Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 1 : Sổ cách mệnh phàm nhân

Màn đêm đã dần buông xuống tô điểm một màu tối tại đỉnh núi Bạch Sơn Nha, với địa độ hiểm trở sườn núi cao vút chọc trời không thấy rõ độ cao khi đâm mây tạc gió. Nơi đây quanh năm tuyết phủ trắng xóa, lạnh thấu tâm can. Ngọn núi này trước nay chưa một ai dám bén mảng tới bởi vì chỉ có đi nhưng không có về. Phía dưới núi có rất nhiều loài thú dữ ngăn cản không cho ai bước lên núi nên mới tạo ra một lời đồn đại, nhân gian truyền tai nhau rằng trên đỉnh Bạch Sơn Nha có một chốn bồng lai tiên cảnh mà các vị tiên nhân trú ngụ nên mới có rất nhiều thú dữ ngăn cản không cho họ lên núi làm phiền đến cuộc sống của các bậc thánh. Tuy đó chỉ là lời đồn không biết thật giả nhưng họ vẫn luôn tin rằng lời đồn đó là sự thật, truyền thuyết kể rằng nếu ai có thể lên được đỉnh Bạch Sơn Nha thì sẽ gặp được tiên nhân và họ sẽ được ban một điều ước.

Từ dưới nhìn lên đỉnh Bạch Sơn Nha chỉ thấy được là một làn tuyết trắng xóa, nhưng chỉ khi lên được đến đỉnh núi xuyên qua tầng tầng cách giới mới thật sự thấy được một vẻ đẹp mĩ lệ của nơi đây. Nhìn từ trên cao nhìn xuống nơi đây phồn hoa như một Vương phủ của các Vương gia hoàng tộc chốn kinh thành và tên gọi của nó là Bạch Vương Cát. Có vẻ chủ nhân nơi đây rất có phong thái tận hưởng cuộc sống. Dọc các con đường của Bạch Vương Cát có trồng những bụi hoa Quỳnh trắng tinh, hương thơm dịu nhẹ ngất ngây lòng người.

Bỗng chợt có giọng nói của một nữ nhân phá tan đi bầu không khí tĩnh mịch lạnh lẽo, nữ nhân này khoảng chừng như nàng vừa bước qua tuổi đôi mươi nhưng thật ra nàng đã sống trên nhân thế này 25 vạn năm rồi. Giọng nói của nàng mang theo vài nét chán nản.

" Thục Quỳ, ta phải chịu cảnh chán nản này đến bao giờ nữa đây. Mỗi sáng ta đều phải thức dậy pha trà chế thuốc, đến trưa thì dùng bữa cùng mọi người, chiều đến thì luyện võ công, tối đến thì lại cùng mọi người hàn huyên tâm sự đến nỗi ta chẳng còn gì để nói nữa rồi. Ta phải sống cuộc sống nhàm chán này đến bao giờ đây ? Ây da ta đúng là số khổ mà..." Nàng chống cằm xuống bàn trà lộ rõ vẻ mặt buồn chán

" Nếu người cảm thấy chán thì người đến gặp chiến thần tỷ tỷ xuống núi giết thời gian đi, ở đây than vãn cũng không có ích gì đâu." Người có tên gọi Thục Quỳ nhàn nhã lên tiếng khuôn mặt chăm chú nhìn vào tách trà bản thân đang pha.

" Xuống núi làm gì chứ, trước khi Vương Băng Thanh ta trở thành Thượng thần đã trải qua hai lần lịch kiếp làm người và mười đạo lôi kiếp, ta đã thấy đủ mọi thứ phồn hoa rồi. Bao năm trôi qua chắc cũng chỉ có vậy, không có gì mới mẻ đâu. Mà này ngươi đang pha trà gì đấy" Vương Băng Thanh ngẩng đầu nhìn vào tách trà Thục Quỳ đang pha sau đó hoảng hốt nói " Thục Quỳ.. ngươi..."

