Cảm giác này mong được ghi nhớ · Thượng
Tác giả: 卿卿子衿
Nguồn: https://niqingye.lofter.com
Băng Di × Ứng Long
Cảnh báo OOC, toàn văn miễn phí
Đừng đặt kỳ vọng cao vào cách hành văn của ta.
"Băng Di từng nói, trên thế gian có hai từ đẹp nhất, gọi là ' sợ bóng sợ gió một hồi ', cùng ' cửu biệt gặp lại '..."
Giọng nói thổn thức bên ngoài bức tranh của Ứng Long cổ xưa mà lại thê lương, giống như bầu trời mờ ảo không sao trong ảo cảnh, bị mưa gió phong hóa và đầy rẫy những tang thương của cuộc đời.
Khi Ứng Long nhìn thấy gương mặt cùng hắn tương tự khi cũng sẽ có một lát hoảng hốt. Quá khứ nhiều năm yên lặng phảng phất mới như ngày hôm qua, còn hôm nay bất quá là tràng mộng dài lâu bi tịch.
Băng Di, giống như tiên của hắn, dung nhan tuyệt sắc rồi lại như là tòa băng sơn. Ứng Long luôn cảm thấy hắn tâm là lãnh, ánh mắt là băng, thế gian vạn vật đều không thể làm hắn khởi một tia gợn sóng.
Ứng Long cùng hắn bất đồng, Băng Di thích nước và sự yên tĩnh, nhưng Ứng Long hiếu động không cam lòng với tịch mịch. Bọn họ cùng là từ thời hỗn độn xuất thế đại yêu, tính cách bất đồng rồi lại hấp dẫn lẫn nhau.
Có lẽ là Băng Di luôn sắc mặt lạnh lùng, trên mặt còn luôn đeo một chiếc mặt nạ sứ trắng, thế cho nên ngàn vạn năm qua có thể cùng hắn ngồi xuống tán gẫu cộng uống chỉ có một người là Ứng Long.
Ứng Long cũng từng trêu đùa nói hắn, "Băng Di, ngươi lãnh như vậy, chỉ sợ thế gian này cũng chỉ có ta dám đến tìm ngươi."
Băng Di cũng không để ý, hắn nghe ra ngữ khí trêu chọc của Ứng Long, chỉ lo uống trà trong tay mình.
Cam lộ pha trà, hương trà tinh khiết.
Sau ngàn vạn năm kề vai chiến đấu, sống chết có nhau, Ứng Long đã nãy sinh một số tình cảm khác với những người chiến hữu bên cạnh y. Nhưng ngồi ở bên bờ đối diện Băng Di, cách dòng nước chảy róc rách, bóng dáng của Băng Di phản chiếu trên mặt nước thanh lãnh như nguyệt khó có thể khinh nhờn. Tình yêu của Ứng Long như một viên đá ném vào mặt hồ rộng lớn bình thản, tạo nên tiếng nước tung tóe rồi biến mất không dấu vết.
Ứng Long và Băng Di từng cùng đi xử lý một con ác yêu vì ái mà điên cuồng. Ác yêu kia nhân ái mà si, từ tham sống oán, thậm chí trước lúc tiêu tánc trong miệng nỉ non vẫn là tên ái nhân. Ứng Long không khỏi thổn thúc khi nhìn thấy cảnh này, "Thế gian vạn vật, duy một chữ tình nhất nan giải."
Băng Di khó hiểu, "Vạn vật chúng sinh vì sao cố chấp với tình tự?"
Ứng Long chỉ là mỉm cười nhìn hắn cũng không có giải thích nghi hoặc, y nhìn vào cặp mắt băng lam kia kia không một gợn sóng, cuối cùng là hỏi: "Băng Di, ngươi, có tình sao?"
"Tình?" Băng Di suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu: "Ta không rõ."
Câu trả lời đã được dự đoán trước, Ứng Long nhìn bóng dáng Băng Di rời đi, than nhẹ một tiếng, cũng thế, như thế liền hảo.
Khi Băng Di nghỉ ngơi thích nằm ở trong nước, lấy bầu trời làm chăn và lấy nước làm giường. Mái tóc dài màu xanh mờ sương của hắn buông xõa trong nước. Thông thường Ứng Long sẽ dựa vào tảng đá bên cạnh, ngón tay nhặt lên vài sợi sợi tóc vòng ở trong tay thưởng thức.
Sương đêm ngày càng dày, tình yêu thầm lặng lớn dần.
Ứng Long cúi người xuống, giơ tay lên, dùng tay còn lại cẩn thận vuốt ve lông mày và ánh mắt của Băng Di, mỹ nhân đi vào giấc ngủ, cảnh đẹp ý vui.
Không biết lúc nào Băng Di tỉnh, khi mở mắt ra là hình ảnh phóng to của Ứng Long ở trước mắt, đồng tử của Băng Di hơi co lại, duỗi tay bắt lấy bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt hắn của Ứng Long. Ứng Long thấy hắn tỉnh lại cũng chưa từng có nhiều kinh hoảng, chỉ là đạm nhiên ngồi dậy.
