Chương 34: Đừng nghĩ làm hại Trạch Vu Quân
Bữa sáng ngoài dự tính của Kim Quang Dao diễn ra khá bình yên, mặc dù lâu lâu Nhiếp Hoài Tang có khéo léo dùng lời lẽ đâm chọc nhưng không sao, hắn có thể nhịn được dù gì kiếp trước nhịn nhục cũng đã thành quen.
Dùng xong bữa sáng, Lam Hi Thần cùng các gia chủ khác tiến hành đi dò xét địa hình nơi săn bắt yêu thú, Kim Quang Dao lấy lý do cơ thể có chỗ không khỏe làm cớ quay về phòng . Lam Hi Thần cũng không ép buộc hắn, chỉ căn dặn hắn nghỉ ngơi cho khỏe cộng với đừng đi lung tung tránh xảy ra chuyện chẳng lành.
Lam Hi Thần đi rồi, Kim Quang Dao cũng không vội quay về phòng. Trước sân viên phòng hắn có một bộ bàn ghế đá, A Dao ung dung ngồi đó thưởng trà, dáng vẻ bình tĩnh đến lạ thường bởi hắn biết tên kia chắc chắn sớm muộn gì cũng sẽ tới tìm hắn. Không nằm ngoài dự đoán của A Dao, Nhiếp Hoài Tang như một thói quen phe phẩy cây quạt trên tay chậm rãi cất bước đi tới, khóe miệng cong lên thành một nụ cười không mấy thân thiện
- Hạ công tử nếu đã nhàn rỗi như vậy chi bằng nghe ta kể một câu chuyện ?
Kim Quang Dao không lên tiếng, bình tĩnh nâng tách trà lên nhấp một ngụm. Nhiếp Hoài Tang cũng không cần hắn phải trả lời, ngẩng mặt nhìn trời vừa cười vừa nói
- Đại ca của ta - Xích Phong Tôn có một tên thuộc hạ vô cùng đáng hận. Rõ ràng đại ca đối xử với hắn vô cùng tốt, không những có ơn cưu mang hắn mà còn hết lòng tin tưởng cùng hắn kết bái huynh đệ. Đến cuối cùng thì sao ? Hắn ta không những không biết ơn đại ca mà còn ăn cháo đá bát, Hạ công tử nói xem có phải hắn có chết ngàn lần cũng không rửa sạch tội không ?
Kim Quang Dao tay cầm tách trà khẽ run lên, mi mắt cụp xuống, cười như không cười nói với Nhiếp Hoài Tang
- Cả ta và Nhiếp tông chủ đều biết người ngươi muốn nhắm tới là ai. Đừng làm thương tổn kẻ vô tội cũng đừng nghĩ tới việc làm hại Trạch Vu Quân.
Kim Quang Dao nói xong cũng không nán lại chờ Nhiếp Hoài Tang hồi đáp mà đi thẳng về phòng của mình, Nhiếp đạo khóe miệng khẽ cong nhìn Kim Quang Dao như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
-Haha... Tiếc thay những chuyện sắp tới chưa tới lượt "tam ca" ngươi định đoạt.
Mặt trời dần xuống núi mà Lam Hi Thần vẫn chưa có quay lại, Kim Quang Dao rãnh rỗi không có việc gì làm bèn lục lọi trong tay nải tìm được một bộ y phục không biết tại sao lại bị rách của Lam Hi Thần mang ra vá lại.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, thì ra nhóm người Lam tông chủ cũng đã trở về. Lam Hi Thần ánh mắt dịu dàng nhìn A Dao tự tay vá lại y phục cho y, trong lòng vô cùng hạnh phúc lại có một chút hồi tưởng những năm tháng chạy nạn ở Vân Bình.
- Nhị ca, huynh về rồi.
Kim Quang Dao nghe thấy tiếng động, không nhanh không chậm buông y phục đang vá dở trên tay xuống, cẩn thận rót cho Lam Hi Thần một tách trà thơm ngon, nóng hổi.
- Huynh mệt rồi, mau ngồi xuống nghỉ đi.
Lam Hi Thần nhận tách trà từ tay A Dao, lắc nhẹ đầu khẽ mỉm cười:
- Ta không mệt.
Kim Lăng cùng Lam Tư Truy đẩy cửa đi vào, A Lăng nhìn thấy A Dao đang vá đồ cho Lam Hi Thần thì trong lòng có chút ghen tị, nói với tiểu thúc của mình :
- Tiểu thúc, y phục của con cũng rách rồi.
Kim Quang Dao chăm chú vá y phục cho nhị ca của hắn, không ngẩng mặt đối A Lăng nói:
- Gửi thư về Kim Lân Đài kêu bọn họ may thêm vài bộ.
Kim Lăng "..."
Lúc này Kim Quang Dao mới dùng khuôn mặt ngạc nhiên nhìn Kim Lăng
- Con đừng nói với ta hiện tại Kim gia sa sút tới nỗi đồ của tông chủ cũng không may nổi.
