Chương sáu mươi tư - Năm hai: Cách để chọn ra quán quân.
Khi tụi tôi quay trở lại Tiền sảnh để cùng bọn học sinh Hogwarts tiến vào Đại sảnh, Helena nhanh nhảu quay sang thì thầm vào tai tôi,
"Nếu được, mình tính sẽ xin anh Krum chữ ký. Bồ có cây viết lông nào không, Celine?"
Tôi rút ra từ trong túi áo chùng một cây viết lông nho nhỏ. May cho Helena rằng lúc sáng làm bài tập, chẳng hiểu tại sao tôi lại nhét thẳng cây viết lông vào túi áo chùng... Tức là bây giờ áo chùng của tôi sẽ dính đầy mực... Tuyệt vời thật. Khẽ thở hắt ra một hơi, tôi chậm chạp đưa cho nó,
"Đây, rồi bồ định bảo anh ấy ký vào đâu? Bồ có mang theo giấy da không?"
"Ơ, mình không... Ừ nhỉ, ký vào đâu đây?"
Helena vạch áo chùng và khăn quàng cổ của nó ra, để lộ lớp áo sơ mi trắng bên trong,
"Hay là bảo ảnh ký vào đây được không?"
Nhìn thấy vẻ mặt mong chờ đầy vô tội của nó, tôi lại đánh một tiếng thở dài rồi nhanh chóng kéo áo chùng che kín người nó lại,
"Bộ bồ tính không mặc nó nữa à? Còn một năm học nữa đấy, bồ không có thời gian để mua cái mới đâu."
Sửa sang lại đồng phục cho nó xong, tôi nắm lấy tay nó rồi nói tiếp,
"Mà bồ lo gì, ảnh còn ở đây dài dài mà, thiếu gì cơ hội cơ chứ."
Hai đứa cứ thế một trước một sau mà sải bước đến dãy bàn nhà Hufflepuff (mặc dù Helena có vẻ vẫn đang ngẩn ngơ thơ mộng về Krum và đội tuyển của ảnh). Nó cẩn thận ngồi quay mặt ra cửa, vì Krum và đám học trò Durmstrang còn tụ tập quanh đó, có vẻ như đang phân vân không biết phải ngồi đâu. Đám học trò Beauxbatons đã chọn chỗ ngồi ở bàn nhà Ravenclaw, ừ thì cũng dễ hiểu khi đồng phục của họ cũng mang sắc xanh màu trời như khăn choàng cổ của đám học trò thông minh nọ. Còn trường Drumstrang, với tính khí của thầy hiệu trưởng bọn họ, chắc Slytherin sẽ là sự lựa chọn hàng đầu.
Sau cùng, trường Durmstrang quyết định ngồi xuống ngay dãy bàn nhà Slytherin (như dự đoán) và tình cờ thay, Krum lại ngồi ngay cạnh người chị quý hóa Noelle của tôi.
Đám con gái xung quanh đang nhìn Noelle với một ánh mắt nảy lửa, nhưng chị ấy có vẻ cũng chẳng quan tâm lắm. Vài giây sau đó, người chị tóc vàng của tôi đứng dậy, đổi chỗ với chị Sabrina ngay cạnh rồi ngồi xuống như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Đúng như những gì tôi đã tưởng tượng trong đầu. Bởi vốn dĩ Noelle chẳng ưa Krum như bao người khác, thậm chí còn có thể nói chị ấy ghét cay ghét đắng tay cầu thủ Quidditch này. Đơn giản là chỉ thích đội tuyển Ái Nhĩ Lan, ấy vậy mà trong đợt Cúp Quidditch lần trước, tuy Ái Nhĩ Lan dành chiến thắng nhưng tất cả mọi người đều chỉ nhớ đên pha bắt bóng thần sầu của Victor Krum. Điều này làm chị ấy cay như thể ăn trúng ớt, mà Noelle thì vốn là một người thù dai, vậy nên... ừa thì tạm biệt Victor Krum vậy.
