Kiểm soát thời gian
Hogwarts mùa hè yên ắng hơn hẳn. Học sinh về nhà gần hết, chỉ còn vài giáo sư trực và Kaity. Ngôi trường trống trải mang lại cho Kaity một cảm giác vừa lạ vừa thú vị, như một thế giới riêng để cô tự do khám phá.
Mỗi buổi sáng, Kaity chạy quanh hành lang và sân trường, giúp đỡ các giáo sư sắp xếp sách vở, chăm sóc phòng thí nghiệm và đôi khi… thử vài phép thuật nhỏ mà cô từng học ở Pháp. Những lần thử này thường đi kèm với vài pha hài hước: như khi cô thử tạo ra một đám lửa nhỏ trong phòng học hóa học, nhưng thay vào đó lại biến cái bếp lò thành… “ngọn núi lửa mini” khiến cả tòa nhà vang lên tiếng chuông báo động. Kaity phải dùng ngay phép làm dịu và trốn khỏi hiện trường, bật cười một mình.
Một số hôm khác, cô dành cả buổi chiều thử nghiệm các bùa chú và bí thuật cổ xưa mà mình tìm thấy trong thư viện trống trải. Nhờ đó, Kaity nâng cao khả năng điều khiển ma thuật, kết hợp trí tuệ để tạo ra những phép thuật tinh vi hơn hẳn học sinh bình thường. Cô nhận ra khả năng thao túng ma thuật phức tạp của mình đang tiến bộ vượt bậc.
Những buổi tối, Kaity thường ra khu rừng gần lâu đài luyện tập phép thuật ẩn danh – nơi cô vừa thử sức, vừa luyện khả năng phòng thủ, vừa quan sát những dấu hiệu ma thuật cổ xưa quanh trường. Đôi khi có những sơ suất, khiến cô tự mình phải chữa trị vết thương, nhưng Kaity luôn cẩn trọng giữ bí mật, không để ai biết, kể cả Severus và Lily.
Ngoài luyện tập phép thuật, Kaity còn khám phá các khu vực bí ẩn của lâu đài: những hành lang cũ, phòng chứa vật phẩm cổ, và cả những bức tượng bị phủ bụi mà cô “đánh thức” bằng phép nhẹ, tạo ra những trò tinh nghịch vui nhộn. Một lần, cô thử triệu hồi một con mèo ma thuật để chơi đùa, nhưng con mèo cứ chạy quanh phòng thí nghiệm, làm rơi sách và lọ thuốc, Kaity vừa cười vừa dọn dẹp.
Qua cả mùa hè, Kaity không chỉ luyện tập, mà còn thu thập kiến thức phép thuật bí ẩn, chuẩn bị kỹ càng cho năm học thứ ba.
Buổi chiều yên tĩnh, ánh nắng len qua khung cửa sổ phòng Dumbledore, nhuộm vàng cả căn phòng rộng rãi. Kaity đứng trước bàn của vị hiệu trưởng già nua, cảm giác vừa hồi hộp vừa có chút lo lắng. Dumbledore nhìn cô bằng ánh mắt trầm lắng nhưng đầy thấu hiểu.
“Kaity,” ông bắt đầu, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực, “ta muốn nghe cô nói thật. Trong suốt thời gian qua, cô ở lại đây, luyện tập phép thuật, khám phá Hogwarts… liệu cô có từng nghĩ đến bố mẹ mình ở dòng thời gian kia? Cô có bỏ quên họ quá lâu không?”
Kaity khẽ ngẩn người, lưỡng lự một chút trước khi đáp. Cô biết mình không thể tiết lộ toàn bộ bí mật về dòng thời gian, nhưng nỗi nhớ về gia đình vẫn đè nặng trong lòng. “Con… không quên họ, thưa thầy. Con chỉ… muốn làm hết khả năng của mình để học hỏi, để không phí hoài cơ hội ở đây.”
Dumbledore nhíu mày, như đang cân nhắc từng lời. “Ta hiểu,” ông nói chậm rãi, “nhưng sức mạnh lớn đi đôi với trách nhiệm. Nếu cô tiếp tục ở lại đây, cô phải nhớ rằng quyền lực không nên làm cô quên đi gốc rễ của mình, và những người yêu thương cô vẫn đang chờ đợi.”
