Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Quá khứ

Em vốn dĩ đến từ một thế giới khác. Một thế giới hoàn toàn khác biệt với nơi này và xa thật xa. Đó không phải đo bằng khoảng cách quãng đường, mà là khoảng cách của thời gian và không gian. Có vẻ em giải thích khó hiểu, nhưng anh chỉ cần biết rằng: Cách duy nhất có thể đến thế giới ấy chỉ bằng phép thuật.

Gia đình em trước kia chỉ thuộc khá giả, thế nhưng lúc nào cũng đầm ấm hạnh phúc. Đó là một cuộc sống vô cùng bình thường. Cũng như bao cô gái khác, em được ăn mặc đầy đủ, được học tập vui chơi, không thiếu thứ gì cả. Đó là chưa kể em còn được tự do làm những điều mình thích, như là thiết kế và may vá. Từ nhỏ em đã may rất nhiều đồ đẹp đem bán kiếm tiền rồi đấy.

Cho đến khi, một tai nạn xảy ra. Tai nạn giao thông, không biết anh có hình dung được không nhỉ? Tưởng tượng như ba mẹ em đưa em đi chơi trong một cỗ xe, rồi cỗ xe đó gặp tai nạn. Ba mẹ em qua đời, em may mắn được ba mẹ bảo vệ nên thoát chết, dù bị thương cũng khá nặng. Từ đó em đã mồ côi ba mẹ, và em chuyển sống với gia đình họ hàng.

Chú thím cùng với cô con gái kia xấu tính lắm. Em không đặt điều đâu, bọn họ suốt ngày chỉ biết hành hạ đánh đập em. Thà bọn họ ghẻ lạnh không quan tâm em đi còn đỡ, đằng này lúc nào gặp mặt cũng chửi bới, khi buồn hay giận thì lôi em ra đánh. Lúc nào em cũng cô đơn một mình, tới mức em đã bị trầm cảm. Ngay cả bạn bè em lúc đó, thấy em bẩn thỉu dơ dáy cũng tránh xa em. Cái gọi là tình thương hay tin tưởng gì đó, em cảm thấy thật xa vời và mờ nhạt.

Có vẻ anh không tưởng tượng được em mà lại chấp nhận chịu đựng tổn thương nhỉ? Haha. Tất nhiên, em tuyệt đối không khuất phục. Nhưng mà lúc đó em còn nhỏ lắm Sean à, chỉ mới mười mấy tuổi đầu thôi. Ở chỗ em, trẻ em tuổi đó bắt buộc phải có người giám hộ. Hơn nữa, em lại chẳng biết tự lực cánh sinh hay nuôi sống bản thân như thế nào cả, em quá non nớt. Nếu em không nương tựa nhà đó, em sẽ trở thành ăn mày đấy. Đó là chưa kể còn tiền ăn tiền học nữa, dù ba mẹ có để lại khoảng tiền lớn cho em, và em đã bí mật cất giấu kĩ lưỡng để dành cho tương lai. Vì vậy, em bắt buộc phải chịu đựng, em phải tiếp thu tất cả những kiến thức và kĩ năng cần thiết. Người ta từng nói, khổ trước sướng sau, với lại cứ nghĩ mình đang lợi dụng người khác nuôi rồi sau này "ăn cháo đá bát" cũng an ủi phần nào.

Về trường học của em, chắc anh ngạc nhiên có trường dành cho con gái nữa nhỉ? Đó là nơi dạy học cho em tất cả kiến thức trên đời. Ví dụ như tính toán như thế nào, hay là giải thích vì sao trái táo lại rơi xuống đất mà không bay lên trời. Hoàn cảnh gia đình em như thế, em bắt buộc phải thật chăm học để giành học bổng của trường. Anh không biết đâu, cực khổ lắm đấy, em làm gì có thời gian để học, nhưng em đã cố hết sức và luôn đạt thứ hạng cao. Lúc được miễn học phí, em vui muốn chết luôn. Thật may mình đã học khi mình có thể.

Có điều lại có mặt xấu, đó là em không có bạn bè. Chẳng một người nào trong lớp chịu bắt chuyện với em, mà anh biết em bị trầm cảm mà. Em còn bị bắt nạt nữa đấy, nhưng em thấy cũng chẳng có gì. Ở nhà hay ở trường đều như nhau, riết rồi cũng quen. Em chẳng buồn khóc nữa. Em lờ đi tất cả, và khi đó em không còn chút hứng thú nào về tình cảm con người. Có thể gọi em là vô cảm không nhỉ? Nhưng em vẫn xúc động trước những con người tội nghiệp mà. Có lẽ là em đã chẳng còn coi trọng cảm xúc bản thân. Em nghĩ ăn tốt sống tốt là quá đủ rồi.

Nhưng đâu đó trong em vẫn còn hy vọng vào tình yêu. Khi em mười bảy tuổi, em đã yêu đấy, yêu lần đầu tiên trong đời. Cũng giống như anh vậy, tình yêu sét đánh. Hắn ta tên Minh Quân... hừm... Chắc là anh nghe thành cái tên gì khác nữa đúng không? Thôi thì em cứ gọi là "hắn" nhé?