Tôi cũng dời mắt khỏi dãy bàn nhà Slytherin khi bắt gặp ánh mắt gợi đòn của Pansy. Với cái vẻ mặt kênh kiệu mà chẳng có chút thanh lịch nào của nó, tôi sợ rằng mình sẽ nuốt không trôi đồ ăn trên bàn nếu phải tiêu hoá đống hình ảnh của nhỏ đó trong đầu trước mất.
Cho đến khi tất cả học trò đã vào Sảnh đường và ổn định chỗ ngồi ở bàn các Nhà rồi, ban giám hiệu mới bước vào, đi thành hàng lên dãy bàn dài và ngồi xuống. Đi cuối hàng là giáo sư Dumbledore, giáo sư Karkaroff, và bà Maxime. Ngay khi cô hiệu trưởng của họ xuất hiện, đám học trò Beauxbatons nhanh chóng đứng dựng lên. Một vài đứa Hogwarts phá ra cười trước điệu bộ cứng nhắc bất chợt của đám học trò, tuy vậy, đám Beauxbatons có vẻ như không hề bối rối, và chỉ chịu ngồi xuống khi bà Maxime đã yên vị bên trái cụ Dumbledore.
Cụ Dumbledore vẫn đứng, và cứ thế, một sự im lặng bao trùm lấy Đại sảnh, gom lấy mọi ánh nhìn của lũ học trò rồi hướng nó về phía người thầy hiệu trưởng. Cụ nhìn các học sinh ngoại quốc, cười tươi,
"Kính chào các quý ông, quý bà, và các vị ma, và đặc biệt, các vị khách. Tôi rất vui mừng được đón tất cả các vị tại trường Hogwarts. Tôi hy vọng và tin rằng các bạn sẽ vừa được thoải mái, vừa được vui vẻ trong thời gian lưu lại đây."
Một đứa con gái Beauxbatons vẫn còn khư khư cái khăn choàng quanh đầu phát ra một tiếng cười nhạo báng không lầm vào đâu được, khiến cho vài ba đứa học trò Hogwarts trừng mắt nhìn nhỏ đầy khó chịu.
Cụ Dumbledore nói tiếp,
"Cuộc thi đấu sẽ chính thức khai mạc vào cuối bữa tiệc. Giờ tôi xin mời các bạn ăn, uống, và cứ tự nhiên như ở nhà."
Cụ ngồi xuống, và tôi thấy giáo sư Karkaroff ngay lập tức ngả sang phía cụ để nói chuyện.
Những chiếc đĩa trước mặt bọn tôi như thường lệ bỗng đầy ắp thức ăn. Đại sảnh ít nhiều có vẻ tấp nập hơn ngày thường, mặc dù chỉ có thêm chừng hai mươi đứa học trò, tuy nhiên điều này có thể có được là do những bộ đồng phục màu sắc khác nhau nổi bật lên khi đứng bên cạnh khối áo choàng đen của Hogwarts. Khi đã cởi áo lông ra rồi, mấy đứa học trò Durmstrang mới để lộ ra là chúng mặc áo khoác màu huyết bầm.
Tôi quyết định tập trung vào dĩa thức ăn trước mặt. Helena chỉ vào một món gần đó, là một cái đĩa lớn có mấy con sò hầm đứng bên cạnh một cái bánh pút-đinh to đùng gồm thận và thịt bò,
"Món gì lạ vậy?"
"Trông có vẻ giống món Bouillbaisse. Bà mình khoái nó lắm."
"Trông thì có vẻ mình thì không."
Helena tỏ vẻ rùng mình một cái rồi với tay lấy một dĩa súp nóng bên cạnh.
Lúc đó, một giọng cất lên,
"Xin lỗi, các bạn còn dùn món bouillabaisse nửa không?"
Đó là cô bạn của trường Beauxbatons đã cười to lúc cụ Dumbledore phát biểu. Một mái tóc dài màu bạch kim xõa xuống tới gần thắt lưng. Nó có đôi mắt to, xanh biếc và hàm răng đều, trắng bóng.
Chà, tôi là con gái mà còn thấy thích, hẳn là mấy đưa con trai sẽ khoái cổ lắm.