Kaity gật đầu, cảm giác vừa nặng trĩu vừa ấm áp. Bên trong cô, một phần nào đó vừa cảm thấy hối lỗi, vừa quyết tâm sẽ không để sự tò mò và phép thuật làm mờ đi lòng hiếu thảo với gia đình. Cô hứa với lòng mình sẽ cân bằng, sẽ không để bất kỳ bí mật hay quyền năng nào lấn át trách nhiệm và tình cảm với những người thân yêu.
Dumbledore mỉm cười, ánh mắt sáng lên một tia hiểu biết: “Hãy để Hogwarts là nơi cô học hỏi, nhưng đừng bao giờ quên những gì thực sự quan trọng, Kaity. Ta tin cô có thể làm được.”
Đêm buông xuống, ánh trăng bạc nhạt chiếu qua những tán cây Rừng Cấm, Kaity lặng lẽ xuất hiện ở chỗ hẹn với Aldric Times. Không gian xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió rì rào và đôi khi là cành lá khẽ va vào nhau.
Aldric, hồn ma cổ xưa của dòng họ Times, đứng đó với dáng vẻ nghiêm trang nhưng ánh mắt đầy thấu hiểu. “Kaity,” ông nói, giọng vang như vọng từ xa xăm, “hôm nay chúng ta luyện phép sẽ phức tạp hơn. Nhưng trước hết, cô phải thừa nhận điều mình đang suy nghĩ: cô có thực sự muốn ở lại Hogwarts, hay lòng vẫn hướng về gia đình?”
Kaity cúi đầu, bàn tay cô run run khi nắm lấy cây đũa. “Con… con muốn học hỏi, muốn tìm hiểu hết khả năng của mình,” cô thốt ra, giọng vừa hăng say vừa nặng trĩu, “nhưng con cũng nhớ bố mẹ, và không biết… liệu con có đang ích kỷ khi chọn ở lại đây quá lâu không?”
Aldric tiến gần, nhưng vẫn giữ khoảng cách mờ ảo của linh hồn. “Sức mạnh lớn của dòng họ Times đi kèm với trách nhiệm. Cô có thể sử dụng quyền năng để học hỏi, để bảo vệ người thân, nhưng cũng phải biết cân nhắc lựa chọn của bản thân. Không ai khác ngoài cô quyết định con đường mình sẽ đi.”
Kaity hít một hơi sâu, ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng. “Con biết, thưa ông. Con sẽ cố gắng cân bằng… học hỏi hết khả năng của mình ở Hogwarts, nhưng con cũng không được quên gia đình. Con… sẽ tìm cách giữ cả hai.”
Aldric gật đầu, ánh mắt ông sáng lên một tia hài lòng. “Hôm nay, ta sẽ dạy cô một phép thuật đặc biệt. Nó không chỉ mạnh mẽ, mà còn giúp cô hiểu hơn về khả năng điều khiển thời gian và không gian – một phần bí ẩn lớn nhất của dòng họ Times. Nhưng Kaity, hãy nhớ: không sử dụng phép này khi trái tim còn bối rối, kẻo hậu quả sẽ khó lường.”
Kaity cười nhẹ, lòng vừa hồi hộp vừa quyết tâm. Cô nắm cây đũa, chuẩn bị cho buổi luyện phép quan trọng, nhưng trong tâm trí vẫn quay cuồng với những suy nghĩ về gia đình, về Hogwarts, và cả về những người bạn đang chờ đợi cô ở đây. Đêm Rừng Cấm trở nên vừa tĩnh lặng vừa huyền bí, như đang chứng kiến bước chân của một nữ phù thủy trẻ tuổi, vừa tò mò vừa mạnh mẽ, chuẩn bị bước vào một chương mới của cuộc phiêu lưu và trưởng thành.
Đêm vẫn mờ mịt trong Rừng Cấm, ánh trăng bạc chiếu xuyên qua tán lá rậm rạp, phủ lên Kaity và Aldric Times một lớp ánh sáng lấp lánh. Hồn ma đứng yên như trông chừng mọi chuyển động, trong khi Kaity nắm chặt cây đũa, tim đập dồn dập vì vừa hồi hộp vừa lo sợ.
“Cô phải tập trung hoàn toàn,” Aldric nhấn mạnh, giọng trầm mà nghiêm. “Sức mạnh này không như những phép thuật thông thường. Một sai sót nhỏ, và cô có thể… mắc kẹt trong vòng lặp thời gian vô tận, không lối thoát.”
Kaity gật đầu, mắt nhìn thẳng vào ánh trăng, hít một hơi sâu rồi thốt ra lời khẩn cầu: “Con sẵn sàng, thưa ông.”