" Ta thấy mấy dược liệu đó người không đụng tới, ta tưởng chúng vô dụng nên đã dùng chúng để pha chế trà rồi." Thục Quỳ bình thản tiếp tục pha trà còn dang dở công đoạn đánh thức trà ( công đoạn này là giai đoạn thứ ba trong những bước pha trà, người pha sẽ đổ nước ở nhiệt độ 60 - 70 độ vào ấm trà)

" Ngươi... Đó là dược liệu quý ngàn năm do đích thân Tuyết Liên* tỷ tỷ trồng cho ta đó, bản thân ta còn không dám dùng ngươi lại đem chúng đi .... Bỏ đi không nói chuyện với ngươi nữa. Cút cái thân ngươi ra để ta còn cứu vớt lại hành động mục tranh khẩu ngai* thiển cận của con hổ ngốc ngươi tránh bị Tuyết Liên tỷ tỷ đem đi nấu cao bạch hổ mà thay vào " Vương Băng Thanh tỏ ý không hài lòng, nàng gắt gỏng lên tiếng trách nan.

* Mục tranh khẩu ngai : Ý chỉ những hành động ngu ngốc, còn có nghĩa khác là choáng váng.

"Không phải đó chứ? chỉ vài lá dược liệu cho còn không ai nhận thì chớ nên làm ra vẻ doạ người, với lại ngươi không biết rõ đong trà bằng nước của thác Bạch Sơn Nha chạm vào thì dù ngươi đem trà đến Ninh Sương tỷ tỷ cũng không thể cứu vãn sao?" Với cái bĩu môi và lắc đầu, Thục Quỳ phản bát bằng lý lẽ của mình khiến Băng Thanh chỉ trách bản thân để lọt con hổ này vào nhà làm loạn.

"Tốt thôi, nhân quả báo ứng, cái nhân của ngươi ngày hôm nay sẽ được tính vào tương lai vì trách tội lãng phí của ngươi" Lời nói khó nghe mang theo thanh âm lạnh lẽo đe doạ được Vương Băng Thanh cất lời, với ánh mắt sắc bén của nữ nhân đã từng dẫm xác đạp xương bước qua máu tanh chiến trường còn sót lại trên người nàng.

"Nực cười, nhân quả thì đã sao? không lẽ quả mà ta nhận lại là bị chôn sống trong những lá cây của người à?" Vẫn với thái độ của mình, Thục Quỳ từ tốn mà hoàn tất giai đoạn cuối của công đoạn pha ra ly trà mà bản thân cầu toàn pha được.

"Mười cái mạng hổ của nhà ngươi cũng không đổi lại được cái rễ cây đâu, đừng ở đó mà tưởng bở. Ngươi đừng vì lần lập công giết chết Quỷ Đế Xương Cuồng vào 15 vạn năm trước rồi muốn tác oai tác quái như thế nào cũng được. Ninh Sương tỷ tỷ không muốn nhắc tới nhưng không phải lỗi lầm nào cũng được bỏ qua đâu một cách dễ dàng như vậy đâu. Có khi Tuyết Liên tỷ tỷ sẽ quăng ngươi xuống vòng xoay lịch kiếp không chừng, lúc đó ta cũng không cứu nổi ngươi"

Trái ngược với sự đe doạ lạnh người, Thục Quỳ chỉ cười nhẹ khi nàng dùng một tay phẩy quạt che đi một nửa gương mặt thanh tú

"Có khi lúc đó lại hay, sau khi ta lịch kiếp trở về có lẽ sẽ thăng lên thượng thần khi đó ta sẽ bắt người ngày ngày, mỗi canh mỗi khắc đều pha trà cho ta"

"Cái gan của ngươi lớn lắm rồi đấy, đến cả ta mà ngươi cũng muốn sai bảo? Thôi không nói với ngươi nữa, trễ rồi ngươi đem ấm trà của ngươi về đi."