Nhận được sự đồng ý của những đứa học sinh xung quanh, Helena gật đầu,
"Bạn cứ lấy đi."
Rồi đẩy dĩa Bouillbaisse về phía cô bạn trường Beauxbatons.
"Bạn ăn xong rồi hã?"
Helena gật đầu,
"Ừa, bạn cứ lấy đi."
Nó cầm cái đĩa và cẩn thận bưng về phía bàn nhà Ravenclaw. Đúng như tôi nghĩ, khi cô bạn đi ngang Sảnh đường, nhiều cái đầu tụi con trai phải ngoái lại, có mấy thằng còn có vẻ cấm khẩu mất một lúc.
Lúc này, phía bàn giáo viên, hai cái ghế trống còn lại giờ đã có người ngồi, có vẻ là người thuộc bộ pháp thuật, bởi tôi cũng có thấy qua họ ở Cúp Quidditch Thế giới.
Khi những cái đĩa bằng vàng đã được dẹp sạch sẽ, cụ Dumbledore lại đứng lên. Dường như đang có một sự căng thẳng dễ chịu tràn ngập Đại sảnh.
Cụ Dumbledore mỉm cười trước biển học trò đang ngước mắt lên,
"Đã tới lúc rồi. Thi đấu Tam Pháp thuật sắp bắt đầu. Tôi muốn có vài lời giải thích trước khi chúng tôi mang cái rương nữ trang vô..."
Cụ dừng một chút rồi tiếp tục,
"... cốt để làm cho minh bạch qua trình chúng ta sẽ tiến hành trong năm nay. Nhưng đầu tiên, cho phép tôi giới thiệu với những ai chưa biết, ông Bartemius Crouch, Trưởng Ban hợp tác Quốc tế về Pháp thuật."
Vậy đúng thật sự là thuộc bộ pháp thuật. Tôi vỗ tay.
"... và ông Ludo Bagman, Trưởng ban Thể thao và Trò chơi pháp thuật."
Một tràng vỗ tay dành cho ông Bagman lớn hơn khi dành cho ông Crouch, có vẻ mọi người ở đây khoái ông ấy hơn so với ông Crouch. Ông đón nhận điều này với một cái vẫy tay vui vẻ. Ông Bartemius Crouch thì trái ngược hẳn, ông không vẫy tay hay mỉm cười khi người ta xướng tên ông lên.
Cụ Dumbledore tiếp tục,
"Ông Bagman và ông Crouch đây đã làm việc không mệt mỏi suốt mấy tháng qua để chuẩn bị cho Thi đấu Tam Pháp thuật. Và họ sẽ cùng giáo sư Karkaroff, bà Maxime, và tôi ở trong ban giám khảo để đánh giá nỗ lực của các quán quân."
Khi nói đến từ 'quán quân', sự chăm chú của đám học trò đang dỏng tai nghe có vẻ như tăng lên thêm. Hình như cụ Dumbledore nhận ra sự tĩnh lặng đột ngột của đám học sinh, nên cụ mỉm cười và nói,
"Cái rương nữ trang, rồi, mang vô đi, ông Filch!"
Thầy Filch, nãy giờ không ai để ý, vẫn đứng núp trong một góc xa của Sảnh đường, tiến về phía cụ Dumbledore, mang theo một cái rương gỗ lớn khảm đầy đồ trang sức. Cái rương trông quá cũ kỹ. Một tiếng thì thào hồi hộp nổi lên từ đám học trò đang căng mắt ngó.
Cụ Dumbledore nói tiếp khi thầy Filch cẩn thận đặt cái rương lên bàn, trước mặt cụ,
"Các chỉ dẫn về những bài thi mà các nhà quán quân sẽ phải làm trong năm nay đã được ông Crouch và ông Bagman xem xét kỹ, và họ đã có những sắp xếp cần thiết cho từng thử thách. Sẽ có ba bài thi, trải dài suốt cả năm, và sẽ kiểm tra các vị quán quân theo nhiều cách khác nhau... về kỹ năng pháp thuật, lòng can đảm, khả năng suy luận, và dĩ nhiên, khả năng đối đầu cùng nguy hiểm."
