Chương 37
Biết Pi đã bị bắt cóc nhưng hiện tại cả nhóm lại rơi và bế tắc. Không thể xác định hiện tại chú khủng long nhỏ đang ở đâu, ở thời gian nào, mục đích của tên bắt cóc là gì.
"Doraemon cậu có món bảo bối nào dùng trong lúc này không?" Suneo nhìn Doraemon đang lục tung Túi thần kì lên.
"Tớ đang tìm nè." Mèo ú ủ ê, "Biết vậy đã gắn Huy hiệu trông trẻ lên Pi."
Nobita nắm góc áo Dekisugi, "Hide, cậu có nghĩ tới món nào dùng được không?"
Hidetoshi nắm tay Nobita, "Tớ nghĩ đến Cẩm nang tìm đồ nhưng..."
"Nhưng nó là một trong số bảo bối tớ mang đi bảo trì hôm qua" Doraemon ảo não.
Takeshi sờ cầm nhớ đến gì đó, "Dora, không phải cái hôm bọn mình đi chơi Công viên nước cậu dùng bảo bối gì đó tìm Nobita đi lạc sao? Sao không dùng cái đó?"
Mèo ú sửng sốt, suy nghĩ lục túi lấy ra Radar tìm người, "Cái này thường dùng để tìm người, chưa sử dụng cho động vật bao giờ."
"Con người là động vật cao cấp, trước cao cấp thì cũng là động vật... Biết đâu lại được đó?" Shizuka rơ like với Goda, gật đầu tán thành.
"Vậy để tớ thử xem" Mèo ú lấy một bức ảnh của Pi cho vào máy. Những chiếc đèn nháy lấp lánh, báo hiệu máy đang hoạt động. Mất một lúc, sau tiếng 'ting' một tờ giấy bay ra. Máy thực sự có thể xác định được Pi đang ở đâu. Nhìn thời gian và địa điểm được ghi trên tờ giấy. Mắt mấy đứa phát sáng!
....
"Doraemon, cậu có ý định trang bị thêm khung an toàn cho Cỗ máy thời gian không." Mặt Suneo hơi tái đi, bám chặt bả vai của Dekisugi khi vừa đạt chân lên cỗ máy thời gian.
Shizuka bám chặt ghế Doraemon đang ngồi, tay cũng hơi run. Takeshi đứng bên cạnh có chút lo hai đứa đang run đến nhũn chân có thể quỳ xuống luôn mất.
"Hả?" Mèo ú có chút mơ hồ.
"Hai cậu sao vậy?" Nobita khó hiểu. Có lẽ cậu nhóc đã quên mất lần đầu tiên đi lên cỗ máy thời gian cảm xúc cũng một chín một mười với hai người bạn lúc này, chắc đi nhiều lên quen?
Dekisugi nhướn mày nhìn Nobita, "Có phải cậu lén dấu tớ năn nỉ Doraemon mang cậu đi chơi bằng cỗ máy thời gian đúng không?"
Nobita thót tim, vội vàng xua tay, lập tức chối. Nhưng nhìn bộ dáng luống cuống kia thì cũng biết sự thật là như nào rồi.
Doraemon hiểu ra, sờ cái đầu tròn vo của mình, "A, tớ quên bẵng đi mất." nói rồi nhấn vào một cái nút màu vàng trên màn hình điều khiển, xung quanh Cỗ máy thời gian xuất hiện một khung tròn bao quanh, lúc này mới thấy mức độ nguy hiểm bị ngã ra ngoài giảm đi hẳn, sắc mặt Suneo và Shizuka cũng tốt lên, "Ngồi quen rồi nên tớ cũng không nhớ mở chế độ an toàn"
Nobita nhận ra lời nói dối của mình bị đá trở lại, ảo não ngồi khoanh chân.
Hidetoshi vỗ đầu Nobita rồi đi đến bên cạnh Doraemon.
Shizuka, Takeshi, Suneo cũng ngồi xuống. Doraemon bảo rằng khoảng nửa tiếng nữa mới đến điểm đến nên đưa mấy đứa nhóc bộ bài chơi với nhau.
"Deki cậu có phương án nào cho bước tiếp theo không" Doraemon thiết lập chế độ tự lái, quay qua nói với Hidetoshi.
"Cỗ máy thời gian có đưa chúng ta đến chỗ Pi ngay không?" Dekisugi hỏi lại
Mèo ú lắc đầu, "Radar chỉ cho biết khung thời gian và một khoảng địa điểm. Vị trí cụ thể ở kỷ Phấn Trắng thật sự khá khó."
Dekisugi gật đầu, ngẫm nghĩ một chút, anh nói tiếp, "Dora, cậu có thể chuẩn bị sẵn Bánh thuần chủng, Huy hiệu theo dõi dấu vết. Địa bàn của Khủng long chúng ta vẫn không nên tách ra hành động, vậy nên có hai thứ này trước sẽ an toàn và không ảnh hưởng tới bọn chúng hơn. Ngoài ra cần thêm Bộ đồ thám hiểm, ..."