Cô chậm rãi đưa đũa lên, vẽ những ký hiệu cổ xưa Aldric đã chỉ dẫn, ánh sáng xanh nhạt bùng lên quanh đầu đũa. Một luồng năng lượng uốn lượn theo những đường vẽ, không gian xung quanh rung lên như phản ứng với sức mạnh quá lớn. Kaity cố kiểm soát, nhưng tim cô loạn nhịp, tay run run…
Bất ngờ, một chớp sáng mạnh hơn dự kiến vọt ra, ánh sáng cuộn quanh cô như xoáy nước. Một cảm giác kì lạ ùa đến: Kaity thấy mình như lặp đi lặp lại bước chân, từng hình ảnh của bản thân trùng lặp trong không gian lờ mờ. Cô hốt hoảng hét lên: “Ông ơi, con… không thể dừng lại!”
Aldric vội xuất hiện bên cạnh, giọng nghiêm nghị: “Bình tĩnh! Nhịp thở phải ổn định, ý chí phải tập trung. Sức mạnh này không chờ đợi những kẻ lo sợ.”
Kaity nhắm mắt, hít sâu, điều chỉnh từng cử chỉ, từng đường vẽ, cố gắng hòa nhịp với dòng năng lượng. Dần dần, ánh sáng dịu lại, các hình ảnh trùng lặp tan biến, và không gian trở lại bình thường. Cô bật thở hổn hển, đổ mồ hôi khắp người, nhận ra lần đầu tiên thử sức mạnh đã suýt đưa mình vào nguy hiểm chết người.
Aldric đặt tay lên vai cô, ánh mắt trầm tĩnh nhưng ẩn chứa nụ cười nhỏ: “Học hỏi sức mạnh này sẽ không bao giờ dễ dàng. Nhưng chính những khoảnh khắc như thế, khi cô vừa sợ vừa thành công, mới cho cô hiểu rõ sức mạnh của bản thân. Kaity, giờ cô biết rằng quyền năng kiểm soát thời gian là con dao hai lưỡi. Sử dụng đúng, cô sẽ làm được nhiều điều phi thường. Sai sót, và cô sẽ phải trả giá.”
Kaity gật đầu, vừa mệt vừa hồi hộp, nhận ra mức độ nguy hiểm lẫn tiềm năng khổng lồ mà sức mạnh bí mật này đem lại. Trong lòng cô trỗi dậy quyết tâm: phải luyện tập cẩn thận, phải làm chủ bản thân, nhưng đồng thời cũng khao khát khám phá hết khả năng của mình, dù nguy hiểm đang rình rập.
Ánh trăng tràn qua tán lá như chứng kiến một nữ phù thủy trẻ tuổi, lần đầu chạm vào sức mạnh vượt xa các học sinh bình thường, bước vào một hành trình vừa ly kỳ vừa đầy rủi ro.
Đêm trong Rừng Cấm vẫn tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá xào xạc dưới chân Kaity. Cô đứng đối diện hồn ma Aldric Times, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị của ông, khiến mọi chi tiết đều rõ ràng trong đêm.
Kaity thở hổn hển, vẫn còn run sau lần luyện phép thất bại tối hôm trước. Cô hít một hơi sâu, giọng trầm mà kiên quyết: “Ông… ông có thể chỉ con cách quay trở lại dòng thời gian hiện tại không? Dòng thời gian mà con vẫn sống… bên gia đình con, bạn bè con?”
Aldric chậm rãi nhìn cô, đôi mắt như soi thấu tâm trí của Kaity. “Con hỏi điều này… có nghĩa là con đã bắt đầu hiểu sức mạnh mà con đang nắm giữ,” ông nói, giọng trầm nhưng tràn đầy uy lực. “Quyền năng này không chỉ kiểm soát thời gian, mà còn nắm giữ cả sự ràng buộc giữa những dòng thời gian khác nhau. Con muốn trở lại hiện tại… nhưng việc ấy không đơn giản. Nếu không cẩn thận, con có thể lạc trong vô số dòng thời gian mà không lối thoát.”
Kaity cau mày, cảm giác lo lắng trộn lẫn quyết tâm: “Con… con muốn học cách kiểm soát nó. Con sẵn sàng luyện tập, sẵn sàng chịu rủi ro. Nhưng con phải trở về… Con không thể bỏ lại những người con quan tâm.”
