Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 : Nó có vị gì vậy ?

Một số lưu ý :
“....” : Thoại bình thường cũng nhân vật
<...> : Suy nghĩ riêng của nhân vật
*....: Chú thích
[....] : Thoại trong tìm thức của nhân vật
______

“ Tiểu Chuỷ không nhớ tỷ tỷ sao? Ta là….” Cung Thanh Chuỷ vẫn tiếp tục giả bộ uất ức nhưng chưa được nửa câu thì đám hạ nhân bên ngoài đã xông vào. < Hạ nhân ở đây vô phép vô tắc đến vậy sao ? Ta có nên treo chúng lên để đánh chúng mấy roi không?>

“ Tiểu công tử đến giờ uống thuốc rồi” Một trong số những tên hạ nhân đó lên tiếng giọng nói không hề giống như của một hạ nhân nói với tiểu của nhân của mình mà giống như giọng nói của một gia chủ ra lệnh hơn. Bỗng nhiên đám hạ nhân nhìn thấy Cung Thanh Chuỷ ngồi bên mép giường của Cung Viễn Chuỷ mới giật mình cúi đầu chào “ Cung Tam tiểu thư”

Cung Thanh Chuỷ  lấy tay vỗ nhẹ vào vai của Cung Viễn Chuỷ ý nói không sao, nàng nuốt ngược nước mắt lại vào trong lạnh giọng nói nhưng ánh mắt nhìn Cung Viễn Chuỷ vẫn một mực ấm áp và nhẹ nhàng “ Các ngươi còn thấy ta sao ? Ta tưởng các ngươi là phế nhân rồi chứ. Bước vào phòng chủ nhân mà không gõ cửa, các ngươi vào Cung Môn này để làm chủ sao?”

Bọn hạ nhân không sợ hãi bình thản trả lời y như chuyện chúng tự tiện mở cửa phòng của tiểu công tử là chuyện bình thường “ Chúng hạ nhân không dám, chỉ là Cung Tam lão gia nói đưa thuốc cho tiểu công tử, không cần gõ cửa chỉ cần nhìn thấy tiểu công tử uống hết chén thuốc này là được.”

Tuy đám hạ nhân đứng cách giường Cung Viễn Chuỷ hơn hai thước nhưng nàng vẫn ngửi được một mùi độc dược xộc thẳng vào mũi của nàng, so với mùi độc dược khi nảy nàng cảm nhận trong hơi thở của tiểu tử Viễn Chuỷ còn nhiều hơn. Nàng nhíu mày nói “ Lại là thuốc, không phải Viễn Chuỷ vừa mới uống sao. Lão già đó rốt cuộc là muốn gì ở đệ đệ của ta vậy ?” Cung Thanh Chuỷ bỗng nhiên cảm thấy nực cười, nàng không quên trao cho đám hạ nhân cái liếc mắt đầy yêu thương. < Rốt cuộc nơi đây là nơi quái dị gì vậy ? Không phải chế thuốc cứu người mà là giết người sao ? Ta thông thạo độc dược cũng chưa từng có ý giết người bừa bãi như này. Huống hồ tên nhóc này còn là con trai của tên kia. Các ngươi muốn thấy bổn hộ pháp giết người lắm sao? > Nàng quay mặt lại nhìn Viễn Chủy với khuôn mặt ân cần, tay Cung Thanh Chủy khẽ vuốt hai lọn tóc mai của Cung Viễn Chủy cười nhẹ.

Đám hạ nhân vẫn không từ bỏ mục tiêu của mình vẫn tiếp tục cất giọng bình thản “ Cung Tam tiểu thư đừng làm khó chúng hạ nhân, nếu thuốc nguội rồi mất đi tính vốn có Cung Tam Lão gia trách phạt chúng hạ nhân sẽ không gánh nổi. ”

