phía đông đảo này lượng mưa hằng năm là 2000mm, phía tây lượng mưa 1000mm.
Trên đảo New Caledonia có nhiều núi, có hai dãy núi song song từ nam đến bắc bao vây toàn bộ đảo, cao nhất là 1628m, vùng duyên hải có dải đá san hô bao bọc, độ dài gần đến khoảng cách đến nước Úc. Đảo này được chia làm ba tỉnh: tỉnh Bắc, tỉnh Nam và tỉnh Maitre. ( các bạn tự tìm hình nha.╮(╯▽╰)╭ )
Về phương diện du lịch, đảo cũng không giống những đảo khác nằm trong Thái Bình Dương làm ăn phát đạt. Khách du lịch chủ yếu đến từ Nhật Bản, Pháp, Australia cùng New Zealand. Qua thời gian, khách du lịch đến đảo ngày một tăng lên, trở thành một trong những khu du lịch lớn nhất đất nước.
Thành phố Noumea nằm ở phía đông đảo New Caledonia, với 6 vạn dân (1983), là bờ biển quan trọng nằm ở phía tây nam Thái Bình Dương, cũng là một trong những trạm giao thông quan trọng. Ở xung quanh quảng trường trung tâm thành phố Noumea có rất nhiều khu mua sắm. Trong đó quan trọng nhất là "Trung Tâm Văn Hóa Jean-Marie Tjibaou", nơi này là nơi triển lãm thực vật. Tại nơi này du khách có thể thưởng thức Thủy tộc san hô nổi tiếng thế giới tại Noumea.
Tử Nghiên từ khi xuống máy bay đến giờ, một đường phong cảnh làm cô nói không nên lời, hận không thể mọc ra ba đầu sáu tay, lập tức xem hết phong cảnh xinh đẹp nơi này.
Mà F4 thì hứng trí nhìn bộ dạng ba người các cô nhìn ngó khắp nơi, không khỏi cảm thấy buồn cười, bồi các cô đi khắp mọi nơi, cũng không thấy phiền chán, ngược lại cảm thấy thật mới mẻ, đây là chuyện mà bọn họ cả đời đều chưa gặp được.
Tử Nghiên ngước mắt lên nhìn trời, nơi này thật sự nóng a, cô rất sợ nóng, cũng sợ lạnh. Hiện tại ở dưới ánh mặt trời phơi nắng làm cho cô đầu váng mắt hoa, lắc lắc đầu, cô lấy mu bàn tay lau bớt mồ hôi trên mặt, sau đó lại lấy tay quạt gió, hi vọng có thể làm giảm bớt nhiệt độ.
Guem Jan Di dù chơi đùa đến bất diện nhạc hồ* cũng rất quan tâm đến em gái, đi đến vài bước cũng đều chú ý đến em gái, đây cũng là thói quen từ nhỏ đến lớn mà dưỡng thành. Thấy em gái luôn đổ mồ hôi, liền cởi mũ ra thay em quạt mát, quan tâm hỏi: "Có mệt không? muốn nghỉ ngơi một chút hay không?"
*(vui vẻ không biết gì cả)
Ga Eul cũng chạy nhanh lại, lấy khăn tay ra, cẩn thận lau đi mồ hôi trên trán Tử Nghiên, nhẹ nhàng hỏi: "Nếu mệt thì hãy nói, đừng chịu đựng như vậy, biết không? Đừng làm chúng ta lo lắng."
"Không có việc gì! Các cậu thật là chuyện bé xé ra to." Tử Nghiên buồn cười đẩy đẩy tay Ga Eul, sau đó cũng ngăn lại hành động của chị, trong lòng có cảm giác thật cảm động, được người khác quan tâm thật tốt.
"Em có thể đi tiếp, đừng vì em mà làm mọi người mất hứng. Nếu không thoải mái, em sẽ nói."
Luôn luôn đi ở phía sau, Ji Hoo nhìn thấy Tử Nghiên như vậy liền tiến về phía trước, đứng ở bên người cô, thay cô chắn đi bớt ánh nắng mặt trời, ít nhất như thế này thì tốt hơn nhiều so với lúc nãy. Anh cẩn thận thế này thật khiến F3 kinh ngạc, mà anh lại làm như không có chuyện gì sóng vai đi cùng Tử Nghiên.
Tử Nghiên nhìn Ji Hoo đi bên cạnh, anh như vậy thật khiến cho cô có cảm giác an toàn, có thể nói, F4 cẩn thận nhất hẳn chính là Ji Hoo, Tử Nghiên nghĩ vậy liền mỉm cười nói: "Cảm ơn anh! Như vậy thực sự tốt hơn rất nhiều."
Ji Hoo không nói gì, nhưng khóe miệng của anh giơ lên làm cho Tử Nghiên biết anh đã tiếp nhận lời cảm ơn của cô rồi. Guem Jan Di cùng Ga Eul hai người hai mặt nhìn nhau, rất nghi hoặc không biết rốt cuộc Tử Nghiên cùng Ji Hoo tiền bối là quan hệ gì, Ji Hoo tiền bối là người lạnh lùng nhưng lại dịu dàng như vậy, nói ra cũng không có người tin tưởng.
