Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bóng ma cổ xưa

Sân cỏ rộng lớn của Hogwarts rực rỡ dưới ánh nắng đầu năm, nhưng không khí căng thẳng bao trùm khắp nơi. Trận Quidditch thứ hai bắt đầu, Slytherin đấu với Gryffindor. Kaity, đảm nhận vai trò cầm bóng ghi điểm, tim đập thình thịch vì áp lực và hồi hộp. Sirius Black – đối thủ trực diện của cô – bay phía trước với tốc độ chóng mặt, ánh mắt thách thức khiến Kaity vừa lo vừa hứng thú.

Severus đứng bên lề, ánh mắt nghiêm nghị nhưng không giấu được lo lắng. Lily thì cổ vũ nhiệt tình, giọng vang khắp sân:
“Kaity! Cậu làm được mà! Cố lên ”

Trận đấu mở màn với những pha va chạm quyết liệt. Kaity lao qua không trung, né những cú chắn bóng của Gryffindor, đôi lúc phải uốn người, lượn vòng trên không để tránh các cản thủ cứng cựa. Một lần, Sirius áp sát cực nhanh, cố đánh bật bóng khỏi tay cô, khiến Kaity suýt té khỏi chổi. Cô hít một hơi sâu, dùng một phép giữ thăng bằng nhỏ kết hợp phản xạ nhạy bén, thoát khỏi tình huống nguy hiểm, khiến khán giả và đồng đội Slytherin thót tim.

Severus đứng bên lề, mắt dõi từng cử động, găng tay siết chặt:
“Cậu… cậu làm tớ chết đứng đấy, Kaity!”

Lily la lớn cổ vũ, giọng vang khắp sân:
“Kaity, né! Giữ bóng! Cậu làm được mà!”

Trận đấu diễn ra căng thẳng, nhịp độ nhanh đến mức cả đội Gryffindor phải liên tục thay đổi chiến thuật để đối phó. Kaity ghi điểm xuất sắc, liên tiếp vượt qua các chặn, khiến Sirius phải lao người truy đuổi, vừa đánh bóng vừa ngăn chặn cô. Một cú lao chớp nhoáng, Kaity lách qua tất cả, đưa bóng vào vòng tròn cuối cùng, cả sân nổ tung tiếng reo hò.

Kaity tập trung tuyệt đối, phối hợp tay và mắt với bóng, né những cú chắn đầy mạnh mẽ từ Sirius. Cậu ta liếc nhìn cô, một nụ cười nửa giễu nhại nửa hăm dọa:
“Không ngờ cậu cũng gan như vậy, Kaity. Nhưng lần này cậu khó mà thắng tớ.”

Kaity đáp trả bằng ánh mắt quyết tâm:
“Chỉ thử xem cậu có đủ nhanh không thôi, Black.”

Nhưng chưa hết, Gryffindor phản công dữ dội. Sirius lao về phía Kaity, cố gắng giật bóng ra. Cô đánh liều, lượn vòng hẹp giữa hai chặn, thót tim mọi người, nhưng nhờ sự tập trung tuyệt đối và phản xạ nhanh nhạy, Kaity vừa né được cú chặn, vừa chuyền bóng cho đồng đội.

Severus nhíu mày, vừa lo vừa tự hào:
“Cậu… quá liều mạng rồi, Kaity!”

Cuối cùng, sau hàng loạt pha ghi điểm ngoạn mục và mưu mẹo chiến thuật, Slytherin giành chiến thắng. Cúp Quidditch được trao tận tay cho đội, Kaity cười rạng rỡ, mồ hôi ướt đẫm trán, ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc và tự hào. Severus âm thầm thở phào không giấu nổi nụ cười tự hào.

Khi tiếng còi cuối vang lên, Kaity và Gryffindor cùng hít một hơi dài. Slytherin hân hoan cầm cúp, còn Kaity thì rạng rỡ nhưng mệt rã rời
Cô mệt nhoài nhưng tự hào, còn Severus chạy tới, mặt đỏ bừng vì vừa lo vừa tức:
“Tớ… tớ không muốn cậu làm như vậy nữa… quá nguy hiểm!”

Kaity cười, vẫn tay ôm bóng, nháy mắt:
“Nguy hiểm mới thú vị chứ, Sev.”

Lily nhảy cẫng lên, ôm Kaity chúc mừng:
“Cậu xuất sắc quá! Thật không thể tin được!”