Nghe đến lời cuối cùng, cả Sảnh đường lặng ngắt, đến nỗi dường như không ai dám thở nữa.
Cụ Dumbledore tiếp tục, trầm tĩnh,
"Như các trò đã biết, sẽ có ba quán quân so tài trong cuộc thi đấu, mỗi người đến từ một trường tham dự. Họ sẽ được chấm điểm coi mỗi bài thi làm giỏi tới đâu, và vị quán quân nào có tổng số điểm cao nhất sau ba bài thi sẽ giành được Cúp Tam pháp thuật. Các vị quán quân sẽ được chọn ra bởi một vị giám khảo công minh: Chiếc Cốc Lửa."
Cụ Dumbledore rút cây đũa phép ra và gõ ba tiếng lên nắp cái rương. Cái nắp từ từ mở ra cót két. Cụ Dumbledore thò tay vào trong, kéo ra một chiếc cốc bự thô kệch đẽo bằng gỗ. Sẽ chẳng ai thèm chú ý tới cái cốc nếu không có một ngọn lửa màu xanh trắng phừng phừng tới tận miệng cốc.
Cụ Dumbledore khép cái rương lại và cẩn thận đặt cái cốc lên trên nắp, từ đó cả Sảnh đường đều có thể nhìn thấy rõ. Cụ nói,
"Bất kỳ trò nào muốn đăng ký làm quán quân phải ghi tên mình vả trường mình thật rõ ràng lên một mẩu giấy da rồi thả vô trong cốc. Những ai tha thiết muốn thành quán quân sẽ có hai mươi bốn tiếng để nộp tên mình. Đêm mai, vào lễ Hội Ma, chiếc cốc sẽ trả lại ba cái tên của ba người được chọn ra xứng đáng nhất để đại diện cho trường mình. Chiếc cốc sẽ được đặt ở Tiền sảnh suốt đêm nay, rất thuận tiện cho những trò nào muốn thử sức."
"Để đảm bảo rằng không có trò không đủ tuổi nào bị cám dỗ, một khi cái Cốc lửa được đem vô Tiền sảnh rồi, tôi sẽ vẽ một Lằn tuổi quanh cốc. Sẽ không trò nào dưới mười bảy tuổi bước qua nổi cái lằn này đâu."
"Cuối cùng, tôi muốn nhấn mạnh với bất cứ trò nào muốn đọ sức trong cuộc thi đấu này, là không có chuyện tham gia hời hợt cho vui. Một khi chiếc Cốc Lửa đã chọn ra vị quán quân nào, thì vị ấy bắt buộc phải theo tới cùng. Đặt tên mình vô chiếc cốc cũng có nghĩa là đã ký một bản hợp đồng ma thuật đầy trói buộc. Và khi đã được chọn làm quán quân rồi thì không được đổi ý nữa. Do đó, làm ơn đảm bảo rằng các trò thực lòng sẵn sàng chơi trò này trước khi thả tên mình vô chiếc cốc. Giờ, tôi nghĩ tới lúc đi ngủ rồi. Chúc tất cả một đêm ngon giấc."
•
Tối đó tôi ngủ có chút không ngon, không biết có phải do hồi hộp muốn biết xem ai sẽ là quán quân trường Hogwarts hay không, nhưng so với thường ngày thì tôi dậy sớm hơn hẳn hai tiếng đồng hồ và chẳng thể ngủ lại được. Tôi đưa mắt nhìn ra cửa sổ cạnh giường, trời vẫn còn mập mờ tối và chưa sáng hẳn. Rồi lại cúi xuống nhìn chính bản thân mình, rõ ràng lúc đi ngủ tôi không hề mặc áo chùng, vậy mà bây giờ trên người tôi lại xuất hiện ngay một cái, rốt cuộc là do tôi hay quên, hay là do 'tôi' nổi hứng đi dạo nữa vậy?
