Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31 : Tết nguyên tiêu (3)

Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao không có quay trở lại phòng để nghỉ ngơi mà tay trong tay dắt nhau đi dạo phố. Đêm nay là một đêm lễ đặc biệt, con đường bình thường vốn đã đông đúc nay lại càng thêm phần sinh động, người người chen chút lẫn nhau mệt đến thở không ra hơi.

Kim Quang Dao nắm chặt tay Lam Hi Thần, đang đi thì đột nhiên dừng lại, hai mắt hắn nhìn chằm chằm những chiếc đèn lồng với họa tiết, hình dáng đa dạng, phong phú được bày bán bên đường, Lam Hi Thần đưa mắt nhìn theo hắn, mỉm cười nói :

- Đệ muốn mua sao ?

Kim Quang Dao khẽ lắc đầu, môi cong lên tạo thành một nụ cười xinh đẹp lay động lòng người :

- Đệ không có, chỉ cảm thấy chúng thật là đẹp.

Lam Hi Thần gật nhẹ đầu, nhìn sâu vào trong mắt Kim Quang Dao, giọng nói tự khắc sẽ ôn nhu hơn so với lúc nói chuyện cùng người khác:

- Hôm nay mọi người thả  đèn trời, ta cùng thả với đệ...

Kim Quang Dao ngẩng mặt nhìn Lam Hi Thần, nếu nhìn kỹ có thể thấy được vành mắt hắn đã có chút đỏ hoe. Lam Hi Thần  nhẹ nhàng chạm tay vào khuôn mặt hắn:

- Tại sao lại muốn khóc rồi ?

Kim Quang Dao cúi đầu, nhanh chóng dùng ngón tay quẹt đi giọt nước mắt còn chưa kịp rơi xuống. Lam Hi Thần không nói " Huynh đưa đệ đi thả" mà nói rằng "ta cùng thả với đệ" câu nói đơn giản như vậy  lại thật sự làm A Dao cảm động chết đi được, hắn ở kiếp trước vì bốn chữ "kỹ nữ chi tử" mà rất rất ít người muốn cùng hắn làm một việc gì đó chứ đừng nói tới một việc thiêng liêng như thả đèn trời, nhưng mà không sao cả kể từ giờ trở đi cuối cũng có một người tình nguyện cùng hắn làm tất cả mọi việc rồi.

Lam Hi Thần, Kim Quang Dao sóng vai đứng ở nơi cao nhất, cùng nhau thả thiên đăng bay lên trời, sau đó nhắm mắt chân thành ước nguyện :

- Cầu cho Nhị ca từ giờ trở đi mỗi ngày đều có thể vui vẻ, nếu như huynh ấy có khổ đau phải chịu xin ông trời cứ đổ hết lên đầu ta...dù sao...Kim Quang Dao chịu khổ cũng quen rồi.

- Cầu cho A Dao từ giờ trở đi mỗi ngày đều cảm thấy thật vui vẻ, hạnh phúc. Lam Hi Thần nguyện cùng Kim Quang Dao chia sẻ hết khoái lạc chốn nhân gian, riêng đau khổ trên đời này một mình ta gánh vác.

Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao đồng loạt mở mắt, cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau mỉm cười. Thử hỏi trời cao tình là gì mà nguyện vì người hy sinh tất cả ?

Kim Quang Dao tựa người dựa vào lòng Lam Hi Thần, ngẩng mặt nhìn bầu trời sáng rực bởi ánh sáng của thiên đăng, trong lòng chính là vô vàn ấm áp không thể miêu tả thành lời.

Lam Hi Thần dõi mắt nhìn theo thiên đăng mà lúc nãy hai người vừa thả, cất giọng  hỏi Kim Quang Dao  :

- A Dao, những năm trước đệ đón nguyên tiêu thế nào ?

Kim Quang Dao nhắm mắt như đang hồi tưởng lại khoảng thời gian mình ở Hàn Băng cung:

- Thì chính là cùng mọi người ngồi quây quần trong sân, vừa ăn bánh trôi vừa ngắm trăng đến tận nửa đêm.

Kim Quang Dao đột nhiên nhớ tới một chuyện trong quá khứ, bật cười, kể cho Lam Hi Thần:

- Nhị ca, huynh biết không ? Năm đầu đệ ở Hàn Băng cung vẫn còn chưa quen đường đi thế là lạc vào trong lãnh địa của bọn Màn Thầu...cứ thế  bị bọn chúng rượt chạy đến thừa sống thiếu chết ...