Severus nét mặt nghiêm trọng đến mức Kaity suýt bật cười:

“Cậu… cậu không được tham gia trận tiếp theo nữa,” Severus nói, giọng trầm như đang truyền lệnh. “Cậu… suýt tí nữa bị Sirius làm té. Tớ không thể để cậu liều mạng như vậy nữa.”

Kaity nhướn mày, nheo mắt nhìn Severus, rồi mỉm cười dí dỏm:
“Ồ, vậy là cậu đang lo lắng cho tớ à? Hay là… ghen vì tớ ghi điểm giỏi hơn cậu?”

Severus đỏ mặt, giọng trở nên cứng ngắc:
“C-cái gì… Không! Tớ chỉ… Quan tâm an toàn thôi!”

Kaity nhún vai, giọng vẫn trêu chọc:
“An toàn? Cậu biết đấy, Quidditch mà không mạo hiểm thì có gì vui đâu. Hơn nữa, nếu không có tớ, đội Slytherin làm sao thắng Gryffindor lần này hả?”

Severus cắn môi, vừa giận vừa… bất lực: “Cậu đúng là… tớ… Không biết phải nói sao nữa!”

Lily từ phía sau tiến tới, nhún vai với ánh mắt tinh nghịch:
“Cả hai cứ giận nhau đi. Cậu Kaity vừa liều mạng, vừa trêu Severus… đúng là đôi bạn cùng nhà!”

Kaity nheo mắt nhìn Severus, giọng nửa đùa nửa thật:
“Nhưng mà, nếu cậu định cấm tớ… thì cậu phải chịu hậu quả đấy nhé. "

Severus chỉ biết lầm bầm dưới môi,  trong khi Kaity cười khúc khích, bước tới thả vai vào Lily, cả hai cùng nhau đi về Sảnh đường, để lại Severus vừa bực bội, vừa… không thể giấu nổi sự quan tâm sâu sắc.

Kaity bước lại gần, giọng nũng nịu:
“Vậy thì… để tớ bù đắp nhé. Cậu đi ăn kem với tớ được không? Ăn mừng chiến thắng của Slytherin mà!”

Severus hừ một tiếng, vừa giận vừa bực bội:
“Ăn kem? Tớ không cần… tớ…”

Kaity không buông tha, nắm tay Severus kéo nhẹ:
“Thôi nào, cậu vừa lo lắng, giờ mà tớ mời thì tớ thấy là công bằng phải không nào?”

Severus khựng lại, nhìn Kaity nửa tức nửa… khó thốt. Cuối cùng cậu thở dài, giọng nửa gắt nửa nhún:
“Được rồi… nhưng chỉ một viên thôi nhé. Một viên kem thôi.”

Kaity bật cười khúc khích, giọng reo:
“Một viên… nhưng mà tớ được chọn vị trước nha!”

Lily đi theo phía sau, cười tinh nghịch:
“Cả hai nhìn cứ như cặp đôi quậy phá vậy. Đi thôi, đừng để Severus làm mặt nghiêm thêm nữa.”

Kaity nhai miếng kem vani cuối cùng, mắt sáng lên vì ý tưởng mới. Cô nhìn Severus, nũng nịu nhưng đầy quyết tâm:
“Severus, tớ không thể bỏ dở vụ bóng ma cổ xưa đó được. Chúng ta vừa mới tìm ra manh mối, cậu biết mà… nếu bỏ qua, sẽ hối tiếc cả năm học luôn!”

Severus nhíu mày, tay vẫn giữ cốc kem, giọng trầm:
“Cậu quên đi rồi à? Lần trước chúng ta đã suýt… Kaity, cậu không nhớ là nguy hiểm thế nào sao?”

Kaity nghiêng đầu, giọng nửa nịnh nạ, nửa hài hước:
“Nhưng cậu cũng thấy mà, tớ không phải học sinh bình thường. Chỉ cần cậu đi cùng là tớ ổn thôi. Cậu lo… trông hơi đáng thương nữa đấy!”

Severus đỏ mặt, cố gắng kìm giận:
“Đáng thương? Tớ mà đáng thương à… Không! Tớ chỉ… muốn bảo vệ cậu thôi, Kaity. Vụ này là mạo hiểm cực độ, không phải trò chơi đâu.”

Lily xen vào, giọng dịu dàng:
“Severus, cậu cũng biết Kaity luôn tò mò. Nếu không đi cùng, chắc chắn cô ấy sẽ tự tìm cách thôi. Đi hay không đi, ít ra cũng phải tính toán chứ?”