" Người hết chán rồi à, vừa nãy còn than thở với ta rằng người chán nản mà. Hay là người đi tìm một tiểu nam nhân nào chơi đùa đi" Thục Quỳ cợt nhã nói.

" Cổ Thục Quỳ, ngươi có phải là nữ nhi không vậy. Cút về cung của ngươi đừng để ta nổi giận thì ngươi có 100 cái mạng thì cũng sống không nổi." Băng Thanh ánh mắt sắc bén nhìn Thục Quỳ như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta.

" Được được, không chọc giận người nữa. Ta rời đi là được chứ gì." Thục Quỳ lặng lẽ bưng ấm trà đứng dậy rồi rời đi.

Thục Quỳ rời đi khoảng một lúc thì đã có một người đến tìm Băng Thanh, bước chân người ấy nhẹ nhàng thoáng qua như thật như ảo bước đến trước mặt Băng Thanh cúi chào chậm rãi nói "Băng Thanh hộ pháp"

Băng Thanh nhắm nghiền mắt, tay xoa nhẹ thái dương tỏ vẻ lười nhát nói "Đêm đã khuya rồi, không biết Ti Mệnh người đến tìm ta là có việc gì ?"

" Người cùng Mẫn Văn chiến thần rời đi đã lâu, tuy Thiên giới không có ngoại chiến nhưng đã ngầm xuất hiện những trận nội chiến rồi. Mọi người thật sự không quan tâm đến việc này nữa sao?"

Băng Thanh chậm rãi nâng nhẹ mí mắt nhìn Ti Mệnh đang đứng trước mặt lạnh lẽo trả lời " 15 vạn năm trước khi Ninh Sương tỷ tỷ băng thệ, rõ ràng lúc đó có thể tái sinh tỷ ấy nhưng họ lại không chọn như vậy. Vì không ai muốn hi sinh một nữa tu vi của bản thân để cứu người khác mặc dù người đó đã hi sinh cả đời vì tam giới chúng sinh. Bọn ta khó khăn lắm mới có thể hồi sinh chiến thần, ngươi nghĩ rằng ta, bọn người bên ngoài kia sẽ để Ninh Sương tỷ tỷ bước vào hố lửa đó một lần nữa sao ?" Băng Thanh nở một nụ cười lạnh lẽo rồi nói tiếp "Thiên giới các ngươi càng ngày càng khiến bổn cung thấy nực cười, nếu ngươi không có chuyện gì khác thì cút về điện Ti mệnh của ngươi đi. Nếu sau này còn đến đây nói những chuyện đó nữa cẩn thận ta sai Thục Quỳ thả rắn cắn chết ngươi, hoặc có thể Tuyết Liên tỷ tỷ sẽ quăng ngươi xuống tru tiên đài của tỷ ấy để ngươi đến nhân gian lịch kiếp một chuyến. Còn không mau cút"

Ti Mệnh mặt mày sợ hãi xanh xao không còn một giọt máu vội vã cúi chào rồi rời đi, vội vã đến nỗi rơi một sổ mệnh cách* của một phàm nhân nào đó cũng không hay biết.

* Sổ mệnh cách : quyển sổ của Ti Mệnh tinh quân dùng để ghi lại cuộc đời từ khi sinh đến khi chết đi của một phàm nhân.

Vì quá vội vàng nên vừa ra khỏi cửa Ti Mệnh đã va phải bục cửa rồi té nhào, khiến Thục Quỳ đang thưởng trà một mình gần đó nhìn thấy cũng phải nhịn cười.

" Ây da, Ti Mệnh Tinh Quân à. Người có sao không vậy ? Cẩn thận một chút chứ lỡ ngài va phải thứ gì khiến nó bị hỏng khiến Băng Thanh hộ pháp không vui, tỷ ấy sẽ móc mắt ngài ra để ngâm rượu đó" Thục Quỳ nhấp một ngụm trà giễu cợt nói.

" Tiểu thần không dám, tiểu thần cáo lui" Ti Mệnh cúi chào rồi gấp rút biến mất.