Mọi người "..."
Tiếng lòng của Kim Lăng " tiểu thúc người thật sự quá thiên vị rồi".
Kim Quang Dao nhìn khuôn mặt nhăn nhó của A Lăng, không nhịn được cười, nói với y:
- Được rồi, mau mang y phục qua đây.
Kim Lăng vui vẻ chạy thật nhanh về phòng, thế nhưng tìm mãi cũng không tìm được bộ y phục nào bị rách dù chỉ là một lỗ nhỏ. Phải làm sao bây giờ ? Kim Lăng nhanh trí dùng kéo khoét một lỗ to trên y phục của mình, sau đó chạy tới mỉm cười thật tươi đưa bộ y phục không còn lành lặn cho Kim Quang Dao
- Tiểu thúc là cái này....
Kim Quang Dao nhìn một lỗ tròn vo trên áo khoác mang hoa văn Kim gia, thật sự không biết nên nói gì chỉ cảm thấy trong lòng ngập tràn sự bất lực.
Bốn người quay quần bên bàn cơm, Lam Hi Thần biết Kim Quang Dao ăn đồ ăn Nhiếp thị sẽ cảm thấy không ngon miệng, nên trên đường trở về còn đặc biệt mua cho hắn một ít đồ ăn ở bên ngoài. Kim Quang Dao trong lòng cảm thấy ấm áp, hỏi thăm tình hình dò xét địa hình ngày hôm nay.
- Hôm nay huynh dò xét được gì rồi ?
Lam Hi Thần lắc nhẹ đầu, thở dài một hơi
- Xung quanh đều là sương mù không thể nhìn rõ bên trong.
Kim Quang Dao nhớ lại lúc gặp hai con đại mãng xà lần trước, nhíu mi hỏi:
- Nhị ca, giống với tình cảnh hôm trước chúng ta gặp sao ?
- Đúng vậy.
Kim Quang Dao trong đầu nghĩ tới nụ cười cùng ánh mắt của Nhiếp Hoài Tang sáng nay, không an lòng căn dặn Kim Lăng :
- Kim Lăng, dù ngày mai có chuyện gì xảy ra con nhất định cũng phải theo sát Giang tông chủ có biết không ?
- Tiểu thúc con muốn đi với người, con...
Con đã hứa sẽ bảo vệ người...câu này Kim Lăng chính là giữ trong lòng không nói ra. Kim Quang Dao không biết được tiếng lòng của cháu trai mình, nghiêm mặt nhìn Kim Lăng:
- Không được, con tự nhiên đòi đi với một người xa lạ như ta không sợ Giang Trừng kia đánh gãy chân sao ?
- Con...
- Đã lớn rồi nhất định phải nghe lời, hơn nữa trong đó không biết có bao nhiêu yêu thú, cũng không biết là yêu thú cấp bậc nào con đi cùng ta chỉ càng thêm nguy hiểm.
Kim Lăng không cam lòng gật đầu đồng ý với Kim Quang Dao.
Bữa cơm dùng sau, Kim Lăng quay về phòng của mình, trước khi Lam Tư Truy đi A Dao còn đặc biệt căn dặn:
- Tính cách của Kim Lăng chắc chắn sẽ không nghe lời ta, ngày mai ngươi nhất định phải giám sát nó, không để nó rời khỏi Giang Trừng dù nửa bước.
- Tư Truy nghe theo lời tiền bối.
Kim Quang Dao vừa thu dọn chén dĩa trên bàn, vừa dặn dò thêm:
- Nếu cần thiết có thể lấy dây trói chặt nó bên cạnh.
Lam Hi Thần, Lam Tư Truy "..." A Dao/tiền bối, đệ/người không thấy như vậy quá bạo lực sao ?
Đợi hai tiểu bối hoàn toàn đi rồi, Lam Hi Thần mới hỏi Kim Quang Dao
- A Dao, có chuyện gì sao ?
Kim Quang Dao mỉm cười
- Không có,...Nhị ca,đệ mới vá xong huynh mau mặc thử xem.
Kim Quang Dao không muốn nhắc tiếp đến chuyện ngày mai vì vậy mà nhanh chóng đánh trống lảng qua chuyện khác, mặc bộ y phục hắn mới vá lại cho Lam Hi Thần.
- Hoa văn đám mây này đệ thêu có chút xấu, huynh nhất định không được chê cười.
Lam Hi Thần tay chạm lên đường thêu nổi, cười tươi
- Đệ thêu rất đẹp.
- Huynh thích là được rồi, mau nghỉ ngơi thôi.
Lam Hi Thần gật đầu, cởi áo khoác treo lên cùng Kim Quang Dao một giường đi vào mộng đẹp. Đêm đó ai cũng có giấc ngủ ngon, riêng mình Liễm Phương Tôn là thức trắng đêm.
---------
Chương này viết gấp nên nhạt 😑
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com