Kaity vươn tay đập nhẹ vào vai Severus, giọng nũng nịu:
“Nhìn này, nếu cậu đồng ý, tớ hứa sẽ cẩn thận. Và… cậu sẽ thấy tớ còn giỏi hơn cả cậu tưởng tượng nữa.”

Severus lầm bầm, cắn môi, mắt vẫn ánh lên vẻ lo lắng:
“Cậu… thật biết cách khiến tớ mất hết lý trí mà.”

Kaity cười tít mắt, ăn gian một muỗng kem nữa rồi hạ giọng đầy bí ẩn:
“Thế nào, cậu đồng ý hay không? Nếu không, tớ sẽ tự đi một mình, và cậu sẽ không biết chúng ta sẽ tìm ra điều gì đâu.”

Severus im lặng, nhìn Kaity và Lily, cuối cùng chỉ thở dài:
“Được… nhưng cẩn thận từng li từng tí. Không có trò chơi gì ở đây. Ai gây rắc rối trước mặt tớ là… hiểu chưa?”

Kaity cười phá lên, nắm tay Severus kéo ra khỏi quán kem, còn Lily thì vừa cười vừa lắc đầu:
“Cặp đôi này lúc nào cũng drama vừa căng vừa hài. Mình nên sắm vai trọng tài thôi.”

Buổi chiều nhạt dần, ánh nắng xuyên qua cửa sổ lớn của Hogwarts, nhuộm vàng những hành lang trống trải. Kaity, Severus và Lily đứng trước cánh cửa đá cũ kỹ mà họ từng phát hiện dấu hiệu bí ẩn. Không khí tràn ngập mùi ẩm mốc, gợi cảm giác rùng rợn nhưng đồng thời khiến Kaity tò mò đến mức tim đập nhanh.

“Cậu có chắc muốn làm điều này không, Kaity?” Severus hỏi, giọng nặng trĩu lo lắng.

Kaity liếc cậu, mắt long lanh, vừa hồi hộp vừa quyết tâm:
“Tớ biết nguy hiểm… nhưng bóng ma cổ xưa đó… nó… thôi thúc tớ. Tớ cảm giác nó muốn tớ tiếp tục.”

Lily bước đến gần Kaity, nắm tay cô:
“Cậu phải cẩn thận, Kaity. Chúng ta cùng nhau, nhưng nếu cạm bẫy quá nguy hiểm, đừng liều mạng.”

Kaity gật đầu, hơi mỉm cười: “Đã có cậu và Severus, tớ sẽ ổn.”

Họ đẩy cánh cửa, bước vào hành lang tối tăm. Bóng đổ dài theo ánh nến trên tường. Ngay khi vừa vào, một lớp phép bảo vệ cũ bỗng nhiên kích hoạt: những bóng ảo lóe sáng, vòng cung phép thuật bủa vây, hệt như những tua binh kỳ bí xoay quanh ba người.

Kaity hít một hơi thật sâu, đặt tay lên trán, nhắm mắt tập trung. Những lời nhắc nhở của bóng ma trong đầu cô vang lên mơ hồ, thúc giục: “Đi tiếp… giải mã… đừng sợ…”

Cô run rẩy một giây, rồi bỗng nhiên, tay cô lóe sáng. Một làn phép nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ phát ra, làm tắt các bóng ảo và phá vỡ lớp cạm bẫy. Severus mắt tròn xoe, còn Lily thốt lên:
“Kaity… cậu… cậu vừa làm gì vậy?”

Kaity hít thở đều, mỉm cười:
“Chỉ một chút phép thôi… tớ đoán ra cách để vượt qua nó.”

Severus bước tới, giọng vừa nghiêm nghị vừa không giấu được sự ngạc nhiên:
“Cậu… thật sự khác thường. Không phải học sinh bình thường đâu, Kaity. Tớ nghĩ… cậu đang giấu điều gì.”

Kaity lắc đầu, cười bí ẩn:
“Đừng lo, Severus. Chỉ là… tớ tò mò thôi. Giờ thì đi tiếp nào.”

Ba người tiến vào sâu hơn, các bẫy xuất hiện dày đặc hơn: những cánh cửa tự động đóng sập, sàn đá nghiêng, và những luồng phép thuật cũ rối rắm phả vào họ. Kaity dẫn đầu, sử dụng phép thuật kết hợp trí tuệ để mở đường, Severus luôn đứng sau bảo vệ, còn Lily cảnh giác xung quanh, liên tục nhắc nhở:
“Cẩn thận… không biết còn gì đang chực chờ nữa đâu!”