"Ngươi đang làm cái gì?"
Ứng Long khẽ cười nói: "Chúng ta đã là bằng hữu, giữa bằng hữu sờ mặt cũng không có gì sai."
Băng Di không thường xuyên giao tiếp với người khác, đối với giữa bằng hữu ứng có giới hạn cũng không rõ, chỉ là theo bản năng lựa chọn tin tưởng Ứng Long.
"Đã là bằng hữu, kia liền không sao."
Ứng Long ngạc nhiên trước sự chân thành của hắn, thầm than chính mình đê tiện vô sỉ.
"Ngươi là bạn thân duy nhất của ta."
"Ngươi là bạn thân duy nhất của ta." Ứng Long trên mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại cảm thấy bi thương, y muốn không chỉ có là bạn thân mà thôi, nhưng này đường núi quanh co, từng bước khó đi, sở cầu không thể được.
Cũng may yêu sinh dài lâu, bọn họ có đủ thời gian để đồng hành cùng nhau.
Y còn nhớ cơn mưa mùa thu năm ấy, cơn mưa phùn kéo dài thật lâu, nhân sinh chuyện may mắn bất quá cửu hạn phùng cam lộ, tha hương ngộ cố tri. Cơn mưa phùn liên tục đã thúc đẩy sự phát triển của một cây liễu ở rìa Đại hoang. Chịu này liễu yêu gửi gắm, Ứng Long cùng Băng Di mang theo hắn một chi dương liễu đi đến vùng cực bắc của vùng Đại Hoang tìm một cái bạn cũ.
Bạn cũ của Liễu yêu là chỉ lưu huỳnh.
Phù du triều sinh mộ tử, lưu huỳnh hạ sinh thu vong. Lưu huỳnh là chỉ thiện yêu, cũng không biết là một đời nào cứu kia cây liễu yêu, cách xa nhau muôn đời nhớ mãi không quên.
Lưu huỳnh nhìn đến kia chi dương liễu không có gì phản ứng, tiếp nhận cành liễu, gió nhẹ thổi quét, bóng cây lay động, hắn hoảng hốt nhìn đến tựa hồ có cái thân ảnh xuyên qua thời gian hướng hắn đi tới, chỉ là trước mắt mênh mang, thấy không rõ mặt người nọ.
"Liễu yêu vô pháp rời đi, liền chiết này chi dương liễu làm ta hai người tới tặng cho ngươi, tính tính thời gian... Ngươi cũng đến lúc đó." Ứng Long nói lời này hơi có tạm dừng, vẫn là tiếp tục nói xong.
Chiết liễu đưa tiễn, lưu luyến chia tay.
Này cành liễu cũng coi như là liễu yêu hóa thân, tuy nói đã muộn hồi lâu vẫn là tới đưa tiễn hắn một đoạn đường, ở nào đó ý nghĩa, cũng coi như là cửu biệt gặp lại.
"Thế gian này đẹp nhất từ ngữ, không gì hơn ' sợ bóng sợ gió một hồi ', cùng ' cửu biệt gặp lại '." Băng Di nhìn bọn họ, rất có sở cảm.
"Băng Di," Ứng Long không đầu không đuôi hỏi một câu, "Chúng ta sẽ cửu biệt gặp lại sao?"
Băng Di quay đầu nhìn y, "Chúng ta chưa từng cửu biệt, đâu ra gặp lại."
Ứng Long không trả lời, chỉ mỉm cười và không nói.
Trên đường trở về, Ứng Long cùng Băng Di sóng vai mà đi, tay trái lén lút nắm lấy tay phải của Băng Di, ở Băng Di nhìn qua khi nhướng mày cười nói: "Bạn thân." Băng Di không hề nói cái gì, yên lặng đáp ứng.
"Sau khi trở về lại muốn tĩnh tọa?"
"Ân."
"Ngươi tổng như vậy không thú vị."
"Ngươi thú vị liền hảo."
Băng Di từ trước đến nay lời nói thiếu, càng sẽ không nói cái gì dễ nghe lời nói, nhưng Ứng Long vẫn là sẽ bởi vì một câu khinh phiêu phiêu nói cảm thấy cao hứng.
Y lại nổi lên tâm tư trêu đùa, "Ngươi học hư, sẽ nói lời âu yếm."
Băng Di thần sắc kinh ngạc, trên mặt hiện lên một tia khó hiểu, "Cái gì?"
Ứng Long đặt ngón tay lên trái tim Băng Di, "Ngươi a, không có tâm." Cho nên ngươi không hiểu tình yêu.
Băng Di trên mặt càng thêm khó hiểu, "Ta không phải vật chết, như thế nào vô tâm?"
Ứng Long xem hắn vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng cười hắn ngu ngốc, lại hâm mộ hắn ngây thơ. Ái tưởng chừng như nhẹ nhàng nhưng thực ra lại nặng nề lắm, dùng không tốt, mình đầy thương tích.