Hồi xưa, hắn là đẹp trai nhất trường em, lại ga lăng đào hoa nữa. Em cũng chỉ ngưỡng mộ thầm thôi chứ không có hứng thú gì. Cho đến khi hôm đi xe buýt... một loại cỗ xe ở thế giới em, nơi có thể chứa rất nhiều người... hắn đã nhường chỗ cho em, rồi cười đùa bắt chuyện với em. Miệng lưỡi cũng không thua gì anh, có khi còn hơn nữa, hắn ta nịnh nọt em này nọ. Mà em lúc đó... ngây thơ lắm, như nai tơ vậy. Một thoáng là bị đổ. Sau đó, hắn luôn tìm cách tiếp cận em, chiều chuộng quan tâm em, hay ghen tuông khi có thằng con trai ở gần em.

Em nghĩ đây là tình cảm hai phía. Thế là em quyết định đi bày tỏ tình cảm. Và anh biết điều gì xảy ra không? Em không thể nào quên cái cảnh tượng ấy, cảnh tượng đáng xấu hổ và tức giận. Hóa ra là hắn cùng lũ bạn của hắn cược với nhau là hắn sẽ khiến em, nhỏ học giỏi nhất và lập dị nhất, phải tỏ tình với mình. Em bị xem là con ngốc. Bọn chúng đùa giỡn trái tim của em. Mấy ngày liền, em đã khóc đến sưng mắt, đến cả ăn cũng không nổi nữa. Thật sự đau lắm, vì em đã thử đặt niềm tin, niềm hy vọng vào tình cảm, vậy mà chẳng mấy chốc lại bị... bóp nát. Bị phản bội lòng tin thật sự rất đáng sợ.

Giờ nghĩ lại không hiểu sao lúc đó em lại đau buồn như vậy. Có thể em thích hắn thật lòng. Nhưng chỉ trong tháng sau, em lại... bình thường. Em hoàn toàn bình thường đấy. Không một chút cảm giác nào với hắn ta nữa. Người ngoài nhìn vào tưởng em che giấu hay cố chấp gì gì đó, thực chất, em đã quên mất sự tồn tại của hắn trên đời rồi. Có hôm em nghe tin hắn bị đụng xe nằm viện, em còn đập tay vỡ lẽ, hóa ra mình có quen hắn hả? Hahaha. Công nhận em phũ phàng thật đấy, trong khi hồi xưa em chết lên chết xuống vì hắn mà, bây giờ em còn không nhớ trước đây mình có tình cảm với hắn nữa.

Em thi Đại học... Một hình thức lên một cấp bậc học vấn. Em chọn học về ngành Thiết kế Thời trang. Những bộ đầm trong tiệm này là do một thiết kế sư tương lai tài ba của trường đó nhé. À, nói anh nghe, em được nhiều người trong và ngoài trường tỏ tình lắm đấy. Nhưng mà sau vụ tình đầu vớ vẩn kia, em hoàn toàn đánh mất niềm tin vào tình cảm rồi. Em nghĩ em không thể yêu thêm được nữa. Là em sợ phải chịu tổn thương.

Bây giờ em gần mười chín tuổi, em đã đủ lông đủ cánh, có thể tự lập được rồi, chẳng cần nhờ vả nương tựa ai nữa, em dọn nhà đi, bỏ lại cái căn nhà tàn nhẫn kia cùng với mấy kí ức không đẹp chút nào.

Anh biết không, trong khoảng thời gian đó, em cứ có cảm giác có ai đó vẫn đang âm thầm theo dõi em. Có những chuyện như là tìm nhà mới, hay vận chuyển đồ đạc hay dọn dẹp này nọ, mọi chuyện đều rất suôn sẻ và dễ dàng. Em chẳng tốn tí mồ hôi nào cả. Nhất định người đó đã giúp em. Người đó là ai nhỉ? Hoặc có khi em tưởng tượng rồi.

Vậy mà, mới chuyển nhà được một hai ngày, em bị một con thần điểu tự xưng là Sứ giả Thời gian đã hóa phép đưa em đến đây. Nó tức giận vì em đã mỉa mai câu chuyện mà nó yêu thích. Anh biết là truyện gì không? Cinderella đấy. Khó hiểu nhỉ? Nói chung là em biết tất cả về cuộc đời của Cinderella, kể cả quá khứ đến tương lai, vì vậy em hay bảo với anh số mệnh của Cinderella là kết hôn với Hoàng tử là vậy. Con điểu kia đã trừng phạt em, bảo rằng nếu em không thể tác hợp Cinderella và Hoàng tử, em sẽ vĩnh viễn kẹt ở đây. Đó chính là lý do em phải lo lắng cho Cinderella như vậy.

