Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Bữa tiệc


"Con thử bộ này xem". Voldermort rút ra một bộ lễ phục nhỏ màu xanh bạc,  Harry có chút run rẩy, tò mò lật xem. Bộ lễ phục xanh lục này thiên về tông màu ấm nhiều hơn, cổ tay cùng cổ áo được nạm bởi những hạt ngọc nhỏ mà bóng loáng, từ vạt áo trên ngực đến áo chùng phù thủy thêu một cây mã đề xinh đẹp, nguyên bộ lễ phục đi kèm chính là một đôi giày da rồng phối kèm dây buộc tóc tinh xảo.

Bộ quần áo này rõ ràng chia thành ba phần, bên trong một cái áo sơ mi bó sát người cùng cái quần vừa vặn, bên ngoài là cái áo chùng đính đầy ngọc được thêu may một cách tỉ mỉ.

Giá trị vô giá đó nha.

Hiện tại, tất cả đều thuộc về Harry hết.

Harry vuốt ve chất liệu vải mềm mại, cậu chân chính cảm nhận được sự giàu có của Voldemort rồi.

Kỳ thật Harry không quen với việc phải mặc những bộ quần áo phù thủy bó buộc như vậy, tuy rằng ba lớp trong rồi lại ba lớp ngoài nhìn qua thì ung dung đẹp đẽ đấy. Nhưng đi được hai bước thì Harry nhìn không nỗi vạt áo chùng sặc sỡ này nữa, ít nhất nó là đẹp được.

"Rất xinh đẹp". Volemort nghiêng người trên ghế sa lông nhìn bé bi, vô cùng hài lòng mà khen ngợi, nhưng mà Harry không được tự nhiên nắm lấy vạt áo, tạo ra hành động không tao nhã là mấy.

Voldemort xoi mói nhìn con trai mình, tay phải chạm trán, mái tóc quăn đen như ngọc được ánh sáng mặt trời chiếu rọi ẩn ẩn như muốn phát sáng, càng khiến da thịt trở nên trắng nõn, đôi mắt đỏ như mã não tràn đầy nét dịu dàng, khiến người khác nhịn không được mà đắm chìm, mê say. Hỏi sao không xưng là "Trai Hư" cơ đấy,  Harry âm thầm bĩu mỏ.

Voldemort hướng về phía Harry vẫy tay, Harry cẩn thận nắm góc áo bước đến, Voldemort vỗ vỗ quần áo mấy cái, vạt áo dài quá khổ cũng được kéo lên, lộ ra phần eo được buộc thắt rất vừa vặn.

"Dây cột tóc của con đâu, lúc nãy không buộc chặt hay sao?". Voldemort vươn tay đem đuôi tóc uốn cong trên vai Harry kéo ra phía sau, động tác lưu loát lại không mất đi sự nhã nhặn.

"Lúc nãy thay quần áo nên tháo ra, con sẽ không..." âm thanh ngày càng nhỏ đi, Harry cúi đầu ngại ngùng trả lời. Một linh hồn phù thủy đã hơn ba chục cái xuân xanh thế nhưng lại không chải đầu, đúng là một hành động khiến người ta xí hổ muốn chết. Voldemort nhướng mày nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của em bé bi đã đỏ bừng, lấy cái dây cột tóc màu xanh cậu nắm chặt trong tay ra "Được rồi, con ngẩng đầu lên".

Harry ngại ngùng nhìn nhìn Voldemort, thấy hắn không có ý định đi trêu chọc chính mình mới nâng cái đầu nhỏ lên. Voldemort đem Harry ôm vào trong lòng mình, mặc dù hắn đang ngôi nhưng thân thể bé xíu của Harry còn chưa cao đến cằm hắn, cẩn thận đem mái tóc quăn đen bóng được thừa hưởng từ hắn mà buộc lại cho tốt, lộ ra lỗ tai trắng nõn như vỏ sò đầy mượt mà của Harry.

Harry ngáo ngơ nhìn cái cúc áo xinh đẹp trước mặt, cậu chưa tiêu hóa được việc Voldemort đang chải đầu cho cậu đâu, nhất thời tay chân trở nên luống cuống.

"Con đang phát ngốc cái gì vậy?". Voldemort buồn cười vỗ vỗ đầu Harry.

Harry đưa ánh mắt đã dại ra đến gần gương mặt Voldemort, theo phản xạ nói rằng "...Cảm ơn ạ".

Không hiểu vì sao, Voldemort nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Harry khiến hắn chợt nhớ lại chính mình khi còn ở cô nhi viện, đầy lạnh lùng và quái gỡ.

Harry thấy được dù Voldemort không phải là người cha tốt, nhưng hắn cũng thực dịu dàng.

Okay, những lời này phải sửa lại hen, hắn chỉ đối với bé bi của mình vô cùng dịu dàng thôi. Harry ghé người trên mấy cái tua dây nho, nơi này vừa hay có thể nhìn được phòng họp Voldemort cùng Tử Thần Thực Tử. Thế nhưng Harry không thấy được Voldemort đối với nhóm Tử Thần Thực Tử cười dịu dàng hay xinh đẹp, chỉ có sự lạnh băng của hắn thôi.