Cảm nhận bàn tay Lam Hi Thần ở trên eo mình có chút cứng lại, A Dao nhẹ nhàng chạm lên xoa xoa mu bàn tay y, mỉm cười

- Nhưng mà đến lúc quen thân rồi đệ mới phát hiện bọn chúng thật ra rất đáng yêu, mỗi lần có thứ thú vị đều tha về bỏ trong phòng đệ trước tiên . Cung chủ có lúc còn nói người nuôi bọn Màn Thầu, Củ Năng,... quả thật là tốn cơm, tốn gạo.

Lam Hi Thần phì cười cúi xuống nhìn Kim Quang Dao, trong mắt chính là yêu thương vô hạn, y âm thầm gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến Hàn cung chủ- người đã che chở cho A Dao của y trong suốt thời gian qua.

Trong lúc Lam Hi Thần và Kim Quang Dao ở đây gia tăng tình cảm, Lam Tư Truy cùng Kim Lăng cũng có tiến triển không ít.

Kim Lăng cùng Lam Tư Truy mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, cuối cùng Tư Truy phải chịu thua lên tiếng trước :

- Kim Lăng, ngươi không vui sao ?

- hừ, con mắt nào của ngươi thấy ta không vui ? Ta đang rất rất vui.

Lam Tư Truy lấy trong vạt áo ra một cái trống lắc, đưa tới trước mặt Kim Lăng

- Kim tông chủ, cái này tặng ngươi

Kim Lăng đưa mắt nhìn xuống, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt

- Ngươi...ngươi...ngươi được lắm, dám xem bản tông chủ là tiểu hài tử. Lam Tư Truy ngươi lập tức đi về Vân Thâm Bất Tri Xứ cho ta ...hừ...

Kim Lăng tức giận, đồ ăn cũng không muốn ăn nữa, quay người bỏ đi. Lam Tư Truy vội vàng chạy theo, kéo tay Kim Lăng lại

- Kim tông chủ, ngươi nghe ta giải thích

- Giải thích ? Ngươi muốn giải thích cái gì ?

- Thật ra ta không có xem ngươi là tiểu hài tử, chỉ là ta cảm thấy ngươi ở Kim Lân Đài cái gì cũng có, chắc sẽ cảm thấy hứng thú với món đồ bình thường này...nếu ngươi không thích thì ta cũng sẽ không ép ngươi nhận

Tư Truy đang định cất trống lắc vào lại trong vạt áo thì trống lắc trên tay đã bị người giựt lấy

- Thấy ngươi có thành ý như vậy ta đây đành nhận lấy.

Lam Tư Truy mỉm cười, tự nhiên nắm tay Kim Lăng dắt đi

- Hôm nay người người đều thả thiên đăng chúng ta cũng không thể bỏ lỡ.

Kim Lăng nhìn trống lắc trên tay mình, ngạo kiều đi theo sau Lam Tư Truy, lửa giận trong lòng thật dễ dàng bị dập tắt.

Trong khi đó, khung  cảnh đón tết nguyên tiêu ở một vài nơi khác cũng vô cùng đặc sắc

Ngụy Vô Tiện nằm trên mái nhà, nhàn nhã uống một ngụm rượu vừa mới lấy được từ dưới nhà bếp, miệng không ngừng tấm tắc khen ngợi :

- Chậc...Không ngờ nơi này lại ủ được rượu ngon đến như vậy...thật sự có thể sánh ngang với Thiên Tử Tiếu.

Lam Vong Cơ nghiêm chỉnh ngồi bên cạnh hắn, lên tiếng

- Lần sau đừng làm vậy

- Được a~, lần sau sẽ không tùy tiện lấy

Ngụy Vô Tiện cười tươi, uống hết cả một vò rượu trong tay, ngón tay không yên phận cầm mạch ngạch Lam gia quậy phá, mở miệng liền trêu đùa Lam Vong Cơ

- Lam Trạm, ngươi nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không ? Lúc đó ta cảm thấy ngươi thật sự rất đáng ghét

Lam Vong Cơ nghiêng người, đưa mắt nhìn Ngụy Vô Tiện, hai tay giữ chặt lấy  cổ tay hắn, áp sát khuôn mặt tới gần mặt của Ngụy Vô Tiện