Bóng ma cổ xưa vẫn xuất hiện dưới dạng hình bóng mờ, ánh sáng bạc nhẹ nhàng nhưng đầy thôi thúc, dường như chỉ hướng Kaity đi tiếp, khiến cô vừa cảm thấy bí ẩn vừa bị hấp dẫn đến mức khó cưỡng.

Một luồng gió lạnh bất ngờ quét qua, cửa đá cuối hành lang rung lên, báo hiệu cạm bẫy khó khăn nhất đang chực chờ. Kaity nhìn Severus và Lily, nụ cười vừa quyết tâm vừa thách thức:
“Chúng ta sẽ làm được… cùng nhau.”

Ba người đứng trước cánh cửa đá khổng lồ, trên bề mặt khắc đầy những ký tự cổ xưa lấp lánh ánh bạc. Không khí nặng nề, hơi lạnh len lỏi qua từng khe đá. Lily nắm tay Kaity, còn Severus đặt tay lên gậy, mắt nhìn chằm chằm vào những dòng ký tự, cảnh giác tuyệt đối.

“Cảm giác tớ… đây là cạm bẫy mạnh nhất từ trước đến giờ,” Lily thì thầm, giọng run run.

Kaity hít một hơi sâu, ánh mắt cô lóe lên quyết tâm. Cánh cửa bỗng rung lên, những luồng ánh sáng nhấp nháy từ các ký tự bay ra, tạo ra mạng lưới phép thuật cực kỳ phức tạp. Một tiếng rít vang lên, sàn đá dưới chân họ nghiêng ngả, những luồng khí ma quái vần vũ quanh người.

“Đứng yên!” Kaity ra lệnh, nhưng cô không hề sợ. Tay cô khẽ vẫy, vừa đọc các ký tự, vừa vận dụng phép thuật tinh tế. Từng làn phép ánh sáng xanh và vàng bùng lên, chặn những luồng bẫy đang lao tới, đồng thời phá các lớp ảo thuật phức tạp trước mặt.

Severus mắt tròn xoe, khó tin:
“Cậu… cậu đang… giải bẫy một cách… hoàn hảo!”

Lily cũng thốt lên:
“Không thể tin nổi… Kaity, tớ chưa bao giờ thấy ai làm được thế!”

Kaity mỉm cười, hơi thở đều nhịp, từng ngón tay vẽ những vòng tròn phép thuật, đồng thời giải mã các ký tự cổ. Cánh cửa khổng lồ dần mở ra, ánh sáng huyền ảo chiếu rọi vào ba người. Nhưng một luồng gió mạnh bất ngờ quét qua, những luồng khí ma quái tăng tốc lao tới, đe dọa hất họ ngã.

Không khí nặng trĩu, gió lạnh lướt qua khiến từng chiếc áo choàng phấp phới. Kaity bước tới, tay run run nhưng ánh mắt kiên định, cô đã cảm nhận được sức mạnh đang tiềm ẩn trong bẫy này.

Ngay khi Kaity vừa chạm vào cánh cửa, những luồng phép thuật phòng thủ lao thẳng vào họ: lửa xanh, gai đá, các luồng sấm sét nhỏ nhảy loạn xạ. Severus lập tức hô:
“Đứng sau tớ! Lily, chuẩn bị khiên!”

Lily giơ gậy, tạo ra một tấm khiên phép lớn, chặn được các luồng lửa và sấm sét. Kaity nhắm mắt, tập trung tối đa, tay cô vẽ những vòng tròn phép thuật phức tạp, từng luồng ánh sáng xanh-vàng len lỏi, phản công lại các bẫy.

Severus kết hợp cùng, dùng những phép nhỏ dẫn hướng các luồng bẫy vào các góc hẹp, giảm thiểu nguy hiểm cho Kaity và Lily.
“Cẩn thận bên trái!” Severus cảnh báo khi một cột lửa xanh lao tới, Kaity chỉ mỉm cười, vặn gậy một nhịp, luồng phép phản xạ đánh bật nó ra xa.