Thục Quỳ nở nụ cười khinh bỉ rồi đứng dậy bước vào phòng Băng Thanh.

" Không phải vừa bảo người lượn về sao ? Sao lại đến đây nữa ?" Nàng nhàm chán trả lời

" Chẳng phải có chuyện gì hay vừa xảy ra ở đây sao ? Người kể cho ta nghe với..." Thục Quỳ bước chân nhanh nhẹn bước tới nơi Băng Thanh đang ngồi nhưng giữa đường lại dẫn phải một vật gì đó khiến nàng phải dừng lại dời bước sang một bên khẽ ngồi xuống nhặt lên. " Yo, đây không phải là sổ mệnh cách sao của Ti Mệnh sao ? Sao lại rơi ở đây" Thục Quỳ vừa cầm vừa bước đến ngồi đối diện với Băng Thanh. " Là một quyển sổ của một phàm nhân, tên gì nào.... Cung Viễn Chủy. Cái tên nghe đặc biệt ghê" Thục Quỳ chậm rãi đọc từng trang trong quyển sổ mân mê khoảng một lúc.

" Say mê vậy sao ? Ngươi nói xem, cuộc đời phàm nhân đó có gì hay mà khiến cho một Linh Thú như ngươi say mê đến vậy ?" Băng Thanh ngẩng đầu ngước nhìn khuôn mặt say mê của Thục Quỳ hỏi.

"Nói thật lòng thì cũng không ấn tượng gì mấy, nhưng muốn nịnh ngọt một chút thì đành khen là có chút khởi sắc~ Ti Mệnh cũng thật là độc ác quá, cuộc đời của một phàm nhân thôi mà có cần phải khổ sở như vậy hay không. Cả cung bị diệt chỉ còn lại bản thân, hạ nhân khinh bỉ vì bản tính khác người, có một vị ca ca hết lòng yêu thương. Bản thân phàm nhân này cũng tận tâm với ca ca của mình như một tín ngưỡng của bản thân, bị ca ca vô tình khiến bản thân thập tử nhất sinh....cuối cùng vì bảo vệ caca trong trận chiến giữa Cung Môn và Vô Phong mà hi sinh.... Thật là... những cuộc đời oan nghiệt này thì chỉ có Ti Mệnh mới nghĩ ra nổi." Thục Quỳ bĩu môi chật lưỡi khuôn mặt xót xa khi đọc sổ mệnh cách của phàm nhân Cung Viễn Chủy nào đó mà nàng chưa từng gặp mặt bao giờ. " Có vẻ như cậu ta hơi ngang bướng, người có thấy như vậy không ?"

Vương Băng Thanh nghe Thục Quỳ nói nở lên một nụ cười nhàng nhạt đáp " Nghe có vẻ cậu ta hơi ngốc nghếch hơn ngang bướng, ngươi sẽ không thể hiểu khi chưa trải qua những chuyện như vậy, hoặc tương tự như vậy. Khi ngươi đến gặp một đứa trẻ chưa từng nhận được sự yêu thương của bất kỳ ai, ai cũng nghĩ nó quái dị và khác biết. Riêng ngươi thì không, ngươi nghĩ rằng nó chỉ là một đứa trẻ, nó xứng đáng được yêu thương. Và thế là ngươi bước đến bên cuộc đời nó như một ánh sáng len lỏi trong cuộc đời bình đạm âm u của nó, ngươi nói với nó rằng từ nay nó sẽ là đệ đệ của ngươi. Ngươi dạy cho nó biết thế nào là vui vẻ, thế nào là buồn vui. Ngày ngày dùng cơm cùng nó, luyện kiếm cùng nó. Ngươi xem đứa trẻ đó là người nhà, còn nó xem ngươi là cả bầu trời cả thế giới của nó. Hết thảy nhưng thứ lộng lẫy xa hoa nhất cũng sẽ không bằng ngươi. Phàm nhân ngươi vừa đọc trong sổ mệnh cách cũng vậy. Cậu ta không xem thường mọi người, chỉ là không một ai hiểu cậu ta như ca ca của cậu ấy nên cho rằng cậu ta ngang ngược. Nhưng sự thật không như ngươi đã đọc đâu."