Aldric gật đầu, ánh mắt trầm tư: “Đúng vậy. Con phải học cách hòa nhịp với sức mạnh này, hiểu từng khoảnh khắc thời gian, từng dòng năng lượng, trước khi cố gắng quay trở lại. Không thể vội vàng. Nhưng nếu con kiên nhẫn và tập trung, con sẽ có cơ hội. Chính con sẽ là người chọn thời điểm trở về, không ai khác.”
Kaity gật đầu mạnh mẽ, trong lòng vừa hồi hộp vừa quyết tâm. Cô biết hành trình trước mắt còn dài, nguy hiểm rình rập, nhưng đồng thời cũng là cơ hội để cô làm chủ sức mạnh, và một ngày nào đó, trở lại với dòng thời gian mà cô gọi là hiện tại.
Đêm thứ hai trong Rừng Cấm, Kaity đứng giữa một khoảng trống được soi sáng bởi ánh trăng và những ánh lấp lánh ma thuật mà cô vừa triệu hồi. Cô đặt tay lên chiếc đồng hồ cổ mà Aldric Times trao, lòng tập trung tuyệt đối.
“Con sẽ thử lần đầu… chỉ một khoảnh khắc thôi,” cô nhủ thầm, hít một hơi thật sâu.
Lúc đầu, phép thuật chỉ lướt qua nhẹ nhàng, thời gian như rung rinh quanh cô. Kaity mỉm cười, tưởng rằng mình đã thành công. Nhưng chỉ trong nháy mắt, tốc độ dòng thời gian xung quanh cô bất ngờ thay đổi—lá cây, cỏ dại, thậm chí ánh trăng đều rung chuyển, rồi ngưng đọng trong một khoảnh khắc như đang bị kẹt.
Kaity hốt hoảng, cố ổn định phép thuật. Một tia sáng lóe lên từ đồng hồ, kéo cô ngã về phía trước, khiến cô trầy xước nhẹ trên tay và vai. “Ôi trời… nguy hiểm thật!” cô thầm nghĩ, tim đập nhanh.
Aldric xuất hiện, giọng trầm: “Đừng sợ. Đây là điều bình thường khi lần đầu chạm vào sức mạnh của dòng thời gian. Sơ suất nhỏ như vậy… là cảnh báo cho con, để con biết rằng sức mạnh này không thể xem thường.”
Kaity thở dốc, tay vẫn run, nhưng trong mắt lóe lên ánh quyết tâm. “Con sẽ làm được. Con sẽ kiểm soát nó, từng bước một. Chỉ là… cần kiên nhẫn hơn nữa.”
Aldric gật đầu, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa động viên: “Chính xác. Mỗi lần luyện tập là một lần con hiểu rõ hơn về dòng thời gian. Nhưng nhớ, sai lầm nghiêm trọng có thể giữ con kẹt mãi… vì vậy cẩn thận với từng bước, từng nhịp.”
Kaity đặt lại đồng hồ, nhăn mặt nhìn vết trầy trên tay, rồi bật cười tự nhủ: “Ít ra lần đầu là… vừa hồi hộp vừa thú vị. Chắc chắn những lần sau sẽ tốt hơn.”
Đêm này qua đêm khác, Kaity lại lẻn vào Rừng Cấm, nơi ánh sáng lờ mờ của trăng và những ngôi sao chiếu rọi khắp khoảng không. Aldric Times luôn hiện diện bên cô, giám sát từng chuyển động của tay cô trên chiếc đồng hồ cổ.
Kaity dần dần quen với nhịp điệu phép thuật, thời gian không còn rung lắc dữ dội như lần đầu. Cô biết cách điều chỉnh từng nhịp, từng hơi thở, phối hợp trí tuệ và ma lực để dòng thời gian quanh mình chậm lại, rồi trở lại bình thường.
Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Một đêm, Kaity sơ suất để quên tập trung vào nhịp thở, khiến thời gian xung quanh giật lùi một nhịp, lá cây rung lắc dữ dội, và cô vội vàng ổn định phép thuật, để lại vết trầy trên cổ tay. Một lần khác, cô thử tạo hình một vòng tròn thời gian nhỏ để quan sát lá cây trước mắt mình xoay chậm, nhưng không kiểm soát kịp, khiến ánh sáng lóe lên quá mạnh, hất văng vài cành cây nhỏ gần đó. Mỗi lần như vậy, Kaity học thêm được cách điều tiết năng lực, và Aldric không bao giờ rời xa, nhắc nhở cô từng chi tiết.
