Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 1 chương 8: Tạm biệt

- Gả....cho cậu? - Tôi lặp lại một lần nữa, bối rối.

Harry không nói gì, vẫn lẳng lặng nhìn tôi với đôi mắt sáng long lanh ánh lên vẻ mong chờ.

Thời gian và không gian như ngừng lại. Gió chen chúc, xen lẫn vào những bụi cây bên đường và đôi khi nghịch ngợm lùa đám lá khô kêu xào xạc, xào xạc....

Tôi không biết phải nói gì, nếu bây giờ tôi từ chối cậu ấy sẽ tổn thương. Nhưng nếu tôi nhận lời....

Tôi không muốn nói dối một đứa trẻ.

- Harry này, chúng ta còn nhỏ quá! Mấy chuyện như vậy đế sau này nói tiếp nhé, được không? - Tôi cố gắng thương lượng với Harry, thầm mong cậu ấy sẽ đồng ý.

Harry hơi mở to mắt, trái ngược với suy nghĩ của tôi, cười sảng khoái đáp ứng :

- Ừ, tớ cũng nghĩ chuyện này sảy ra hơi sớm. Vậy nên Kiara, khi nào chúng ta lớn lên tớ sẽ hỏi cậu một lần nữa nhé!? - Rồi cậu ấy nâng khuôn mặt tôi dậy và khẽ hôn lên trán

Tôi suy nghĩ, rồi lại bật cười

Thật là..... tôi đã nghĩ nhiều quá rồi, dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ.

Tôi cứ cười cười như vậy, không để ý đến một bóng người tiến tới. Ngay khi tôi quay đầu thì lưng áo đã bị túm lại, nhấc bổng lên một cách thô bạo. Tôi nhìn vẻ mặt sửng sốt đầy sợ hãi của Harry, cố gắng xoay đầu lại để nhìn thủ phạm.

Đối diện với tôi là một đôi mắt đầy sát khí, không ngừng nhìn chằm chằm vào Harry như có thể sẽ giết cậu ấy ngay lập tức, không khí xung quanh dần dần trở nên lạnh lẽo, âm u đến mức tôi có cảm tưởng như mình sắp bị đóng băng.

Tôi thật sự cảm phục sự dũng cảm của Harry, đối diện trước một tên điên mà cậu ấy dám nhìn thẳng vào ánh mắt ông ta không chút do dự, mặc dù cả cơ thể cậu ấy run lên nhưng vẫn quật cường nhìn thẳng vào người đàn ông đó.

Julian cười mỉa: 

- Giữa ban ngày ban mặt mà hôn hít nhau như vậy không cảm thấy xấu hổ sao? Hử? Hay là ta đã đến phá các con không đúng lúc?

Tôi lạnh gáy, cố lên tiếng thanh minh - Chuyện này không giống như papa nghĩ!

Như thể nghe thấy tiếng tôi nói, giọng ông ấy trở nên mềm mại hơn

- Vậy con không có gì để giải thích hả? Không nói không rằng cứ thế đi luôn, giờ lại cố gắng bảo vệ thằng nhãi đó nữa, có phải không coi ta ra gì không!?

Tôi xin thề đây là câu nói dài nhất của Julian mà tôi từng nghe

- Con....xin lỗi - Tôi ngập ngừng

Ông ấy im lặng rồi nhẹ nhàng bế tôi lên, cứ thế đi về không thèm nói một câu hay nhìn Harry một lần nữa. Tôi dùng ánh mắt an ủi với cậu nhưng khi nhìn vào trong đôi mắt xanh lục xinh đẹp ấy, tôi lại chỉ thấy vẻ oán hận.

Thế rồi tôi dụi dụi mắt, có phải tôi nhìn nhầm không? Tại sao một đứa trẻ lại có ánh mắt nguy hiểm như vậy?

**********************************************************

Về đến nhà, Julian thả tôi xuống lạnh nhạt nói:

- Cho con 1 phút để thu dọn hành lí.