Em không ghét Cinderella như con điểu đó tưởng đâu nhé. Đó là câu chuyện mà mẹ em kể hằng đêm cho em, sao em ghét được cơ chứ? Chẳng qua là... em đã ghen tỵ với Cinderella. Tại sao hoàn cảnh của chúng em giống nhau, mà em lại không được như Cinderella? Em không tin chỉ cần hiền lành ngoan ngoãn hay tin tưởng vào phép màu thì cuộc đời sẽ nở hoa. Chính vì vậy em mới mỉa mai câu chuyện đó. Nhưng khi em gặp Cinderella thật sự, em lại không ghen ghét gì, mà lại yêu quý cô ấy thật lòng. Cinderella vừa xinh đẹp lại lương thiện, ai mà không quý không thương chứ. Em còn thông cảm hoàn cảnh của cô ấy nữa mà.

Vì vậy, anh đừng giận khi em luôn nói muốn ghép Hoàng tử và Cinderella. Bên cạnh hoàn thành nhiệm vụ, em cũng thành tâm mong Cinderella sẽ được hạnh phúc, như vậy còn có thể an ủi em chút nào.

Nhưng từ khi gặp anh, mọi thứ xáo trộn cả. Em đâu biết anh là Hoàng tử, nếu không em chẳng dại gì để anh yêu em đâu.

Hihi. Giỡn thôi.

Có những chuyện tưởng là ngẫu nhiên nhưng thật ra đã an bài sẵn rồi. Em không hối tiếc khi yêu anh đâu. Chính em phải biết ơn anh đã xuất hiện trong đời em, thay đổi em và giúp em cảm nhận được những cung bậc cảm xúc, biết rằng tình cảm con người quan trọng thế nào. Chỉ là... anh vốn dĩ phải thuộc về Cinderella, anh sẽ là người cứu cô ấy khỏi gia đình luôn hành hạ cô ấy và anh sẽ mang đến hạnh phúc cho cô ấy. Vậy mà em lại cướp anh từ tay cô ấy, đó là chưa kể chúng ta lại còn là người ở hai thế giới khác nhau nữa. Cho nên, em muốn tìm một hạnh phúc mới cho Cinderella, hoặc ít nhất có thể giải thoát Cinderella, nếu không em sẽ áy náy bứt rứt lắm. Đó là lý do vì sao em cứ do dự phân vân, không phải vì em muốn trở về nhà hay sợ hãi khi thay đổi số mệnh đâu nha. Trải qua nhiều chuyện ở đây em đã hiểu, số phận là do con người quyết định và thay đổi. Anh và em yêu nhau, dù có trái vận mệnh cũng chẳng hề hấn gì. Ai bảo em xuất hiện ở đây làm chi.

Vì vậy, anh đừng nghĩ rằng em muốn anh kết hôn với Cinderella, nghĩ rằng em vì Cinderella mà từ bỏ anh. Đừng hòng nhé. Anh đã nói là anh thuộc quyền của em rồi. Em không giao anh cho bất kì ai đâu. Em sẽ giúp Cinderella tìm hạnh phúc mới, đồng thời em sẽ bên cạnh anh đến cùng, với điều kiện anh phải yêu em cơ.

Ừm... Em biết nói điều kiện không đúng... Em sẽ nói thật lòng, là em chỉ hy vọng một điều, anh sẽ mãi yêu mình em chứ? Chỉ cần như vậy, em sẽ đấu tranh hết mình.

Trong đêm lạnh giá, ngồi bên cạnh cửa sổ, tôi vùi người mình vào lòng của Sean đằng sau. Chúng tôi cùng đắp một chiếc chăn thật dày, cảm nhận hơi ấm cùng nhịp thở của đối phương. Lắng nghe từng chút một câu chuyện của tôi, cứ mỗi đến một vài sự kiện nhất định thì anh ấy lại ôm tôi thật chặt. Tôi hướng lưng về phía anh nên không thấy được gương mặt anh như thế nào, nhưng tôi cảm nhận được đôi bàn tay anh run run kìm nén điều gì đó. Có một giọt nước nóng hổi rơi trên vai tôi.

Là Sean khóc phải không? Tôi mỉm cười tựa người vào anh, nhắm mắt hạnh phúc. Đã bao lâu rồi không có người khóc vì tôi? Hóa ra cảm giác được yêu thương lại hạnh phúc đến thế này.

- Không biết em ngốc hay giả ngốc nữa. – Giọng người đằng sau thủ thỉ.

- Ừm?

- Em cố tình kể một câu chuyện lâm li bi đát vậy để anh mủi lòng thương hại không rời xa em đúng không?

- Gì chứ? – Tôi bật cười.

- Anh không thương hại em đâu.

- Ừm...

- Và mấy câu chuyện kia chẳng đủ sức để trói buộc anh.

- Ừm...

Vòng tay sau lưng tôi càng siết thật chặt. Và đầu của anh gục lên vai tôi, đặt lên cổ tôi một nụ hôn nhẹ.

- Anh yêu em, người con gái đã trói buộc trái tim anh.

- Ừm. – Tôi gật đầu. – Em cũng yêu anh.

- Ngày mai sẽ kết thúc mọi chuyện. Em hãy đến cung điện tuyên bố quyền sở hữu anh. Còn lại, như em ra lệnh, để anh lo.

- Em hiểu rồi.

Và đêm đó, chúng tôi cứ ngồi như vậy một lúc, cùng nhau chờ đợi bình minh của ngày mai, ngày trọng đại quyết định số phận của tất cả chúng tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com