Chương 41: Trở lại Hogwarts
"Daddy" Harry ôm chằm lại Voldemort, niềm an tâm trước giờ chưa từng có đang bao trùm lên người cậu "Đúng vậy Daddy, con tỉnh lại rồi đây".
Voldemort đem Harry bế lên đùi mình, ôm cậu tựa như ôm một bé bi, đem đầu cậu chôn trong lòng ngực hắn, không ngừng hôn khẽ lên mái tóc cậu.
"Cục cưng, con thấy trong người như thế nào?".
"Vẫn ổn ạ".Harry ngẫm nghĩ, cảm nhận được sự lo lắng tăng cao của người đàn ông, nâng bé Harry nhìn từ trên xuống dưới "Ối, người đừng lo, con chỉ có chút đói thôi à, ừm, con ngất bao được bao lâu rồi ạ?".
"Tầm hai tháng", Voldemort thở dài nói, lại sai Donald đem ít thức ăn tới, sau đó kêu Vincent Rile lại đây để kiểm tra sức khỏe cho bé Harry.
Trải qua một phen ngã nghiêng ngã dọc, kết quả tương đối ổn, khiên trái tim lơ lửng nãy giờ của Voldemort cũng hạ xuống.
Lương y gia đình cũng nói hiện tại thì hết thảy không có vấn đề gì, chẳng qua cẩn thận đưa ra kiến nghị là thân thể phải được chăm sóc chu đáo, Harry vẫn ở chung phòng với Voldemort, cái bàn làm việc trong phòng Voldemort cũng không có ý định quay về vị trí cũ. Giữa công việc và bé cưng nhà mình, quý ngài Slytherin lớn vẫn lo lắng cho bé cưng hơn chứ. Hắn vẫn như lúc Harry còn đang hôn mê, nếu không phải việc quan trọng, bằng không sẽ không ra ngoài.
Thế giới phép thuật trước mắt thì vẫn đang bình yên, còn mấy công ty ở giới Muggle đã có cấp dưới có năng lực quản lý, nhất thời cũng chưa gọi là gấp gáp gì.
"Tỉnh hửm? Con dậy đi nào, đã mười giờ rồi". Voldemort chơi xấu kéo Harry trên giường dậy "Dậy ăn cái gì đó đi con, Rile nói với ta rằng con phải vận động nhiều lên đó, hôm nay trời đẹp lắm, chung ta đi dạo một tí nhé".
"Dạ" Harry ngoan ngoãn lên tiếng đáp, vuốt mái tóc dài còn dính trong áo ngủ, mơ màng cầm lấy quần áo gia tinh đã đặt trên tủ đầu giường, nghiêm túc thay đồ.
"Chỗ này nè con, cổ áo bị lệch mất kìa".
Một bàn tay từ sau lưng duỗi lên, giúp đỡ Harry chỉnh lại góc áo cho nề nếp, tiếp theo lại chuyển lên đằng trước, thay cậu cài khuy áo. Bị nhiệt độ trên người người đàn ông đụng trúng, Harry mạnh mẽ lấy lại tinh thần, đôi mắt xanh lá mở to đùng nhìn Voldemort.
"Ôi, Merlin ơi..." Harry bảo vệ thân mình nhanh chóng chui tọt vào cái ổ chăn, hai gò má đỏ bừng, kéo cái chăn trùm kín từ đầu đến chân "Daddy, con hông còn là bé bi nữa mà, huống chi, huống chi người cũng nên cho con một tẹo không gian riêng tư chứ!".
Rắn nhỏ bất mãn vì ngượng nghịu la lớn " Vì sao người lại nhìn con thay đồ hở?".
"Ta không phải cố ý, nhưng con coi con rồi một nùi rồi, cục cưng, suýt nữa thì con đem mấy cái nút trên gài xuống nút dưới kìa".
Harry không phục xụ mặt, cậu có hơi nghi ngờ người đàn ông đang nhìn mình mỉm cười. Cớ làm sao cậu cảm thấy sau khi bản thân mình tỉnh lại, daddy ổng cứ lạ lạ sao á?
Nghĩ đến thế, một bên lắc lắc cái đầu, uầy, mày đang nghĩ bậy bạ gì đó Harry. Ba má vốn dĩ luôn quan tâm sâu sắc mấy đứa con trong nhà mỗi khi chúng nó bệnh xong mà, chỉ là họ lo lắng quá thôi. Không thể không nói, Harry ngày hôm qua vẫn còn bị quăng vào một thế giới xa lạ, tận cả tháng trời cuối cùng mới lấy lại cảm giác một cách đến nơi đến chốn. Cậu như bé bi vui vẻ nhảy nhót tưng bừng khắp nơi, sau đó lại bị daddy Voldemort tha về ấn xuống giường.
Chẳng qua cảm giác khi được quay về nhà, thật sự là một cảm giác sung sướng muốn bay lên trời luôn.
Nghe tin cậu tỉnh lại đã kinh động đến bọn Draco vẫn đang còn ở Hogwarts, làm bọn nhóc viết một là thư dài thòng gửi cho Harry, hỏi thăm sức khỏe của cậu và khi nào thì cậu sẽ quay về trường lại.