Ứng Long lắc lắc đầu, trong lòng thở dài, quả nhiên ái là độc dược, liền y đường đường Ứng Long cũng không thể tránh khỏi.
"Sắc trời tiệm vãn, đã đến lúc phải về."
Băng Di ngẩng đầu nhìn về phía không trung, đen nhánh ảm đạm, chỉ mấy đóa mây bay, ban ngày đêm tối lại có gì phân biệt. Không cần suy nghĩ cũng biết đây là Ứng Long lấy cở để trốn tránh vấn đề, nhưng Ứng Long không muốn, hắn cũng không nghĩ cưỡng cầu, tóm lại không phải cái gì đại sự.
Đêm rất dài, lộ xa xa, không thể biết, chậm một chút đi thôi, Ứng Long nắm chặt tay Băng Di, nếu đi quá nhanh, liền phải tan.
Cảm xúc tới nhanh đi cũng nhanh, bất quá mấy ngày, Ứng Long lại khôi phục thành cái kia bừa bãi nhẹ nhàng bộ dáng.
Băng Di sử kiếm, Ứng Long cũng thiện kiếm. Khi nhàn hạ cũng sẽ cho nhau luận bàn. Luận bàn giữa bằng hữu từ trước đến nay đều là đến điểm thì dừng, bất quá hôm nay Ứng Long rõ ràng còn không nghĩ buông tha Băng Di, trong tay kiếm xẹt qua mặt nước vãn khởi một cái xinh đẹp kiếm hoa, sát chiêu tẫn hiện. Băng Di theo bản năng đón đỡ, phản ứng lại đây nhanh chóng đánh trả.
"Băng Di, ta dạy cho ngươi một cái kiếm chiêu đi."
"...... Cái gì?"
"Thuộc về ngươi, Băng Di kiếm chiêu."
Băng Di chỉ cảm thấy hắn ngày gần đây quá mức cổ quái, vì thế thu kiếm thức. Băng Di đột nhiên thu lại tư thế, Ứng Long cơ thể đã không kịp phản ứng, thân thể đã hướng về phía trước, chỉ tới kịp thu hồi thế công đang tiến về phía trước.
Băng Di vội vàng ôm lấy y, đặt tay lên eo y, cảm nhận được một mùi hương ấm áp trong lòng hắn. Cánh môi ôn nhuận xẹt qua gương mặt, mang đến nhè nhẹ ngứa ý, trái tim không chịu khống chế mà nhảy lên.
Ứng Long mượn lực đứng lên. Khoảng cách giữa hai người rất gần, Băng Di có thể nghe thấy tiếng thở chậm rãi của Ứng Long, hắn đột nhiên cảm thấy có chút khát, thật là mạc danh cảm giác.
"Ai nha," Ứng Long tiếc hận nói: "Xem ra hôm nay không nên so chiêu, xem ra kiếm chiêu chỉ có thể ngày khác lại dạy."
Băng Di nỗ lực bỏ qua đáy lòng kia mạt khác thường, hỏi y, "Ngươi nói kiếm chiêu là chuyện như thế nào?"
"Băng Di kiếm chiêu, độc thuộc ngươi, như thế nào?"
Băng Di nhíu mày, "Ta đã có kiếm chiêu."
"Kiếm chiêu có rất nhiều, nhưng ngươi sẽ không bị áp đảo, ngươi về sau sẽ dùng đến."
Lúc đó Băng Di lúc đó còn không hiểu, nhưng bánh răng vận mệnh đã bắt đầu chuyển động.
"Ứng Long, ngày hôm qua ta đang nghỉ ngơi đã có một giấc mơ." Băng Di nhìn người bạn thân đang chuẩn bị pha trà bên cạnh mình.
"Mơ thấy cái gì."
"Ngươi đã chết."
Ứng Long đang pha trà dừng lại, theo sau lại dường như không có việc gì mà tiếp tục phe phẩy quạt hương bồ, "Phải không, mộng đều là giả, ta không phải hảo hảo tại đây sao."
Băng Di giấu đi vẻ phức tạp trong mắt: "Là, sợ bóng sợ gió một hồi."
"Sợ bóng sợ gió một hồi, kia không phải thực hảo."
Băng Di không đáp lại, chỉ ứng thanh.
Yêu là rất ít ngủ, càng đừng nói nằm mơ, ngày thường càng nhiều là chợp mắt. Giống Ứng Long cùng Băng Di, ngày thường không phải đi trừ ác yêu chính là Băng Di múa kiếm, Ứng Long tranh thủ thời gian. Tại đây ngàn vạn năm cô tịch, cho nhau làm bạn, không tính gian nan.
Bởi vậy Băng Di khó được nằm mơ, khiến cho Ứng Long chú ý. Cũng không biết y này nói chêm chọc cười có hay không hỗn qua đi.
Băng Di a, có một số việc biết được quá sớm chưa chắc là chuyện tốt.
"Đợi lát nữa bồi ta chơi cờ đi."
"Hảo."
----------------
Mỹ Mỹ tạp văn, chỉ có thể phân trên dưới hai chương viết
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com