Ji Hoo phối hợp với bước chân của cô, bỏ lại F3 ở phía sau. Tử Nghiên thấy vậy, ánh mắt ảm đạm đi, hiện giờ cô thấy mình thật đúng là gánh nặng, làm chuyện gì cũng liên lụy đến người khác, đến cả đi đường cũng phiền đến họ.
Ji Hoo cẩn thận, phát hiện ra tâm tình của cô không tốt, nhìn thoáng qua liền hiểu rõ cười nói: "Cô là cô, làm sao có thể là một gánh nặng, cô phải bảo trì tinh thần vui vẻ, lạc quan sáng sủa, tinh thần thanh thản thì mới phòng ngừa hen suyễn phát tác. Đừng miên man suy nghĩ nữa, biết không?" Nói xong, Yoon Ji Hoo cách mũ gõ nhẹ xuống đầu cô.
"Tuy nói là như thế, nhưng mà, đây cũng là sự thật a! Tình huống kinh tế nhà tôi chắc anh cũng biết, gia đình như vậy còn phải gánh lấy tiền thuốc men của tôi, tôi có thể không nghĩ như vậy sao? Tôi cũng không giống như chị, có thể đi làm thuê giúp đỡ gia đình được ít nhiều." Tử Nghiên nặng nề nói, đến đây cũng đã mười mấy năm, tuy rằng người nhà đối với cô tốt lắm, nhưng như vậy càng làm cho cô thật áy náy.
Yoon Ji Hoo trầm mặc một lúc sau đó mới nói: "Nhưng người nhà cô cũng không nghĩ như vậy, không có cha mẹ nào mà không đau cho con mình, cha mẹ làm lụng vất vả còn không phải là vì con mình sao? Sở dĩ như vậy mới nói, cô không phải là gánh nặng! Không cần suy nghĩ lung tung, Kim Tử Nghiên mà tôi biết không phải là người nhu nhược như thế này!' Anh không muốn nhìn thấy vẻ mặt cô đơn này của cô, bởi vì trong lòng anh có chút không thoải mái.
Cứ như vậy, hai người một đường không nói thêm gì nữa, luôn luôn đi đến nơi muốn đến. Mọi người đề nghị đi biển bơi, Tử Nghiên cũng chỉ có thể nằm trên ghế, tránh nắng ôm dừa lạnh. Thấy Ga Eul định bôi kem chống nắng, cô muốn đứng dậy giúp đỡ, nhưng thấy Yi Jung tiền bối đi đến phía sau Ga Eul ngồi xuống, hỏi Ga Eul có muốn anh ta giúp đỡ hay không. Chỉ thấy Ga Eul tức giận liếc trắng mắt, mà Song Woo Bin còn đế thêm một câu nữa khiến Ga Eul thật ghê tởm.
Tử Nghiên cười to, nhìn Ga Eul nói: "Ga Eul à, có một anh chàng đẹp trai như thế vì cậu bôi kem, cậu hẳn phải rất tự hào đi." Ga Eul này thật sự là không biết nắm chắc thời cơ, tuy rằng mặt ngoài So Yi Jung thật hoa tâm, nhưng trên thực tế anh ta lại rất chung tình. Ga Eul là một người ấm áp, nhất định có thể giữ được tâm của anh ta, hơn nữa không phải có Kim Tử Nghiên cô ở đây rồi sao, chuyện này thì có gì khó.
"Thôi đi, nếu cởi áo, mình cảm thấy hơi lạnh." Ga Eul vừ nói vừa đánh một cái rùng mình, tức giận nhìn Tử Nghiên.
So Yi Jung sờ sờ sóng mũi, đứng lên nói: "Hảo tâm lại bị xem như lòng lang dạ thú! Nữ sinh các cô đúng là khó hầu hạ." Nói xong, lắc đầu, đi hướng Song Woo Bin, Tử Nghiên cùng Ga Eul hai người nhìn nhau cười, có thể khiến quân sư F4 ăn nghẹn, cũng là không dễ dàng .
Cười cười, Tử Nghiên lơ đãng liếc nhìn ngoài biển, thấy chị ở trong nước có điểm không thích hợp. Trong đầu nháy mắt nhớ lại một màn trong TV, không kịp suy xét, Tử Nghiên xoay người đứng lên, không biết lấy từ đâu ra dũng khí, xúc động chạy ra hướng biển, nhảy xuống, kéo theo chị, cố gắng bơi vào bờ.
Tử Nghiên cắn chặt răng chống đỡ, thân thể cô vì vận động quá độ mà dần dần kiệt sức. Lúc này không biết từ khi nào thì So Yi Jung cùng Yoon Ji Hoo xuất hiện ở bên người cô, So Yi Jung thì kéo chị theo, mà Yoon Ji Hoo lại ôm thắt lưng của cô, cùng anh bơi lên bờ.