“Được thôi, đưa nó cho ta đi” Cung Thanh Chủy vỗ vai Cung Viễn Chủy rồi đứng dậy. Nàng vừa bước vừa nhìn qua Cổ Thục Quỳ qua một cái nhìn chứa đầy cơ sự đồng hành bên nhau phải tính đến vạn thiên niên kỷ không cần ngỏ lời cũng thấu hiểu lòng qua ánh nhìn chính là mối tâm giao giữa Thục Quỳ và Thanh Chuỷ.
Hiểu rõ kế hoạch mà Thanh Chủy muốn nói Thục Quỳ khẽ khàng gật đầu và đứng lên để thực hiện bước đầu tiên, nàng bước từ từ đến gần tên hạ nhân đang cầm chén thuốc. Thấy Cung Thanh Chuỷ đến gần tên hạ nhân, hắn bình thản dùng một tay đưa chén thuốc nóng hổi về phía nàng. Cung Thanh Chuỷ vừa đưa cánh tay lên định đón nhận chén thuốc thì bỗng nhiên chén thuốc rơi khỏi tay của tên hạ nhân. Chén thuốc Cung Thanh Chuỷ vẫn chưa kịp cầm lên thì đã đổ hết một nửa vào tay của nàng, chén thuốc rơi xuống đất vỡ tan tạo ra tiếng động lớn khiến những thị vệ lục ngọc bên ngoài nghe thấy nên đã mở cửa xông vào.

Trước mắt những thị vệ lục ngọc là hình ảnh những tên hạ nhân có khuôn mặt vừa sợ sết vừa hốt hoảng còn Cung Tam tiểu thư khuôn mặt đẫm lệ, nét mặt đau đớn bàn tay thì đang bị đỏ lên vì bỏng.

Tên thị vệ Lục ngọc đứng đầu bình tĩnh cúi đầu cất giọng “ Cung Tam tiểu thư, thất lễ. Có thể cho chúng tôi biết vừa rồi có chuyện gì xảy ra ở đây không ?”

Cung Thanh Chuỷ mở miệng nói với giọng ấm ức, mắt long lanh như có những giọt nước chực chờ một khoảnh khắc nào đó sẽ tuôn trào như thác đổ “ Ta chỉ có lòng tốt muốn lấy thuốc cho Viễn Chuỷ đệ đệ nhưng tên hạ nhân này lại đổ thuốc lên tay của ta nên ta mới hất tay của hắn ra khiến chén thuốc rơi xuống đất. Chuyện này các ngươi nói thử xem nên xử tên hạ nhân này sao đây ?”

Tên hạ nhân nghe Cung Thanh Chuỷ nói vậy liền quỳ sụp xuống biện minh “ Cung Tam tiểu thư người đừng có vu khống tiểu nhân, chén thuốc này là đích thân Cung tam lão gia đưa cho tiểu nhân làm sao tiểu nhân dám đổ nó kia chứ, là do tiểu thư… tiểu thư vô ý để bản thân bị thương…”
Lắp bắp từng lời không rành mạch, mặt tên hạ nhân mặt cắt không còn giọt máu tái mét như người mang trọng bệnh, hắn phủ nhận mọi thứ diễn ra dù biết rõ bản thân cũng sẽ không thể thoát được tội bị xử phạt.

“To gan! Ngươi vừa gọi ta là là gì ? Cung Tam tiểu thư. Ta có thể lập tức ra lệnh giết chết ngươi còn được, ta vu khống ngươi để được gì ? Để khiến bản thân đã bị bỏng sao ? Ngươi biện minh có lý một chút có được không ?” Cung Thanh Chủy ôm lấy cánh tay bị bỏng của mình ấm ức nói tiếp “ Các ngươi về nói với Cung Tam lão gia, phụ thân yêu quý của ta rằng nếu không muốn chuyện ông ta dùng Cung Viễn Chủy để thử độc dược đến tai của Chấp Nhẫn đại nhân thì hãy lập tức dừng lại. Nếu không thì ta sẽ lập tức đến gặp Chấp Nhẫn đại nhân đòi công đạo. Nếu ông ta muốn thử thuốc thì tự lấy bản thân ông ta ra thử thuốc đi. Các ngươi đã ở đây quá lâu rồi, Viễn Chủy đệ đệ của ta cần nghỉ ngơi. Các ngươi cút hết ra ngoài cho ta”