Tôi rất kinh ngạc. Cái gì chứ? Tôi phải về luôn trong ngày sao?

Ở đây cả đời thì có sao đâu chứ, quang cảnh đẹp đẽ, con người tốt bụng và đặc biệt là có Harry. Tôi không quan tâm trước đây mình đã thờ ơ với Harry như nào, nhưng chúng tôi đã làm bạn với nhau thân thiết như vậy. Tôi chỉ muốn bảo vệ thằng bé, nó mới chỉ là một đứa trẻ!

Nếu trước kia tôi làm bạn với cậu ấy chỉ vì thương cảm thì bây giờ là vì tôi rất thích cậu ấy, rất thích với tư cách một người bạn.

Mà ông ta bảo đi là đi luôn sao??!!

- Papa nghe con nói đã, nếu bây giờ con trở về, con có thể trở lại đây được nữa không? - Tôi gặng hỏi

- Không, đừng có lo chuyện vớ vẩn - Julian lãnh đạm nói

- Không phải là lo chuyện vớ vẩn, Harry là bạn của con, con phải giúp đỡ cậu ấy!!! - Tôi lớn tiếng cãi lại

Julian có vẻ kinh ngạc trước thái độ hỗn láo không giống ngày thường của tôi. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi dám bật lại ông ấy, ngay cả tôi cũng rất ngạc nhiên.

- Con xin lỗi....Nhưng con không về đâu.

- Vivian, ta nói một lần cuối cùng nữa, bây giờ trở về ngay cho ta - Ông ta ngày một lãnh đạm hơn nhưng không hiểu sao tôi chẳng sợ một chút nào nữa, tôi không ngần ngại nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lạnh của ông.

- Được! Nếu người đã nói như vậy con cũng không cầu xin nữa! Cho con nốt ngày hôm nay để tạm biệt thôi! - Tôi kiên quyết.

- Không được!

- Papa, xin hãy cho con chút thời gian, nếu không con sẽ hôi hận suốt đời, cầu xin người! - Tôi van xin ông, chỉ mong ông nói một tiếng đồng ý.

-.............

Julian không nói gì nữa rồi bỏ đi luôn, chắc là giận tôi thật rồi....

Nhưng tôi mới không thèm để ý đến ông ta ý!!

Biết là vậy nên tôi chạy thẳng đến nhà Dursley, ngoài ra còn phải rón rén lén lút để các vị hàng xóm láng giềng không để ý, giờ này không có ai ở nhà nên tôi dùng chìa khóa đột nhập vào. Có thể nói đây là một hành động phi thường nguy hiểm.

Tôi tìm xung quanh căn nhà rồi thấy một căn gác xép nhỏ dưới cầu thang trông rất bụi bặm và cũ kĩ, mặc dù có hơi e ngại mấy con nhện đang bò lung tung nhưng tôi vẫn đẩy cửa vào.

Trong này tối tăm và bụi bặm, tôi bật cái đèn lên, ánh sáng mờ mờ không đủ chiếu sáng hết phòng, bảo sao Harry bị cận. Một căn phòng kín lộn xộn với một cái giường nhỏ xíu nhưng vẫn đủ chỗ cho 2 người, một cái tủ quần áo cũ kĩ đến mức hoài cổ, cánh cửa tủ gần như có thể bung ra bất cứ lúc nào. Tôi mở cửa tủ ra, trong đó toàn là những bộ quần áo to quá cỡ, cũ rách và dường như đã bị phai màu nhưng được nhuộm lại nhiều lần nền bốc lên mùi hóa chất khó ngửi, chắc chắn đây là quần áo cũ của Dudley.

Nhưng thường ngày khi chơi cùng Harry, mùi của cậu ấy rất thơm, như thể là hương hoa dành dành vậy. Chẳng lẽ mùi cơ thể lấn áp được mùi hóa học sao?