Lily thấy cơ hội, kết hợp phép đánh dấu các ký tự trên cửa, làm lộ ra các điểm yếu của bẫy. Kaity nhanh chóng vận dụng trí tuệ, đoán đúng đường đi của các luồng phòng thủ, vẽ một chuỗi phép mở khóa cổng ảo thuật phức tạp.

Một tiếng nổ ánh sáng bùng lên, cánh cửa đá rung rinh dữ dội. Các luồng khí bẫy co lại như bị hút về một điểm, dồn hết sức mạnh ra bên ngoài. Severus, Lily và Kaity phối hợp nhịp nhàng, vừa phòng vừa tấn công, vừa giải mã các ký tự từng giây.

Cuối cùng, với một luồng ánh sáng xanh rực rỡ từ đũa phép của Kaity, cánh cửa đá mở ra hoàn toàn. Một căn phòng rộng lớn xuất hiện, ánh sáng huyền ảo chiếu lên những bức tượng cổ, các cuốn sách và vật phẩm ma thuật quý hiếm. Ba người đứng sững lại, tim vẫn đập nhanh vì vừa vượt qua cạm bẫy nguy hiểm nhất.

Ba người tiến vào căn phòng, bước chân nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. Không khí vừa huyền bí vừa hồi hộp, nhưng sự đồng đội, sự tin tưởng và khả năng phép thuật của từng người khiến họ tự tin đối mặt với mọi thử thách sắp tới.

Ba người bước vào căn phòng rộng lớn, ánh sáng huyền ảo chiếu lên những bức tượng đá cổ, các cuốn sách da sờn, và những vật phẩm ma thuật nhấp nháy kỳ quái. Không gian tĩnh lặng đến mức Kaity có thể nghe rõ nhịp tim mình và cả hơi thở nặng nề của Severus bên cạnh.

Kaity tiến lên, tay run run nhưng ánh mắt kiên định. Cô chạm nhẹ vào một cuốn sách cổ, lập tức các ký tự trên trang sách phát sáng, hiện ra những câu thần chú cổ xưa mà chỉ Kaity mới đọc được. Lily thán phục:
“Cậu… cậu hiểu chúng luôn à?”

Kaity chỉ mỉm cười, nhấc gậy nhẹ nhàng, giải mã các ký tự một cách tự nhiên, khiến những luồng ánh sáng chuyển hướng, soi rọi lên các vật phẩm xung quanh.

Bỗng, không gian rung lên mạnh hơn, và bóng ma cổ xưa xuất hiện giữa căn phòng, hình hài mờ ảo nhưng uy nghiêm. Đôi mắt sáng rực của bóng ma dường như nhìn thấu mọi thứ, và giọng vang lên như từ quá khứ xa xăm:
“Ngươi… đến từ thời gian không thuộc về dòng này…”

Kaity giật mình, nhưng vẫn bình tĩnh đứng thẳng. Bóng ma tiếp tục, giọng trầm hùng mà đầy uy quyền:
“Ta là Aldric Times, người đầu tiên của dòng họ ngươi. Sức mạnh mà ngươi sở hữu… không phải của thế gian này, mà là mạch phép thuật của nhà Times, quyền năng để du hành qua dòng thời gian. Ngươi… đã khai mở nó.”

Severus nắm chặt gậy, mắt mở to, nhưng vẫn đứng lùi lại, không dám xen vào. Lily thì sững sờ, không hiểu hết những gì bóng ma nói, chỉ cảm nhận được bầu không khí kỳ bí lan tỏa khắp căn phòng.

Kaity nhấp nhổm, ánh mắt lóe lên vẻ tò mò pha chút lo lắng:
“Vậy… sức mạnh của tôi… là… thật sao?”

Bóng ma gật đầu chậm rãi:
“Đúng vậy. Ngươi là đứa cuối cùng trong dòng họ có thể thức tỉnh mạch phép thuật này. Nhưng hãy cẩn trọng… khả năng này cũng mang theo trách nhiệm nặng nề. Không ai ngoài ngươi biết điều này… và ta sẽ là người dẫn đường lần đầu.”

Kaity cúi gật, vừa hồi hộp vừa háo hức, nhưng vẫn cố giấu bí mật khỏi Severus và Lily. Cô biết rằng sức mạnh này không thể để lộ ra, ít nhất là lúc này.Bóng ma Aldric Times đưa tay mờ ảo về phía Kaity, một làn ánh sáng nhè nhẹ quấn quanh cô, như khẳng định quyền năng mà cô sở hữu:
“Hãy nhớ, Kaity Times, sức mạnh này sẽ chỉ thức tỉnh khi ngươi thực sự sẵn sàng… và đường đi phía trước sẽ không hề dễ dàng.”