Thôi bỏ đi. Tôi vò đầu rồi bật dậy, mệt mỏi rời giường làm vệ sinh cá nhân rồi cầm lấy cuốn sách đang đọc dở đi đến Phòng sinh hoạt chung. Trời vẫn còn sớm nên hầu như chẳng có ai. Tôi ngồi xuống chiếc ghế bành trong góc, rụt hai chân lên ghế rồi bắt đầu đọc cuốn sách dày cộm chỉ mới xem được hơn nửa của mình.
Khi mặt trời bắt đầu ló dạng và đám học sinh còn lại trong nhà Hufflepuff cũng dần thức dậy, tôi chậm chạp trở về phòng của mình rồi bắt đầu thay đồ, cùng Helena đến Đại sảnh đường để ăn sáng.
Trang trí trong Đại sảnh đã thay đổi. Vì là ngày lễ Hội Ma, nên một đám cây toàn dơi sống đung đưa trên trần sảnh đã được ếm bùa, trong lúc đó hàng trăm trái bí ngô được khắc chạm đứng liếc mắt ra từ mọi góc.
Tôi cùng Helena nhanh chóng tiến đến phía bàn Hufflepuff để chuẩn bị ăn sáng, lúc đi ngang qua dãy bàn Gryffindor, tôi nghe một cậu bạn lên tiếng,
"Thiệt, thà là chị, còn hơn Nhóc xinh Diggory."
Helena nhanh chóng nói ngay,
"Sao? Bạn ghen tị với nhan sắc và tài năng của ảnh chứ gì?"
Cậu bạn đó nhanh chóng quắc mắc,
"Tôi thèm vào."
Để tránh Helena động tay động chân, tôi nhanh chóng kéo nó đi ngay khi nó vừa có ý định xắn tay áo chùng của mình lên.
"Kệ họ đi, chắc họ vẫn còn nhớ vụ Hufflepuff thắng Gryffindor."
Tôi nói rồi ngồi xuống.
"Xì. Chẳng quân tử gì cả."
Helena xì một tiếng rồi ngồi phịch xuống cạnh tôi, cau có nhét từng miếng ánh mì sandwich đầy ụ vào miệng.
•
Chẳng mấy chốc trời cũng dần tối và Lễ hội Ma cũng bắt đầu diễn ra. Khi tôi cùng Helena bước vào thì Đại sảnh rực ánh nến đã gần như đầy kín người. Chiếc Cốc Lửa lúc trước được dời đi, nay đứng đối diện với chiếc ghế trống của cụ Dumbledore và dãy bàn giáo viên.
Bữa tiệc Hội Ma dường như dài hơn rất nhiều so với mọi năm. Sau khi nghe vài bài nhạc cho có bầy không khí, chúng tôi lại được thưởng thức một bàn tiệc với nhiều loại món ăn đến từ nhiều nơi khác nhau. Trong lúc đó, vài nghệ sĩ biểu diễn được mời đến thay nhau trình diễn trên sân khấu vừa được biến ra, khiến bữa ăn cũng trở nên sôi động hơn hẳn mọi khi.
Mãi cuối cùng rồi những cái đĩa vàng cũng quay trở lại với tình trạng tinh tươm nguyên thủy của mình, rồi mức độ ồn ào tăng lên rõ rệt khắp Sảnh đường và xẹp xuống ngay khi cụ Dumbledore đứng dậy. Hai bên cụ, giáo sư Karkaroff và bà Maxime trông cũng căng thẳng và đầy lóng ngóng như bất cứ ai. Ông Ludo Bagman cười hớn hở và nháy mắt với nhiều đứa học trò. Tuy nhiên, ông Crouch trông lại khá thờ ơ, có phần chán chường.
Cụ Dumbledore nói,
"Xong, chiếc cốc hầu như đã sẵn sàng để phán quyết. Tôi nghĩ rằng sẽ mất hơn một phút. Bây giờ, khi tên của các vị quán quân đã được xướng lên rồi, tôi xin đề nghị các vị đó vui lòng đi thẳng lên phía đầu sảnh đường, đi dọc theo dãy bàn giáo viên, vô thẳng cái phòng kế tiếp..." rồi cụ chỉ cánh cửa đằng sau dãy bàn của các giáo sư,
"...đó là nơi họ sẽ nhận những chỉ thị đầu tiên."