- Ngụy Anh, nói lại

Ngụy Vô Tiện cảm thấy Lam Vong Cơ hiện tại quá nguy hiểm, cười thật là tươi, nói

- Ta...ta chính là nói lần đầu gặp ngươi đã nhất kiến chung tình rồi nha~

Lam Vong Cơ không lên tiếng, cúi xuống muốn hôn lên môi Ngụy Vô Tiện. Ngụy Anh hai mắt mở lớn

- Lam Trạm, chúng ta đang ở trên nóc nhà đó, ngươi tuyệt đối không được manh...độn...g...ưm

Màn Thầu, Quế Hoa, Đậu Xanh, Đậu đỏ, Củ Năng,...năm đại hồ ly nuối đuôi nhau đi tuần, lúc đi ngang qua đây đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, sau đó...sau đó chính là cong đuôi chạy mất hút, cung chủ dạy phi lễ chớ nhìn đó nha~.

Lam Vong Cơ hôn đã mới buông tha cho môi của Ngụy Vô Tiện, nhân lúc cơ thể Ngụy Vô Tiện đang mềm nhũn dứt khoát ôm lấy hắn, theo đường cửa sổ đi vào phòng của hai người, đặt Ngụy Vô Tiện lên giường, sau đó áp người đè lên. Ngụy Anh bĩu môi nhìn Lam Trạm

- Lam nhị ca tha cho ta đi a~

- Mỗi ngày chính là mỗi ngày.

Ngụy Anh "..."

- không thể thiếu.

Ngụy Anh ".."

Sau đó, chính là một loạt âm thanh ái muội vang lên đó. Như Lan, Như Nguyệt bưng đĩa bánh đi ngang, Như Nguyệt thì đỏ mặt thẹn thùng, Như Lan thì chậc lưỡi

- Chậc...Hàm Quang Quân này sinh lực cũng quá dồi dào rồi đi.

Như Nguyệt một tay bưng đĩa bánh, một tay bịt miệng Như Lan kéo đi, haha Như Lan thân là nữ nhân sao lại nói chuyện không biết ngượng ngùng thế chứ...

Vân mộng Giang thị

Giang Trừng trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội, hảo bằng hữu bỏ theo nam nhân thì thôi đi, ngay cả cháu trai cũng không thèm ở lại ăn cơm với cữu cữu của nó. Giang tông chủ tự hứa với  lòng, lần sau gặp lại nhất định phải dùng Tử Điện quất cho đến khi nào cả hai tên đó đều không chạy nhảy nổi mới thôi...hừ.

Vân Thâm Bất Tri Xứ

Thúc phụ vô cùng bình tĩnh nhìn một bàn cơm lớn trước mặt.

Cố tình trồng hoa, hoa không nở
Vô tình trồng cải, cải theo trai

Thử hỏi làm sao thúc phụ có thể không bực mình đây ? Lam Hi Thần thân là tông chủ không nói không rằng tự nhiên mất tích, kêu Lam Vong Cơ đi tìm huynh trưởng trở về vậy mà y cũng dắt theo Ngụy Vô Tiện kia đi biệt tích, thúc phụ hiện tại chính là cảm thấy bất lực...bất lực đến muốn hộc máu. Thật ra hơn 4000 gia quy Lam thị đã sai chỗ nào ? Thật ra thúc phụ đã dạy sai chỗ nào ?

Thanh Hà Nhiếp Thị

Nhiếp Hoài Tang một thân một mình ngồi ở Linh đường, đối diện chính là bài vị của Nhiếp Minh Quyết. Nhiếp Hoài Tang khẽ nhếch môi, nói chuyện với cái bài vị kia :

- Đại ca, tại sao tên Kim Quang Dao kia có thể sống lại còn huynh thì không ?

Nhiếp nhị chạm tay vào bài vị của ca ca mình, giọng nói u ám làm cho người ta cảm thấy đáng sợ

- Đại ca, huynh yên tâm, đệ nhất định sẽ không để cho hắn sống yên đâu. Huynh cũng ủng hộ đệ có phải không ? Rất nhanh thôi...

Nụ cười của Nhiếp Hoài Tang hiện tại chính là khiến người khác phải nổi da gà...

Nhiếp nhị lại muốn làm gì nữa đây ? Cũng chỉ có mình y biết được.

============

- Trống lắc xinh xinh, quà định tình đó nha~


Thật ra mỗi chúng ta đều biết thả hoa đăng hoặc thiên đăng  đều có ảnh hưởng xấu tới môi trường, nhưng mà đây thật sự là một nét văn hóa tinh thần vô cùng đặc sắc và thiêng liêng.

Thích đọc cmt từ mọi người 😶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com