Lên bờ, không kịp nói cảm ơn với Ji Hoo, liền vội vàng đi theo phía sau So Yi Jung, đợi anh ta đem chị đặt lên ghế, Tử Nghiên mới ngồi bên cạnh vội vàng ấn bụng của chị, thấy chị ói ra nước, cũng rất nhanh tỉnh lại, Tử Nghiên vui mừng đến phát khóc nói: "Chị, chị không sao chứ? Thật làm em sợ muốn chết."
"Không có việc gì, vừa rồi ở trong nước chân bị chuột rút nên mới bị chìm ." Geum Jan Di tỉnh lại, thấy dáng vẻ lo lắng của em gái, liền vội vàng an ủi, thấy người mình toàn là nước , lại nhanh chóng đẩy em ra, nói: "Nhanh đi thay quần áo, bằng không sẽ bị cảm đó ."
Tử Nghiên kinh hồn chưa định, đợi cho tâm tình bình phục, mới nói: "Yên tâm đi, em không có việc gì, bất quá, em đúng là không còn sức lực ." Nói xong, toàn thân sụp xuống dưới, bộ dáng như cọng bún thiu, khiến tất cả mọi người ở đây đều buồn cười.
Guem Jan Di sau khi ổn định lại tinh thần, đứng dậy, vẫy vẫy tay nói: "Tôi không sao, không cần lo lắng, đây là ngoài ý muốn, sẽ không có lần sau ." Nói xong đứng lên, kéo tay em gái cùng Ga Eul hướng F3 nói: "Chúng tôi về phòng trước, buổi tối gặp lại." Về phần một người nữa, Geum Jan Di biết anh vì sao mất mát như thế, bởi vì duy ngã độc tôn Goo Jun Pyo, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nước, bởi vậy anh mới chán nản bỏ đi trước .
Sau khi trở lại phòng, hai chị em tắm rửa một phen, xong rồi mới rãnh rỗi ngồi xuống, Guem Jan Di ngồi trên giường, một bên sấy tóc một bên trầm tư. Tử Nghiên sau khi chuẩn bị tốt, thấy chị ngồi ngẩn người, nghĩ nghĩ đến chuyện vừa rồi, liền hiểu là chị đang nghĩ gì. Xem ra có cô xen chân, tình cảm của chị cùng Goo Jun Pyo tiến triển rất nhanh, cũng chưa có trở ngại gì.
Tử Nghiên giảo hoạt cười, ngồi xuống bên người chị, lấy khủy tay đẩy đẩy thắt lưng của chị nói: "Chị, đang nghĩ về con trai à, Goo Jun Pyo đúng là không tồi, đẹp trai, lại là công tử nhà giàu, tìm đối tượng thì nên tìm người như vậy, về sau cũng không cần lo chuyện ăn mặc."
"Em thật là, trong đầu nghĩ cái gì chứ, chị là loại người như thế hả?" Geum Jan Di tức giận vỗ nhẹ xuống đầu Tử Nghiên , vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Vừa rồi cảm ơn em."
Tử Nghiên trợn trắng mắt nói: "Là chị em với nhau, trong lúc đó có gì phải khách khí đâu, lại nói, em cũng không để ý. Huống hồ xác thực mà nói cứu chị là Yi Jung tiền bối, bằng không dùng hết khả năng em cũng không cứa được chị." Nghĩ đến chuyện vừa rồi trong lòng cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi, nếu không có Ji Hoo cùng So Yi Jung, hai chị em cô khẳng định sẽ táng thân ở trong biển lớn .
"Tốt lắm, các cậu không có việc gì là được, đừng nói những lời xấu nữa." Ga Eul đi qua, ấn nhẹ bả vai chị em Jan Di nói, vừa rồi rơi xuống nước, cô cũng là thật sợ hãi, bất quá, hoàn hảo không có việc gì .
Kim Tử Nghiên vừa nhìn thấy Ga Eul, liền không khỏi nghĩ đến chuyện So Yi Jung muốn giúp Ga Eul bôi kem, vì thế mượn chuyện này trêu đùa nói: "Ga Eul à, có mĩ nam giúp cậu bôi kem, vì sao không hưởng thụ thế, lại còn là F4 nữa chứ, cậu đúng là không biết tốt xấu."
"Tử Nghiên muốn hửm?" Ga Eul trừng mắt to, đối Tử Nghiên nói: "Cậu thử một chút đi, để tay con trai ở trên người sờ tới sờ lui, cậu chịu được?" Khi nghĩ vậy, Ga Eul không khỏi run người.
Hai chị em cô nhìn thấy biểu tình của Ga Eul, đều cười lớn tiếng, làm cho Ga Eul thẹn quá hóa giận vọt qua, cù các cô, ba người ở trong phòng chơi vui đến mức không biết trời trăng, tiếng cười còn truyền ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com