Thế rồi tôi lắc lắc đầu, điều này quá không khoa học.

Đánh giá lại xung quanh một hồi, tôi nhận ra nơi này chẳng có cái mẹ gì cả. Chán nản, tôi nằm lên giường nhìn trân trân lên trần nhà đếm nhện. Móa nó chứ, bây giờ tôi lại rảnh đến mức có thời gian để đếm nhện. Thế rồi tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

- Kiara? 

Có ai đó lay lay tôi dậy. Dụi dụi mắt, tôi thoáng nhìn thấy Harry đang trợn mắt nhìn tôi

- Cậu có biết làm phiền người khác trong lúc ngủ là mất lịch sự lắm không? - Tôi cáu kỉnh

- Nhưng đây là giường của tớ mà! - Harry nhăn nhó

- Giường của cậu cũng là giường của tớ, giờ thì nằm lên ngay trước khi tớ đá cậu ra khỏi phòng - Tôi nhe răng trợn mắt nhìn lại cậu ta

Harry bĩu môi nằm bên cạnh tôi, cực kì không tình nguyện vứt cái bánh chocolate sang 

- Cho cậu!

- Woaaaaa!!! Cảm ơn nhé - Tôi bóc vỏ ra ăn ngon lành - Giờ thì chúng ta hãy đến với chương trình tâm sự đêm khuya! Harry thân mến, cậu muốn nghe chuyện gì?

Dường như để suy nghĩ, cậu ấy im lặng một lúc rồi nói:

- Tớ muốn nghe câu chuyện về cậu, tớ thấy cậu lúc này cũng cười, chưa bao giờ khóc cả, cậu đã khóc bao giờ chưa?

Tôi suy nghĩ một lúc,ai cũng muốn giữ lại nụ cười trên môi như giữ một nụ hồng tươi rói vừa hé nở trong buổi sớm mai. Thế nhưng, lắm lúc loay hoay với món nợ của trần gian, rồi thì người ta cũng phải khóc đôi lần.

- Tớ khóc rất nhiều, lần đầu tớ khóc mà biết mình đang khóc là lúc năm tuổi. Chắc chắn trước đó tớ đã khóc nhiều lắm, vì những lí do tủn mủn như bị tranh đồ chơi, bị vấp ngã, bị la,....Dạo ấy, tớ khóc là vì một sự kiện lớn, là lần đầu tiên tớ đi học. Ở nhà, vốn tự do nghịch ngợm, có ba mẹ ở bên nên chẳng lo chuyện gì. Lên lớp, cô giáo lạ hoắc, bạn bè xa lạ, chẳng quen một ai, nguyên đám con nít chúng tớ cứ đứng trố mắt nhìn nhau đến tội. Tớ khóc ầm lên lúc mẹ tất tả đi về, đến khi cô giáo dắt tay vào lớp vẫn còn thút thít......

Tự dưng nhớ lại kí ức ấy, tôi bật cười. Mặc dù cha mẹ không dành quá nhiều tình cảm cho tôi nhưng họ vẫn chăm sóc tôi không kém cha mẹ nào. Tôi sẽ không kể là lúc ấy tôi khóc to rồi bị đau tim nhập viện đâu.

- Càng lớn những lí do để tớ khóc càng nhiều hơn nhưng vì đã lớn nên tớ phải hạn chế số lần khóc. Hoặc có khóc cũng không để ai biết. Ví dụ như bị ba mẹ la mắng, lại khóc và trốn trong góc phòng, nếu có ai hỏi tại sao mắt đỏ hoe là nói tránh bằng những lí do vu vơ.

- Cậu cũng có lúc tồ thật - Harry cười cười

- Im đi, để tớ nói tiếp. Người ít khóc được đánh giá là lạnh lùng vô cảm. Người khóc nhiều bị cho là yếu đuối. Ở đời, phàm cái gì cũng nên ở độ vừa phải, cứ quá đi lại bị soi mói và đánh giá. Đôi khi, tớ thèm khóc òa như một đứa trẻ để rồi dăm ba phút sau lại có thể chạy nhảy vui cười. Người lớn sức chịu đựng nhiều hơn con trẻ nhưng lại chẳng dễ dàng cười sau đau đớn. 