"Tớ sẽ sắp xếp lại Túi thần kì" Doraemon gật đầu, lại thở dài, "Biết vậy tớ hoãn lịch bản trì bảo bối rồi! Haizzz"
"Lần này chúng ta có chút gấp gáp. Chuyến đi này cũng rất nguy hiểm. Dora, cậu là bảo bối của cả nhóm đó, lên tinh thần nào!" Dekisugi cong mắt, làm dịu cảm xúc của Doraemon lại, nhìn qua mấy đứa đang chuẩn bị đánh nhau vì thắng thua bên cạnh, "Phải không mọi người?"
Như phản xạ có điều kiện, 4 đứa lập tức gật đầu, "Phải! Chính là thế! Deki (Hide) nói đúng lắm!"
Doraemon và Dekisugi nhìn nhau bật cười.
"Các cậu đừng chơi nữa, chúng ta tới nơi rồi"
Phía trước sáng lên, đến khi bước ra khỏi cỗ máy thời gian, mở to mắt nhìn thế giới trước mắt, mọi thứ thật quá tuyệt vời.
Dường như mọi thứ trong sách vở bày ra trước mắt, cây cối cao như thể muốn chọc trời, chỉ là một gốc cây mà năm đứa ôm mới xuể. Mọi thứ như dùng đèn pin phóng to hay như mấy đứa chiếu đèn pin thu nhỏ lên người vậy.
"Mọi người, nơi này Bắc Mỹ địa bàn của những 'tên khổng lồ', cực kì nguy hiểm, nguy hiểm hơn rất nhiều so với chuyến đi hè năm ngoái của chúng ta nên tuyệt đối không được tách ra khỏi đội nhóm! Được chứ?" Dekisugi nhìn mọi người, nhấn mạnh điểm mấu chốt.
"Đã rõ!!" Mấy đứa đứng nghiêm hô to.
Doraemon phát cho mỗi người những món bảo bối cơ bản đã bàn trước với Dekisugi. Rồi lấy ra quả bóng Pi hay chơi cùng một món bảo bối khác, "Đây là 'Hơi ga ở đâu về đó' tớ mới được bạn tặng, chỉ cần xịt hơi ga này lên đồ vật, thì nó sẽ tự động tìm về chủ nhân. Quả bóng này Nobita đã tặng cho Pi nên lúc này sẽ tìm dễ dàng hơn."
Doraemon xịt hơi ga lên quả bóng, lập tức quả bóng xuất hiện 4 chiếc chân cùng chiếc mũi ủn ỉn, nó ngửi ngửi xung quanh rồi chạy nhanh về một hướng. Mấy đứa nhìn nhau rồi cầm chong chóng tre bay theo.
"Dora, liệu những chuyến du hành thời gian như vậy có được cho phép không?" Dekisugi hỏi mèo ú.
"Khá là hạn chế. Thường những cuộc du hành có thể ảnh hưởng nhất định tới quá khứ rồi trực tiếp ảnh hưởng tới tương lai. Nhưng cũng không bị cấm nếu được cấp phép và nằm trong quyền hạn được cấp bởi Cục quản lý thời gian." Doremon giải thích. Để cậu được sống nhà Nobi, Nobi phải năn nỉ hiệu trưởng trường đào tạo robot mãi mới xin được giấy giới thiệu.
"Việc trực tiếp bắt Pi tới đấy không thông qua thoả thuận với Nobita tớ nghĩ người đàn ông kia cũng không phải thành phần tốt đẹp gì. Theo trực giác, tớ nghĩ mình cần có cách giải quyết an toàn hơn." Dekisugi nói ra suy nghĩ của mình.
Doraemon gật đầu, "Tớ hiểu ý cậu muốn nói rồi" lục trong Túi thần kì một lúc, cậu đưa cho Hidetoshi một cái núi nhỏ nhìn giống khuy áo, "Chỉ cần nhấn vào cái nút nhỏ này, tín hiệu cầu cứu sẽ lập tức được truyền đến Cục quản lý thời không. So với tớ, cậu cầm và phát tín hiệu nhanh chóng và kịp thời hơn tớ nếu có chuyện bất ngờ xảy ra"
So với hai bạn đang lo lắng thì mấy đứa nhóc bay trước có vẻ vô lo vô nghĩ hơn. Liên tục cảm thán về khung cảnh trước mắt.
Nhưng có vẻ đích đến xa hơn so với suy nghĩ của cả đám. Bay hơn 2 tiếng rồi mà quả bóng vẫn đang chạy vèo vèo, không hề có ý muốn dừng lại. Cố gắng thêm một tiếng nữa thì cuối cùng cũng dừng lại nhưng Doraemon nói là do tác dụng của bảo bối hết hiệu lực chứ không phải do đến nơi rồi.
Với chiếc bụng đói meo, 6 người dừng lại hạ trại nghỉ ngơi, đồng thời sạc pin cho Chong chóng tre.
#29/1/2022
Sorbus: Năm mới tết đến mọi người bình an! ^^
Nhìn những ngôi sao nhỏ cùng bình luận của m.n mình vui lắm. Buff máu!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com