" Phàm nhân mà qua người nói thì cứ như nuôi một con chó con nhỏ hay một con thỏ nhỏ vô vọng được ban phát tình thương vậy, so với hổ như ta cũng không vui vẻ bằng, ta thích ăn thì ăn, kẻ thù thú vị thì chơi cùng, khó chịu thì giết. Người nói như thể bản thân mình đã trải qua vậy" Thục Quỳ ung dung nói.

Băng Thanh chẳng thèm nhìn Thục Quỳ lấy một cái đắc ý nói " Đừng có ở đó mà nói móc ta, đương nhiên là ta đã trải qua những chuyện gần giống như vậy rồi. Lúc ta lịch kiếp để thăng thần đã có một lịch kiếp ta cũng gần giống như vậy chỉ khác là lúc đó ta là một nữ nhân và ta chết vì bệnh tật không phải bị giết chết. Được hay chưa ?"

Thục Quỳ bĩu môi " Được, được, được. Là người cao minh, ta tuyệt đối không bằng người. Ta thà chết ở chiến trường còn hơn chết vì bệnh tật" nàng vừa dứt lời liền nhìn thấy ngay ánh mắt "yêu thương" của Vương Băng Thanh, biết bản thân vô lễ quá trớn nàng bỗng dừng lại một chút rồi nói tiếp " Nếu người cảm thấy cậu ta ngốc nghếch và đáng thương thì tại sao không thử..." nàng mỉm cười đắc ý đung đưa quyển sổ cách mệnh trong tay " ... sửa sổ cách mệnh của cậu ta đi..."

Lời nói của Thục Quỳ bỗng chốc khiến Băng Thanh cả kinh, nàng lạnh giọng nói " Thục Quỳ, ta nuông chiều ngươi đến phát bệnh rồi đúng không? Ngươi biết rằng tự tay sửa lại sổ cách mệnh của phàm nhân là tội nặng không? Ngươi bảo ta sửa sổ cách mệnh ... làm càng "

Thục Quỳ nghe người đối diện nói như vậy tặc lưỡi khuôn mặt có bảy phần khinh bỉ đáp " Băng Thanh hộ pháp của tôi ơi, những chuyện người được nước làm càng còn ít lắm sao ? Người thật không giống như xưa người sợ rồi sao? "

" Ngươi còn dám nói khích ta sao ?" Băng Thanh trợn tròn mắt âm giọng tức giận nói.

" Là người sợ thật rồi, người không còn là Băng Thanh hộ pháp mà ta quen biết trước đây nữa..." Thục Quỳ được nước lấn tới cố tình khiêu khích sự ngang bướng của một hộ pháp chiến thần bên trong Vương Băng Thanh.

" Thục Quỳ, đừng đưa trò đùa đi quá xa nữa. Không thể được đâu, sửa sổ cách mệnh không phải chuyện dễ dàng. Cho dù ta có tự mở ra cho mình một con đường để tiếng vào cuộc đời của một phàm nhân thông qua sổ cách mệnh thì cũng sẽ có một số những chi tiết khác trong đó mà ta không được biết tới. Sẽ ra sao chứ nếu những cái đó thật sự xảy ra, sổ cách mệnh sẽ bị đảo lộn. Cuộc đời của cậu ta e là sẽ khó coi hơn bây giờ." Băng Thanh cố gắng khuyên nhủ Thục Quỳ dừng câu chuyện này lại trước khi câu chuyện này đi quá xa tầm với nhưng có lẽ... nàng không thành công.

