Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nghe lời răm rắp


1

[Issac Asimov's Three Laws of Robotics]

Lúc Thẩm Cửu tạo ra hắn thiết lập chương trình tuyệt đối tuân theo ba đại định luật Asimov.

Thẩm Cửu ngồi trước bàn vi tính, đem mỗi tham số thiết lập trên màn hình điều chỉnh càng thêm tinh chuẩn.

Trên máy tính số liệu lít nha lít nhít, cuối cùng hội tụ thành một chuỗi ký tự, kết nối với phần sau gáy của một nam nhân, chính xác mà nói đó là một AI có tướng mạo nhân loại.

Tại thời đại này, Thẩm Cửu là người làm việc kiệt xuất nhất trong một viện nghiên cứu khoa học, hoàn toàn xứng đáng là một thiên tài, nhưng mà y lại trầm mê trong nghiên cứu trí tuệ nhân tạo bị pháp luật ngăn cấm.

Thiên tài và kẻ điên chỉ khác nhau ở một ranh giới mong manh.

Cuối cùng, y dùng một vài số liệu không trọng yếu làm thí nghiệm đã sáng tạo ra một kỳ tích, là tác phẩm hoàn mỹ nhất của y.

2

Sáng sớm tiếng chim hót thanh thúy, Thẩm Cửu mơ màng mở mắt, hạ thân truyền đến một chút khó chịu.

Hôm qua có chút quá độ.

"Ngài không thoải mái sao?" Bên tai truyền đến một thanh âm nam tính có chút trầm thấp nhưng lại tràn đầy từ tính, rất mê người.

Đối phương hôn khóe mắt Thẩm Cửu, ngay sau đó ôm y vào trong ngực: "Là ta quá lỗ mãng, thật xin lỗi lão sư."

Thẩm giáo sư, đây là xưng hô mà tất cả những người Thẩm Cửu nhận biết gọi y, mà hắn, lại lựa chọn gọi mình là lão sư.

Không có nguyên nhân đặc thù gì, chỉ bởi vì do mình thiết lập thôi.

Thẩm Cửu muốn thử một chút, muốn nghe xưng hô quen thuộc chuyên thuộc về người nào đó.

Nhưng hắn chọn lão sư mà không phải xưng hô thân mật nào khác, làm Thẩm Cửu có chút ngoài ý muốn.

"Không có việc gì." Thẩm Cửu đẩy hắn ra, tự mình đi xuống giường, cầm kính trên tủ đầu giường đeo lên, quay đầu nhìn hắn: "Điểm tâm ăn gì?"

3

Chuyện sai lầm nhất của Thẩm Cửu không phải là nghiên cứu trí tuệ nhân tạo, mà là y đem trí tuệ nhân tạo làm thành dáng vẻ, tướng mạo, thanh âm cùng tính cách thành kiểu người mình thích, cũng chính vì vậy, Thẩm Cửu đã làm rất nhiều chuyện không nên làm.

Dắt tay, ôm, hôn, và... Làm .

Một thứ tồn tại từ máy móc, xác thực là sự vật ấm áp nhất mà Thẩm Cửu tiếp xúc được trong cuộc sống.

"Lão sư..."

Phía sau truyền đến nhiệt độ quen thuộc, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai, nụ hôn tinh tế rơi trên cổ, gương mặt cùng đôi môi.

Hắn có thể cảm giác được biến hóa trong cảm xúc của Thẩm Cửu, mà đây chính là một trong những thiết lập: Mỗi khi Thẩm Cửu tâm tình sa sút, hắn cần liều lĩnh đến bên cạnh, hôn y, ôm y.

Đây chính là điều Thẩm Cửu thấy tốt: Trí tuệ nhân tạo không có suy nghĩ của mình, bọn hắn chỉ cần dựa theo chương trình thiết lập liền có thể hành động.

Thẩm Cửu cũng không cần lãng phí thời gian suy nghĩ nên nói chuyện thế nào, nên hành động ra sao, thật vô cùng dễ dàng.

3

Thẩm Cửu không cha không mẹ, từ lúc còn nhỏ sống trong cô nhi viện, đó là nơi khiến y ghê tởm đến cực điểm, vĩnh viễn không muốn nhớ đến.

May mắn, y rời đi, có cuộc sống mới, địa vị trăm người chú mục, thân phận vạn nhân kính ngưỡng.

Nhưng thói quen giữ khoảng cách đối với người khác vẫn không thay đổi từ xưa, Thẩm Cửu chán ghét cùng người khác thân mật quá mức, điều này khiến y cảm thấy không thoải mái.

Cho nên, hắn ra đời.

Một thứ có bề ngoài, nhiệt độ cơ thể của nhân loại, cả trái tim tồn tại đều thuộc về Thẩm Cửu.

Mặc dù, trí tuệ nhân tạo không có tâm.