Cụ rút cây đũa phép và vẩy một nhát lớn. Ngay lập tức, tất cả các ngọn nến, trừ những ngọn thắp trong mấy trái bí ngô chạm, đều tắt sạch, tất cả chìm trong bóng đêm lờ mờ. Giờ thì không có thứ gì trong Sảnh đường rực sáng bằng chiếc Cốc Lửa. Những tia lửa trắng xanh của nó sáng lóe, thiếu điều làm nhức cả mắt. Mọi người nhìn, chờ đợi... Vài người cứ chốc chốc lại coi đồng hồ...
Đột nhiên, ngọn lửa bên trong chiếc cốc hóa thành màu đỏ trở lại. Những tia lửa tóe ra vung vãi. Một chốc sau, một tia lửa búng ra một mẩu giấy da đã gần như hóa than. Cả căn phòng bật ra một tiếng kêu thảng thốt.
Cụ Dumbledore nhặt mẩu giấy da và cầm nó xa xa để có thể đọc nó nhờ ánh sáng từ ngọn lửa, lúc này đã trở lại trắng xanh.
Cụ đọc, giọng rõ ràng, khỏe khoắn,
"Vị quán quân của Durmstrang, Viktor Krum!"
"Không có gì ngạc nhiên hết!"
Ron hét lên khi một cơn bão tiếng vỗ tay và chúc mừng lan khắp sảnh đường. Tôi thấy, từ dãy bàn nhà Slytherin, Viktor Krum đứng dậy và gù gù đi về phía cụ Dumbledore, quẹo phải, bước dọc theo dãy bàn giáo viên, rồi mất hút ở cánh cửa của căn phòng kế bên.
Ông Karkaroff nói oang oang thiệt là lớn, sao cho mọi người đều nghe thấy, thậm chí át cả tiếng vỗ tay,
"Hoan hô, Viktor, biết thế nào con cũng được chọn mà!"
Tiếng vỗ tay và tiếng bàn tán tắt dần. Giờ đây sự chú ý của mọi người lại tập trung vào chiếc cốc, khi vài giây sau đó, lại chuyển thành màu đỏ một lần nữa. Một mẩu giấy da thứ hai lại được ngọn lửa phun ra.
Cụ Dumbledore hô,
"Vị quán quân của Beauxbatons, Fleur Delacour!"
Là cô gái đã đến bàn tụi tôi hỏi chuyện. Nếu được chọn thì có vẻ là lớn tuổi hơn tôi. Chị ấy hất mái tóc bạch kim ra sau, lướt ngang qua những dãy bàn nhà Ravenclaw và nhà Hufflepuff.
Khi Fleur Delacour cũng đã biến mất vào căn phòng bên hông đại sảnh, một lần nữa sự im lặng lại bao trùm, nhưng lần này là một sự im lặng cứng cả lại vì háo hức mà ai cũng có thể cảm được. Vị quán quân kế tiếp của Hogwarts là...
Chiếc Cốc Lửa lại chuyển thành màu đỏ thêm một lần nữa, những tia lửa bay ra rào rào, lưỡi lửa liếm cao lên không, và từ đầu của lưỡi lửa đó, cụ Dumbledore kéo ra mẩu giấy da thứ ba.
Cụ xướng lên,
"Vị quán quân của Hogwarts, Cedric Diggory!"
Tôi cùng Helena nhảy cẫng lên để hoan hô. Cuối cùng thì nhà Hufflepuff cũng có cơ hội để tỏa sáng rồi. Tất cả đám học sinh nhà Hufflepuff cũng nhảy cẫng lên, thét vang và giậm chân khi Cedric đi ngang qua, cười tươi rạng rỡ, tiến thẳng về căn phòng sau lưng bàn giáo viên. Quả thực, những tràng vỗ tay dành cho anh Cedric kéo dài đến nỗi phải mất một lúc sau mọi người mới nghe được lời cụ Dumbledore.