Ba người đứng giữa căn phòng cổ kính, ánh sáng huyền ảo bao quanh, cảm giác vừa sợ hãi, vừa hồi hộp, vừa tràn đầy hứng khởi. Kaity biết rằng một bí mật lớn vừa hé lộ.

Kaity vẫn đứng trước bóng ma, ánh mắt tập trung, miệng lẩm nhẩm những câu thần chú cổ xưa. Severus và Lily đứng lùi lại vài bước, ánh mắt dõi theo cô, nhưng không hiểu nổi một chữ nào. Severus nhíu mày:
“Cậu… cậu đang nói gì vậy? Nghe như… tiếng Latin cổ hay gì đó?”

Lily nghiêng đầu, tò mò xen lẫn lo lắng:
“Cậu thì thầm gì mà trông nghiêm trọng thế?”

Kaity quay sang, mỉm cười nhẹ, giọng điệu hồn nhiên:
“À, tớ… chỉ đang thử vài câu thần chú luyện tập thôi. Là dạng… bài tập cá nhân mà nhà trường chưa dạy thôi mà.”

Severus cau mày, vẫn không hoàn toàn yên tâm, nhưng gật gật:
“Ừ… nhưng nghe tớ thì… nghe nghiêm trọng lắm đó.”

Lily hắng giọng, nheo mắt nhìn Kaity:
“Cậu giấu tớ chuyện gì à?”

Kaity liếc hai người, cười tinh quái, hạ giọng:
“Không đâu, tớ chỉ… đang luyện cách phát âm cho chuẩn thôi. Nói to sợ mọi người nghe lại tưởng mình nguy hiểm ấy mà.”

Severus vẫn hơi cau mày, nhưng đành nhún vai, còn Lily chỉ còn biết thở dài, nửa tin nửa nghi:
“Được rồi… nhưng lần sau đừng làm tớ sợ thế nữa nhé.”

Kaity khẽ cúi đầu trước bóng ma Aldric Times, cảm nhận một luồng năng lượng kỳ lạ vừa ấm áp, vừa mạnh mẽ lan tỏa quanh mình. Những lời cuối cùng của Aldric vang vọng trong đầu cô, như muốn truyền cho cô trách nhiệm bảo vệ di sản phép thuật của dòng họ:

“Con sẽ mang trọng trách… nhưng cũng sẽ là chìa khóa cho những bí mật chưa ai biết…”

Cô hít một hơi sâu, khẽ mỉm cười rồi quay sang Severus và Lily. “Xong rồi, chúng ta có thể đi tiếp.”

Severus nhíu mày nhưng ánh mắt vẫn đầy tò mò, chưa hỏi thêm một lời, còn Lily nhìn Kaity, vừa ngạc nhiên vừa muốn hỏi đủ điều. Nhưng Kaity nhanh nhẹn, dẫn họ ra khỏi căn phòng cổ, bàn tay lướt qua các bức tường đá rêu phong như khép lại một bí mật cổ xưa.

Căn phòng trở lại yên tĩnh, bóng ma Aldric mờ dần trong không khí, nhưng cảm giác quyền năng vẫn còn vương vấn quanh Kaity. Ba người bước ra hành lang rộng, ánh sáng chiều len lỏi qua cửa sổ cao, chiếu lên những viên đá cổ xưa. Severus hít một hơi thật sâu, giọng trầm trầm:

“Đáng sợ thật… nhưng cậu… cậu ổn chứ, Kaity?”

Kaity nhún vai, nụ cười nửa hồn nhiên nửa bí ẩn: “Ừm… tớ ổn mà. Chỉ là… một chút hồi hộp thôi.”

Severus nhíu mày: " Bóng ma đó nói gì với cậu "

Kaity giật mình, cô nhanh chóng che giấu cảm xúc : " Bóng ma đó là một hồn ma hắc ám, hắn bị cụ Dumbledore nhốt ở đây rất nhiều năm. May là khi nãy mình chưa giải phép cho hắn thoát"

Lily nắm tay Kaity, mắt long lanh: “Tớ chưa bao giờ thấy chuyện gì thú vị như vậy ở Hogwarts cả!”

Severus nửa tin nửa ngờ, cậu biết rõ Kaity đang nói dối nhưng không muốn vạch trần cô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com