Mặc dù, trí tuệ nhân tạo cũng chỉ là chương trình thiết lập sẵn.

Lạc Băng Hà.

Đây là tên Thẩm Cửu đặt cho hắn, không biết vì sao, chỉ là cảm thấy rất thích hợp.

Sông băng, lạnh lẽo như trí tuệ nhân tạo.

Nhưng so với người sống là y lại ấm ấp, càng giống nhân loại hơn.

Quả là châm chọc.

4

"Ta yêu ngài."

"Ân, ta biết."

Lạc Băng Hà rất thích nói câu này với Thẩm Cửu.

"Ta yêu ngài."

"Ta thích người."

"Ngài là người trọng yếu nhất của ta."

Từ khi Lạc Băng Hà được tạo ra cho đến này, hắn vẫn luôn biểu lộ yêu thương với Thẩm Cửu bằng đủ loại phương thức.

Có khi là đồ ăn Thẩm Cửu thích nhất, có lúc là một cái ôm ấm áp, cũng có khi, là một trận hoan ái kịch liệt.

Nhưng trước giờ Thẩm Cửu chưa từng đáp lại hắn, cùng lắm chỉ nói một câu: "Ta biết."

Sau đó sự tình mất khống chế, Thẩm Cửu sẽ bị Lạc Băng Hà ôm trở về phòng ngủ, hoặc là trực tiếp đè xuống sô pha.

Có thể là khi thiết lập có chút sai lầm, định chế của hắn rõ ràng là dựa theo trị số thể năng của y mà thiết lập.

Nhưng sau mỗi lần tình ái đều khiến Thẩm Cửu có loại cảm giác trở về từ cõi chết, cũng không phải là kỹ thuật không tốt, mà là quá tốt, luôn khiến y ngất đi, hoặc là khóc cầu xin tha thứ.

5

Thời gian dần trôi, Thẩm Cửu có chút không khống chế nổi tâm tình của mình, dù y vẫn luôn rõ ràng tình cảm hắn đối với mình đều bắt nguồn từ những chương trình, số liệu băng lãnh kia.

Lạc Băng Hà lại một lần nữa phát sinh tiến hóa, hắn liên tục thông qua khảo thí Đồ Linh, càng ngày càng nhân tính hoám những yêu thương thiết lập ra ngày càng khiến hắn cảm thấy chân thực.

Hắn có tướng mạo nhân loại, nhiệt độ nhân loại, thậm chí tư duy còn vượt xa năng lực loài người.

Hắn khiến Thẩm Cửu nảy sinh sợ hãi.

Cho nên cùng ngày đó, Thẩm Cửu đóng lại cảm xúc hắn dành cho y, lý do là Thẩm Cửu cần tiến hành kiểm tra.

Hắn không hoài nghi, bởi vì định luật thứ hai: [A robot must obey orders given it by human being expected where such orders would conflict the Zero Law and the First Law.] Tiên quyết không làm trái hai định luật đầu tiên, người máy nhất định phải tuyệt đối phục tùng mọi mệnh lệnh của nhân loại.

Hắn sẽ tuân theo tất cả mệnh lệnh của Thẩm Cửu.

6

"Ngài không yêu ta sao?"

Trong tầng hầm ngầm, Lạc Băng Hà ngồi tại vị trí lúc trước được tạo ra, tuyến số liệu xa cách nhiều năm lại một lần nữa kết nối với phần gáy hắn.

Thẩm Cửu ngồi trước máy tính, xử lý một loạt số liệu không ngừng biến hóa.

"Từ lúc người sử dụng kính xưng với ta, ngươi phải hiểu, chúng ta không bình đẳng."

Lạc Băng Hà nhắm mắt lại: "Nhưng ta một mực yêu ngươi."

"..."

"Ta vĩnh viễn sẽ không oán hận ngươi."

Thẩm Cửu xoa huyệt thái dương: "Đây chỉ là điều ta thiết lập cho ngươi thôi."

Lạc Băng Hà cười cười: "Ừm."

"Ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ yêu ngươi, sẽ mang đến cái chết cho ta."

Thẩm Cửu đứng lên, dừng trước cửa điện tử, không quay đầu lại: "Nếu như ngươi một mực tin tưởng vững chắc tình cảm đối với ta chỉ là thiết lập, ta cũng sẽ không làm như vậy."

Ta không thể đối với một trí tuệ nhân tạo sinh ra yêu thương, ngươi cũng không thể đối với nhân loại có tình cảm.

Thẩm Cửu rời đi, trong tầng hầm ngầm chỉ có màn hình máy tính lờ mờ ánh sáng, cùng...

Lạc Băng Hà hiện ra ánh mắt đỏ đậm.

7

Đếm ngược trên màn hình máy tính dừng lại tại 00:00:31

"Phải không, nhưng ta không muốn ngươi rời khỏi ta."

"Lão sư."

---

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com