Nên biết lúc ấy Harry chính xác là ăn trọn một quả Avada Kedavra!
Nhưng lại hôn mê gần hai tháng!
Đến tận nửa tháng sau, khi mọi thứ đều bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa, Harry cuối cùng cũng trở lại Hogwarts.
Mà thời gian này đã muộn hơn khai giảng hai tháng.
Lúc còn ở nhà, cậu nhận được mấy quyển vở trên lớp của hoàng tử bạch kim. Nói thật sự thì vở vừa nhiều vừa nhức não, nếu như là cậu của đời trước, khẳng định sẽ thấy quá sức với mình. Nhưng hiện tại cậu vẫn thấy quá sức, nhưng cũng có tí may mắn. Mấy cái lý luận nhọc nhằng cậu nhớ rõ không nhiều cho lắm, tuy rằng từng học qua rồi, cơ mà thành tích lúc đó cũng nằm mức trung bình à. Chỉ Merlin mới biết vì lí do gì mà mấy cái vận dụng phép thuật cao cấp cậu lại thành thạo, về những lý luận chính của nó ấy hả, trừ những cái nhỏ xíu không đáng kể, còn lại cậu thật sự phải nói tiếng "sorry" với các giáo sư thôi.
May mắn là khoảng cách đến thi cuối kỳ vẫn xa vời lắm.
Lần nữa trở lại Hogwarts, tiếp theo cùng bọn Draco Hermione cùng nhau làm bài tập trên lớp, Harry luôn có cảm giác hoảng sợ như trãi qua một đời. Có đôi khi cậu sẽ ngẩn ngơ nghĩ về bé bi Riddle khi cậu rời đi sẽ sống ra sao, dù sao cũng là bé bi do chính tay Harry chăm sóc một tháng trời, luôn có chỗ không yên tâm. Bất quá thì cậu cũng dể lại đầy đủ đồ vật cho cậu bé, có thể thỏa mãn được một ít nhu cầu nào đó. Cái loại cảm giác hoảng hốt này cũng không ảnh hưởng đến linh hồn, chỉ có một điều, thời gian cách biệt ở giữa không chỉ có ba tháng đơn giản vậy. Thế nên từ năm 1934 trở về đến giờ, Harry nhìn cái gì cũng thấy vừa quen mà cũng vừa lạ, giống như nằm mơ một giấc mơ dài đầy chân thật, hệt như cái lúc cậu mới đặt chân đến thế giới này hồi năm tuổi .
Đây là hai thế giới, có những chỗ không giống nhau.
Có lẽ khi xuyên qua không gian, sẽ để lại một số "vết tích" tồn đọng, nếu không mọi người cảm thấy bản thân nên đi gặp bác sĩ thâm thần mất.
Chắc là, Voldemort sẽ không đoán được cái gì đâu ha...
Không, "ngài Slytherin" kia là một chàng trai, cho dù diện mạo cũng tương tự đi,thức thời mà nói, cũng không có khả năng là bé bi lắc qua lắc lại hiếu động mà hắn biết đâu.
Harry tạm thời đem tâm tư nuốt xuống bụng, Voldemort thông minh như vậy, cũng không nghĩ tới bé bi bên cạnh mình đâu hen, cơ mà có đi nữa, thì cũng nhất định rất lâu sau đó nữa.
Ngày qua ngày tại Hogwarts trôi qua nhanh, Harry bỏ lỡ rất nhiều tiết học, cậu phải mất nhiều thời gian hơn những người khác để ôn tập bài vở, cũng may là mấy cái lý luận chính này nhìn một cái có thể giải thích được cách sử dụng, điều này khiến cho mấy động vật nhỏ càng thêm tôn sùng "Hoàng tử bé".
"Đội Qudidditch chuẩn bị tuyển thành viên, cậu muốn đi hả?" Draco nhìn thông báo ở phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, khí thế hừng hực đang bóc cháy.
"Tất nhiên, chuyện thú vị như thế tớ làm sao bỏ qua được" Harry dùng ngón tay gõ gõ lên thời gian được thông báo "Cuối tuần bốn, chúng ta nắm bắt thời gian này đi tìm một cái chổi nên thân một xíu".
"Cái chổi dùng để thi đấu thì nên lấy chổi cùng bản thân mới xài tốt được".
Hai con rắn nhỏ đối diện nhau mỉm cười, trong ánh mắt đều là tình huống bắt buộc.
"Mà nè Draco, cậu có muốn liên hệ với Lucius mua thêm một mớ chổi bay mới không đó", Hary như nhớ ra điều gì, cười nhắc nhở.
"Mắc gì mua?" Draco hơi có chút nghi ngờ "Tớ muốn mua một đống chổi về làm gì cơ chứ?"
"Tất nhiên để tài trợ cho đội Quidditch nhà Slytherin chứ chi", Draco nhún nhún vai " Đội Quidditch của Slytherin không phải đổi chổi rồi à? Bọn họ mỗi năm không phải đều đổi mới hết hả?"
Ê mà, sao tự nhiên cảm giác nụ cười của Harry có tí gì méo xẹo vậy ta?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com