" Nếu có thay đổi thì có làm sao đâu, người là hộ pháp chiến thần. Người giết 20 vạn ma quân, lập công vô số kể. Người còn có được 10 giọt máu của Ninh Sương tỷ tỷ để phòng thân khi gặp bất trắc. Người sợ hãi gì chứ, thử một lần đi không phải khi nảy người than chán với ta đó sao ? Sau bây giờ lại như vậy rồi" Thục Quỳ nắm tay Băng Thanh lắc lư qua lại như đang làm nũng.

Băng Thanh ánh mắt khó hiểu nước nhìn Thục Quỳ cất giọng trêu chọc " Cổ Thục Quỳ, ngươi cũng có ngày này sao ?"

" Để ta đưa ra một cách nhìn khác, người biết cái gọi là thần trong thần không?" Thục Quỳ tỏ vẻ bí ẩn nhằm đánh thẳng đến góc tam quan của thần tử trước mắt mà khiêu khích.

"Ăn nói ngông cuồng, thần trong thần là thứ sáo rỗng nào vậy?"

"Đó là khi thần Ti Mệnh đưa ra số phận cho phàm nhân đó là sổ cách mệnh, họ có thể tôn thờ khi cuộc sống êm ả và bình lặng nhưng với một cuộc sống quá nhiều đau khổ thì thần bên trong họ tôn thờ không còn là Ti Mệnh thần tử nữa mà là một vị thần khác giúp họ chống lại số phận bị sắp xếp theo từ đầu, nghe xem? Không phải là "Thần trong thần" oai vệ hơn sao? Người không muốn được phàm nhân đó tôn thờ sao?"

Với những lời lẽ đưa ra, Thục Quỳ cười khẩy, nàng lại tin chắc bản thân đã dồn được Vương Băng Thanh vào thế chiếu tướng.

" Nhưng Ninh Sương tỷ tỷ..." Băng Thanh chưa kịp nói hết câu đã bị Thục Quỳ chặn nói trước "Không sao, ta sẽ nói với chiến thần rằng người đã xuống núi dạo chơi, khi nào hết buồn chán sẽ trở về." Thục Quỳ nắm chặt tay Băng Thanh đôi mắt long lanh cầu xin.

" Ngươi... được được.. ta đi. Ngươi buông tay, buông tay" Băng Thanh hết đường từ chối nên đành nhận lời Thục Quỳ.

" Thật không, người đi vui vẻ. Ta sẽ đợi người quay trở về. Hãy thay đổi cuộc đời của phàm nhân đó theo một hướng mới." Thục Quỳ nhanh chóng nới lỏng đôi bàn tay đang nắm chặt.

"Đừng để Ninh Sương tỷ tỷ biết được, nếu không có mười Vương Băng Thanh là ta cũng không thể cứu nổi ngươi đâu. Nghe rõ chưa?" Băng Thanh mỉm cười diễm lệ, giọng đe dọa. Tay phải nàng đặt lên vai của Thục Quỳ vỗ vỗ thể hiện sự tin tưởng " Tuy rằng chúng ta đã rời khỏi Thiên Giới nhưng chúng ta vẫn là Thần. Nếu có sai sót gì ta thật sự nghĩ rằng bản thân sẽ gánh không nổi. Bảo trọng" Băng Thanh vừa dứa lời liền biến thành tuyết tan bay vào trong quyển sổ cách mệnh của phàm nhân kia.

Không gian trong phòng hiện tại chợt chùng xuống, người đã đi rồi, Thục Quỳ chuẩn bị bước đến cất quyển sổ cách mệnh ấy đi thì bỗng dưng có một bàn tay đặt lên vai của nàng. Mùi hương hoa cỏ ngào ngạt tràn khắp căn phòng, nàng biết chủ nhân của bạn tay này là ai. Nàng hít một ngụm khí lạnh, quay đầu nhìn lại chủ nhân của bàn tay đang đặt lên vai của mình. Nàng nhanh chóng quỳ gối xuống giọng run run

"Không phải chứ... Mẫn... Mẫn Văn chiến thần"

_______________ END CHAP 1 ________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com