Sự việc đẩy lên cao trào từng đám hạ nhân ai ai cũng thở dài với nhiều sự lo lắng và sợ hãi riêng trong lòng, kẻ gia nhân khờ dại chỉ làm theo lệnh chủ lại có nỗi sợ khác khi lo sợ làm việc tắc trách bị xử phạt theo luật Cung môn, kẻ mưu tính lại có nỗi sợ khác khi lợi trước mắt chưa nhận mà đã phải mất cả chì lẫn chài chưa nên tham vọng đã bị phát hiện. Mang theo những nỗi lo riêng bọn họ cũng rời đi để lại căn phòng vắng lạnh chỉ còn mỏi Thanh Chuỷ và Viễn Chuỷ người mệt mỏi đến độ vừa kịp tỉnh táo vài phần chỉ mới cất được vài lời. Giương đôi mắt mệt mỏi đờ đẫn vì độc tố vừa giải cộng thêm thần lực lớn quá sức chịu đựng, Cung Viễn Chuỷ cố gắng nói với nàng bằng chất giọng yếu ớt, cánh tay non mềm đưa ra khỏi chiếc chăn ấm áp hướng về phía Cung Thanh Chủy.

“Tay… tay của người không sao chứ?”

Cung Thanh Chủy xoay người nhìn Cung Viễn Chủy rồi cười mỉm, nàng bước đến nắm lấy bàn tay của Viễn Chủy bình thản ngồi bên mép giường. “ Ta không sao đệ đừng lo lắng, chỉ cần bôi thuốc vài hôm sẽ khỏi. Viễn Chủy đệ đệ lo lắng cho ta sao?”

“ Ta thật vô dụng, nếu ta ngoan ngoãn uống chén thuốc đó thì người đã không bị bỏng nặng đến vậy, ta đúng là xui xẻo…” Lời Cung Viễn Chủy vẫn chưa kịp nói hết thì đã bị ngón tay của Cung Thanh Chủy ra dấu ngăn lại.

“ Tiểu Viễn Chủy không được nói ra những lời như vậy, Viễn Chủy của tỷ tỷ là ngoan ngoãn nhất, đệ là viên ngọc quý mà ông trời đã trao tặng cho thế gian này. Đừng nghĩ ngợi quá tiêu cực, có ta ở đây sẽ không có ai có thể làm tổn thương đệ. Hãy nghỉ ngơi thật tốt, tỷ tỷ phải trở về tư phòng rồi. Khi nào khỏe nếu đệ cảm thấy chán có thể tìm ta” Cung Thanh Chủy nói rồi vén vài lọn tóc mai rối bời trên khuôn mặt nhỏ xíu của Viễn Chủy, nàng vỗ nhẹ vai Viễn Chủy chào tạm biệt rồi rời khỏi phòng để lại một mình Viễn Chủy với tâm trạng đầy phức tạp.

Khi nãy lúc Cung Thanh Chủy nói chuyện cùng đám hạ nhân Cung Viễn Chủy đã suy nghĩ được rất nhiều việc, cậu còn nhận ra rằng bản thân không chỉ nghe được suy nghĩ của Cung Thanh Chủy mà còn nghe được tương thông giữa Cung Thanh Chủy và nữ nhân tên Cổ Thục Quỳ kia nữa. Cậu cảm thấy có một chút thú vị, nếu thật sự Cung Thanh Chủy là tỷ tỷ của cậu thì kiếp trước tỷ ấy đã đi đâu ? Không lẽ tỷ ấy chết cùng với đợt thanh trừng Chủy cung của Vô Phong ? Không thể nào ! Lúc đó cậu ngồi trước những tấm bài vị, tuyệt nhiên không có cái tên này, cũng chưa từng thấy hay nghe đến cái tên đó ở kiếp trước dù chỉ một lần. Vậy người này từ đâu đến ? Có lai lịch gì ? Sao lại cố ý tiếp cận cậu như vậy. Cậu thật sự rất muốn biết hết thảy những thắc mắc đó nhưng không thể được vì cậu cũng không biết vì sao mình lại quay về thân thể yếu ớt này một lần nữa kia mà.

Sau một lúc lâu thì Cung Viễn Chủy cũng đã thôi suy nghĩ, chợt nhận ra bên ngoài đã quá giờ Ngọ. Bụng Cung Viễn Chủy đã bắt đầu đánh trống kêu oai oái, Viễn Chủy đầu tóc hơi rối vén chăn để đôi chân trần xuống đất. Cung Viễn Chủy không mang giày cứ thế bước về phía cửa, cậu vừa mở cửa thì đã nghe thấy tiếng của vị “Cung Thanh Chủy tỷ tỷ” từ đâu vọng tới.