Việc này mang đến cho bé Harry có chút vui vẻ, cậu chính là người được ưu tiên đó.

"Con tự mình xuống được". Harry quật cường nhìn Voldemort, đường đường là anh giai phù thủy hơn ba chục mà còn phải để người ta ôm xuống, việc này sao có thể được. Hơn nữa mấy ngày nay Voldemort luôn thích ôm ôm sờ sờ cậu nữa, làm cho Harry không thích ứng được ( Thật ra là Voldemort đang bắt chước học theo sách cách ở chung với cục cưng một cách vui vẻ thôi).

Voldemort quả thật thích lâu lâu đùa giỡn bé Harry, nhưng không có nghĩa Slytherin cho phép người thừa kế của mình gặp nguy hiểm, cầu thang xe ngựa đều cao hơn Harry.

"Harry, con không được tùy hứng". Voldemort nguy hiểm híp híp đôi mắt, Harry không vui bĩu môi, cậu không thích Voldemort dùng ngữ khí lạnh băng, tại vì cậu từng thấy Voldermort đối với đám Tử Thần Thực Tử lễ phép mà dùng nụ cười bức bách vô cùng. Đối với mấy ngày được cưng chiều qua, bé bi chưa từng được hưởng qua sự dịu dàng của gia trưởng đã bị làm hư rồi.

Harry đành ngoan ngoãn tiến về phía trước, dang hai tay ra, chờ Voldemort ôm mình xuống xe.

Lucius cùng các Tử Thần Thực Tử trung tâm tại thời điểm xe ngựa Voldemort phi xuống đã đứng chờ trước cửa chính của trang viên Malfoy, bọn họ cung cung kính kính nghênh đón chủ nhân. Sau đó phát hiện Voldemort không giống như mọi lần trực tiếp bước xuống đi tới. Vài người trong số họ khiếp sợ đối với việc Voldemort nói gì đó với xe ngựa, tiếp đến thân thể nghiêng về phía trước, ôm một bé bi khéo léo xinh đẹp xuống.

Trừ bỏ Lucius và các giáo sư Tử Thần Thực Tử ra, những người còn lại chưa ai được nhìn thấy chủ nhân bé nhỏ cả.Trước năm năm tuổi, Harry sau khi được đưa trở về trang Slytherin chỉ xuất hiện trước mặt bọn họ một lần, sau đó vẫn luôn ngoan ngoãn ở trong trang viên. Sau năm năm tuổi, dù trải qua các khóa huấn luyện với họ, Harry vẫn không thích nỗi những người mà cậu chỉ cần nhìn là sẽ nhớ đến cái chết của bọn họ ở kiếp trước.

Ví dụ BellatrixSirius chẳng hạn.

Đương nhiên là Sirius Black của thế giới này sống tốt lắm, thậm chí ông ấy còn trở thành giáo sư dạy học ở Hogwarts nữa kìa.

Có một số Tử Thần Thực Tử che giấu nỗi khiếp sợ của mình, cúi đầu làm một tư thế hành lễ với chủ nhân, có mấy người thì như đã ngầm hiểu nhìn đối phương, xem ra Lord tính toán để điện hạ nhỏ công khai xuất hiện trước mặt mọi người.

Voldemort đem Harry đưa về phía trước, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Harry, nhìn gương mặt nhỏ nhắn hiện lên một mảnh tự đắc, cũng chẳng có lo lắng hay ngượng ngượng ngùng ngùng gì cả, trong lòng hắn tràn đầy kiêu ngạo.

Đây là trách nhiệm tương lai của cậu.

"Ba ơi" Draco Malfoy chui ra từ chỗ đám bạn nhỏ mà tìm được Severus, đôi tay bé nhỏ có vẻ bất an nắm lấy bàn tay Severus to lớn đầy ấm áp, bé có chút khẩn trương nhìn cha và các cô chú cùng nhau bước lên, Draco ý thức được vị công tước điện hạ vô cùng lợi hại kia sắp xuất hiện.

"Không càn sợ" Severus xoa xoa tay Draco "Ít nhất ngài ấy sẽ không so đo với một đứa nhỏ, nhất là một con cự quái nhỏ như con đó". Draco bất mãn với sự đánh giá của ba mình, phụng phịu lắc lắc nhẹ cái tay Severus.

Đột nhiên tiếng nói khe khẽ của mọi người trong đại sảnh nhà Malfoy im bặt đi, Draco với thân hình bé nhỏ đứng cùng một chỗ với Severus, nhìn thấy mọi người tách ra hai bên như Moses rẽ biển, chừa một khoảng lớn, ở đó có một người đàn ông dung nhan tao nhã, khí thế cường đại dắt tay một bé bi xinh đẹp hoàn mỹ tiến vào đại sảnh nơi đang diễn ra bữa tiệc nhà Malfoy.

Đại sảnh vừa mới yên tĩnh bỗng nhiên ồn ào trở lại, nhưng rất nhanh chóng liền bình phục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com