"Xuất sắc!"
Cụ sung sướng nói khi cuối cùng sự lộn xộn đã dẹp xuống.
"Xong, giờ đây chúng ta đã có ba vị quán quân. Tôi chắc tôi có thể xin tất cả các trò, kể cả các học sinh còn lại của trường Beauxbatons và trường Durmstrang, hãy vét tặng cho các vị quán quân của mình đến từng gam ủng hộ mà các trò dành dụm được. Bằng cách tiếp tục khích lệ vị quán quân của mình, các trò sẽ đóng góp vào một..."
Nhưng cụ Dumbledore thốt nhiên ngừng nói, và mọi người đều thấy rõ cái gì đã làm cụ lãng đi.
Ngọn lửa trong chiếc cốc lại đỏ lại lần nữa. Những tia lửa phóng ra. Một lưỡi lửa thình lình bắn vào không khí, mang trên mình một mẩu giấy da.
Dường như, hoàn toàn tự động, cụ Dumbledore vươn cánh tay dài ra và tóm lấy mẩu giấy. Cụ mở nó ra và nhìn chăm chăm vào cái tên được viết trên đó. Một khoảng lặng dài, trong khi cụ Dumbledore vẫn nhìn không chớp mắt vào mẩu giấy trên tay, còn mọi người trong căn phòng thì chằm chằm nhìn cụ. Cuối cùng, cụ Dumbledore hắng giọng, đọc lên,
"Harry Potter."
Không một tiếng vỗ tay, cả Đại sảnh đường chìm trong sự yên tĩnh lạ thường vì bất ngờ. Tôi cũng không chắc được những gì mình nghe được là đúng. Vài giây sau đó, tôi quay phắt về phía dãy bàn nhà Gryffindor. Trông thấy gương mặt sững sờ đến bối rối của Harry, tôi biết nó cũng không ngờ tên của bản thân đột nhiên lại xuất hiện trong chiếc cốc lửa.
Ở đầu bàn, giáo sư Dumbledore đã đứng thẳng dậy, gật đầu một cái với giáo sư McGonagall.
Thầy gọi lần nữa,
"Harry Potter! Harry! Lên đây, lên nào!"
Harry đứng dậy, đạp phải gấu áo chùng, hơi chúi một cái. Nó bước đi dọc theo khoảng trống giữa hai dãy bàn nhà Gryffindor và Hufflepuff. Đến chỗ tôi, nó hơi dừng lại một chút, đủ để tôi nghe thấy giọng nó,
"Mình không có bỏ tên vô."
"Mình tin bồ mà."
Tôi nói với theo với giọng chắc nịch. Trông nó có vẻ khá hơn một chút, nhưng gương mặt nó vẫn tái mét và hoang mang thấy rõ.
"Rồi... ra cửa đi, Harry."
Cụ Dumbledore nói, nụ cười hiền dịu đó giờ vẫn ngự trị trên gương mặt cụ đã tắt ngúm từ lúc nào chẳng hay.
Hình bóng Harry cứ thế khuất sau cánh cửa. Những tưởng mọi chuyện cứ thế là quá đủ cho một buổi tối đầy biến động này, nhưng không, ngọn lửa trong chiếc cốc lại đỏ lại lần nữa.
Tôi thực sự có một linh cảm không tốt về chuyện này. Thực sự, thực sự không tốt.
Những tia lửa phóng ra. Một lưỡi lửa tiếp tục bắn vào không khí, mang trên mình một mẩu giấy da. Bụng tôi cứ thế chợn lên khi dõi theo cánh tay dài của Cụ Dumbledore vươn ra và tóm lấy mẩu giấy. Gương mặt cụ hiện giờ chỉ còn nét trầm ngâm, làm tôi không thể đoán được lúc này cụ đang thấy thế nào. Cụ nói, giọng nói trầm trầm như thể đưa ra một bản tuyên có tội,
"Celine Alves."
Ngay lúc ấy, tôi biết, mình chết chắc rồi.
[23/02/25]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com