Chợt tôi nhớ câu nói trong một cuốn tiểu thuyết 

"Khi còn bé thường mong lớn thật nhanh

Đến khi lớn lại luyến tiếc những ngày tháng vô tư thuở nhỏ

Vô tư là một đặc quyền, yêu có thể nói thẳng, buồn có thể khóc to, không cần bận tâm đến cảm nhận của người khác, càng không biết dùng nụ cười giả dối để duy trì mặt nạ cứng rắn sắp rơi."

Trước kia tôi cho rằng nói như vậy hơi quá, bây giờ mới cảm thấy những lời nói ấy thật đúng, chỉ tiếc là kiếp trước tôi không thèm nhớ đến những ngày tháng còn trẻ con.

- Càng lớn, nỗi buồn của người ta càng dài và phức tạp, lơ lửng đâu đó lưng chừng đôi mắt ngấn lệ. Không gian và thời gian cũng trùng xuống theo nỗi buồn hiện hữu mông lung.....Thế nên, suy cho cùng thì cười vẫn tốt hơn khóc. Tự do với những cảm xúc của mình vẫn tốt hơn là giấu bặt. Vì vậy tớ vẫn luôn cười nè! - Tôi mỉm cười quay sang thì thấy mắt Harry đỏ ửng.

Clgt???

- Cậu....làm sao vậy? - Tôi gặng hỏi

Harry quay mặt đi, giọng nói dường như xúc động

- Không có gì, tự dưng thấy tội nghiệp cậu

Tôi nhéo mặt Harry một cái rõ đau, gắt lên:

- Tiểu tổ tông của tôi ơi, cậu đừng có mềm yếu như vậy chứ! Tớ chỉ tâm sự như vậy mà cậu cũng khóc. Có phải khi tớ rời khỏi cậu còn muốn lập bàn thờ không??!!

Móa nó chứ! Chúa cứu thế cũng dẹo quá rồi!!!

Thế là cả đêm hôm ấy, chúng tôi cãi nhau vì một lí do hết sức đơn giản như vậy. Chỉ có sau này tôi mới biết hôm ấy Harry khóc vì thương tôi thật.

******************************************************

5 giờ sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, viết cho Harry một dòng chữ " Tạm biêt " rồi lén lút đi khỏi. Vì tính tôi vốn nhát gan nên vừa mở cửa nhà xong tôi đã chạy đi một mạch không dám ngoái đầu lại, nhỡ nhìn thấy cái gì không nên thấy thì chết mất. 

Trời vẫn tối, cơn gió len qua những vòm cây, cất cao tiếng hát vi vu ghê rợn. Màn sương mờ ảo vẫn chưa tan hết, những hàng cây cứ đung đưa đung đưa hòa vào màn đêm u tối như những con quái vật thèm khát thịt người.

Biết thế tôi không thường đọc truyện kinh dị trước khi đi ngủ.

Tôi vẫn cứ tiếp tục chạy, mặc kệ đôi chân mỏi rã rời. Sắp chạy đến nơi, tôi không cẩn thận vấp phải một hòn đá. Kết quả té sml, chận rách toạc ra, máu chảy ròng ròng. 

Móa nó!!!!!!!!

Tôi chửi thầm trong đầu, lê cái chân tội nghiệp cố sức chạy tiếp. Không cẩn thận quay đầu lại, tôi nhìn thấy một bóng trắng vụt qua.

Bóng ai đó nhẹ nhàng vụt qua nơi đây~~~

Và trước khi bất tỉnh vì sợ, tôi chỉ còn nhớ được có ai đó gọi tên mình trong màn đêm tĩnh lặng.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com