“ Viễn Chủy đệ đệ, đệ đói rồi có phải không?” Cung Thanh Chủy từ từ bước đến, trên tay nàng đang bưng một bát mì sủi cảo thơm lừng khiến Cung Viễn Chủy tròn mắt nhìn.

Cung Thanh Chuỷ bước qua bậc cửa đưa tay vỗ lên vai của Viễn Chủy "Nào, đến đây thử món mì ta vừa làm cho đệ.” Nàng cùng Viễn Chuỷ bước về phía chiếc bàn ăn nhỏ được đặt trong một góc phòng, nàng nhẹ nhàng đặt bát mì lên chiếc bàn sau đó xoay người tìm kiếm bóng hình nhỏ bé của Cung Viễn Chuỷ.

Cung Viễn Chuỷ lúc này vẫn đứng yên ở đó từ khi nàng bước vào, chỉ khác là lúc này cậu đang nhìn Cung Thanh Chuỷ bằng một ánh mắt ngạc nhiên <Không phải khi nảy người vừa nói trở về phòng mình nghỉ ngơi sao ? Sao lại tốn công sức và thời gian đi làm mì cho ta ? Ta sao xứng đáng được nhận những thứ này?>

“ Viễn Chuỷ, nếu đệ không tới ăn thức ăn sẽ nguội mất đó sẽ không ngon nữa”  Cung Thanh Chuỷ nhanh chóng bước về phía của Viễn Chuỷ nắm lấy tay của cậu kéo về phía chiếc bàn ăn kia, nàng dùng hai tay ấn Viễn Chuỷ ngồi xuống ghế rồi bản thân cũng đến bên phía đối diện của bàn rồi ngồi xuống. <  y ya ! Không ngờ một ngày bản thân phải xuống bếp nấu mì cho phàm nhân ăn, Vương Băng Thanh ngươi thật là hào sản. Từ trước đến giờ người ăn được mì tự tay ta nấu e rằng khắp Tứ Hải Bát Hoang này chỉ có hai người thôi, phàm nhân này tính ra là người thứ ba.> Nàng vui vẻ cầm bát mì lên gắp một đũa từ tốn thổi cho bớt nóng rồi đưa về hướng của Viễn Chuỷ. “ Trước nay ta chưa từng vào bếp nấu cho đệ nên không biết đệ có khẩu vị như thế nào. Đệ ăn thử xem có vừa miệng không”

Cung Viễn Chuỷ có hơi ngơ ngác dùng ánh mắt ngây thơ nhất của một đứa trẻ hỏi Cung Thanh Chuỷ “Nó có vị gì vậy ? Trước nay Chuỷ cung chỉ cho ta ăn những món thanh đạm, ta chưa từng ăn món ăn này bao giờ” < Món ăn này thật sự rất thơm nhưng mình chưa ăn món này bao giờ. Kiếp trước cho dù sống cùng Thượng Giác thì cũng chỉ ăn những món đạm bạc, sau khi có thêm Thượng Quan Thiển thì cô ta cũng chỉ nấu một số món mặn dùng với cơm thôi chứ cũng chẳng có món này.>

“ Nó có rất nhiều vị hòa quyện lại với nhau, ta tạm thời không thể nói hết cho đệ nghe nhưng đệ có thể ăn và cảm nhận nó” Cung Thanh Chủy nở nụ cười xòa dụ dỗ

Sau một lúc dụ dỗ thì Cung Viễn Chuỷ cũng đã ngoan ngoãn ăn gắp mì trên tay của Cung Thanh Chuỷ, cậu ngoan ngoãn ngồi đó để cho Cung Thanh Chuỷ vừa thổi nguội vừa đút cho cậu ăn. Khung cảnh này Cung Viễn Chuỷ chưa từng ngờ tới cũng chưa bao giờ dám mơ tưởng tới một ngày cậu có được một người nhà yêu thương cậu như vậy, chưa bao giờ cậu dám mơ. Bỗng nhiên cậu cảm thấy bản thân hạnh phúc đến lạ thường, trước nay cậu chưa từng cảm nhận được điều tương tự như vậy. Ý niệm muốn chết cùng với Chuỷ Cung khi nảy bỗng bay đi đâu mất, bây giờ cậu muốn sống, muốn ở bên cạnh tiểu tỷ tỷ này không cần biết hiện tại có phải thật hay chỉ là do một thế lực nào đó tạo nên.