Một buổi tối, Kaity thở dốc sau khi hoàn thành bài luyện tập, ánh mắt lấp lánh tò mò. Cô nhíu mày:
“Ông Aldric… liệu con có thể đi đi về về giữa hai dòng thời gian không? Chỉ một chút thôi, để con xem gia đình con… ở thế giới hiện tại?”
Aldric lập tức nhíu mày, giọng nghiêm khắc:
“Không, Kaity. Không bao giờ. Sức mạnh này không phải trò chơi. Đi đi về về giữa hai dòng thời gian cực kỳ nguy hiểm. Chỉ một sai lầm thôi, con có thể mắc kẹt vĩnh viễn trong một vòng lặp vô tận, không còn đường trở lại. Ngay cả ta, với kinh nghiệm cả đời, cũng phải cẩn trọng tối đa. Con chưa sẵn sàng để thử điều đó.”
Kaity im lặng, cảm nhận trọng lượng lời cảnh báo. Trong lòng vừa háo hức vừa dè chừng. Cô gật đầu: “Con hiểu… Con sẽ luyện tập thật cẩn thận, từng bước một.”
Aldric gật lại, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng:
“Đúng vậy. Sức mạnh này phải đi kèm với trí tuệ và kiên nhẫn. Con phải học cách kiểm soát, trước khi nghĩ đến việc… đi giữa hai dòng thời gian.”
Đêm ấy, Rừng Cấm tĩnh lặng dưới ánh trăng, chỉ còn tiếng lá xào xạc và nhịp thở của Kaity hòa cùng hơi thở của thời gian. Aldric Times đứng bên cạnh, ánh mắt nghiêm nhưng đầy kiên nhẫn.
“Con sẽ bắt đầu bằng việc tạo thần chú,” ông nói. “Nhưng đừng vội nghĩ rằng con sẽ làm được ngay. Việc tạo ra thần chú đòi hỏi trí tuệ, cảm xúc và kiểm soát ma lực tuyệt đối. Còn thần chú không lời thì khó hơn, vì toàn bộ sức mạnh xuất phát từ ý chí.”
Kaity hít một hơi sâu, tay đặt lên viên đá nhỏ. Cô tập trung, tưởng tượng dòng ma lực từ tim tuôn ra qua tay. Một lần, viên đá chỉ rung nhẹ, rơi xuống. Cô nhíu mày, thử lại – lần thứ hai, viên đá lơ lửng vài giây rồi lại rơi.
“Không sao, Kaity,” Aldric trấn an. “Khó khăn là chuyện bình thường. Ngay cả các pháp sư mạnh cũng phải thất bại nhiều lần trước khi thành công.”
Cô cố gắng thêm nhiều lần nữa, vừa thử phát ra thần chú bằng lời, vừa thử không lời. Thần chú không lời khiến tay cô run, viên đá chao đảo trên không rồi rơi mạnh xuống đất. Kaity nhăn mặt, bối rối: “Sao khó vậy…”
Aldric mỉm cười: “Vì ý chí và ma lực chưa hòa làm một. Con đang tập luyện, và thất bại là phần quan trọng để học cách cảm nhận ma lực.”
Kaity ngồi xuống đất, lau mồ hôi, mắt dán vào viên đá. Cô thử lại, hít sâu, tưởng tượng năng lượng chảy từ tim ra ngoài, vận dụng nhịp thở, tập trung vào từng chuyển động tay nhỏ nhất. Viên đá rung nhẹ, lơ lửng vài giây… rồi lại rơi.
“Được rồi, lần này khá hơn rồi,” Aldric động viên. “Cảm nhận ma lực xung quanh, từng nhịp thở, từng chuyển động. Khi con hòa hợp, thần chú không lời sẽ xuất hiện.”
Kaity mím môi, biết rằng phải kiên nhẫn, từng bước thử nghiệm, mỗi lần thất bại là một bài học. Đêm hôm đó, cô luyện đi luyện lại, vừa tạo thần chú mới, vừa thử thần chú không lời, gặp những sơ suất nhỏ nhưng dần dần cảm nhận được ma lực và nhịp điệu của phép thuật.
Aldric đứng nhìn, đôi mắt lấp lánh: “Con sẽ làm được, nhưng nhớ: sức mạnh này là của gia tộc, và trách nhiệm cũng lớn hơn bất cứ điều gì con từng biết.”
Đêm tĩnh lặng, Kaity thở dài, vừa mệt vừa hứng khởi. Những khó khăn lúc này mới chỉ là khởi đầu cho những phép thuật đặc biệt sắp tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com