Sau khi Cung Viễn Chuỷ ăn hết bát mì bỗng nhiên cậu nhìn thẳng vào mắt của Cung Thanh Chuỷ bằng ánh mắt mong đợi cậu hỏi “ Người sẽ không rời bỏ ta, sẽ không xa lánh ta, sẽ không xem ta như sâu bọ giống như những người ngoài kia… có đúng như vậy không?”

Cung Thanh Chủy ánh mắt kiên định nhìn Cung Viễn Chuỷ trả lời một cách chắc chắn “ Đúng vậy ! Cung Viễn Chuỷ đệ hãy tin ta, ngày nào Cung Thanh Chuỷ ta còn sống, còn tồn tại trên đời này thì ta chắc chắn sẽ không bỏ rơi để, không xem thường đệ và cũng không để ai được phép xem thường, khi dễ đệ. Cung Viễn Chuỷ đệ có dám tin ta không ?” < Ta lấy danh dự là Hộ Pháp Chiến Thần Tam Giới ra để thề, sau này cho dù là bất kỳ ai dám xem thường, khi dễ tiểu Viễn Chuỷ ta sẽ tuyệt đối không tha cho kẻ đó cho dù hắn có là người hay không phải người thì ta cũng sẽ nhất định không tha. Nhất định>

Cung Viễn Chủy khi nghe lời nói lẫn lời trong ý nghĩ của Cung Thanh Chủy thì liền mỉm cười “ Được, Ta tin người. Viễn Chủy tin tỷ tỷ” Bỗng nhiên cậu rơi lệ, không phải giọt lệ của sự đổ oan uất ức, không phải giọt lệ đau buồn mà là giọt lệ của sự hạnh phúc dù ngắn dù dài chỉ nguyện giữ mãi khoảnh khắc này trong lòng. Cậu mặc kệ kiếp trước mình đã là thiếu niên mười tám tuổi đã gần thành niên nhưng bây giờ cậu chỉ muốn là một đứa trẻ, một đứa trẻ chỉ mới tròn sáu tuổi và được nhận tất cả sự yêu thương của vị tỷ tỷ xa lạ trước mặt này.

Cung Thanh Chủy đưa tay lên lau đi những giọt *Hồng Băng trên khuôn mặt non nớt của Cung Viễn Chủy, nàng ôm cậu vào lòng vỗ về an ủi “   y ya, Tiểu Viễn Chủy ngoan không khóc. Tỷ tỷ không rời xa đệ, sẽ mãi mãi bên cạnh đệ. Tiểu Viễn Chủy ngoan không khóc ” Sau khi vỗ về một lúc thì nàng phát hiện ra tiểu Viễn Chủy đang nằm trong lòng nàng đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Nàng bất chợt cười mỉm < Tiểu tử này thật đáng yêu nha ~ Sau khi thay đổi số phận của tiểu tử này, mình sẽ xin phép Ninh Sương tỷ tỷ đem cậu ấy về Bạch Sơn Nha mới được >

*Hồng Băng : nước mắt

Tuy Bạch Sơn Nha tuyết phủ quanh năm và có phần hơi nhàm chán nhưng nơi đó thật sự là một nơi lý tưởng để luyện công. Nơi đó không chỉ có Thần mà còn có Yêu, Ma, Linh Thú, Hung Thú… những kỳ tài của Tứ Hải Bát Hoang hơn một nửa đã ở đó rồi. Tuy Bạch Sơn Nha đã trở thành mối nghi kỵ lớn của Thiên Đế đời sau nhưng một trong những người trú ngụ tại Bạch Sơn Nha không mảy may để ý, cho dù Thiên Đế có nghi kỵ cũng không dám làm càng dẫn quân đi khiêu chiến những người trên núi.

Cung Thanh Chủy chờ đến khi Cung Viễn Chủy ngủ sâu mới bồng cậu đặt lên giường, đắp chăn ngay ngắn cho cậu rồi mới đem bát mì khi nảy rời khỏi phòng cậu.

________________ Hết chương 5_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com