Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Chương 12

Nhột!

Nhột quá!

Thẩm Thanh Thu ngủ đến mơ mơ màng màng, phẩy tay xua đuổi cái thứ không biết là gì đang làm loạn trên người mình ra. Hôm qua bị Lạc Băng Hà lăn lộn rất lâu, ngoại trừ không thực hiện một bước cuối cùng, còn lại chuyện cầm thú cỡ nào hắn cũng dám làm, khiến y mệt muốn chết.

Thứ kia bị y đập một cái, không xằng bậy nữa, Thẩm Thanh Thu thoải mái ngủ tiếp, bên tai chợt nghe một tiếng cười khẽ, hai chân bị tách ra, ngón tay thon dài mang theo thuốc mỡ mát lạnh đột ngột đâm vào trong huyệt khẩu.

Lúc này còn không tỉnh nữa, thì khác gì người chết.

Thẩm Thanh Thu mở bừng mắt, nhìn thấy Lạc Băng Hà toàn thân trần như nhộng đang ngồi quỳ giữa hai chân y, cười rạng rỡ nói: "Sư tôn, buổi sáng tốt lành."

Tốt lành cái đầu ngươi!

Thẩm Thanh Thu đang muốn ngồi dậy, huyệt nhỏ dưới thân lại bị chen thêm một ngón tay, làm y vừa gượng lên đã lập tức ngã xuống, đỏ mắt run rẩy nói:

"Ngươi...ngươi làm gì?"

"Làm ngươi đó."

Ngón tay thứ ba đâm vào, miệng huyệt bị căng ra, có hơi đau nhức. Thẩm Thanh Thu khẽ nấc lên, hai chân vô thức khép lại, kẹp chặt lấy eo Lạc Băng Hà. Thành ruột được thuốc mỡ bôi trơn, dần dần trở nên mềm mại ướt át.

Lạc Băng Hà biết y đã động tình, rút ngón tay ra. Thẩm Thanh Thu lập tức cảm thấy hư không trống rỗng, tiếng than nhẹ còn chưa kịp bật thốt, liền cảm nhận được một thứ cực đại nóng bỏng đang trêu chọc cọ xát trước huyệt khẩu.

"Sư tôn, thả lỏng."

Giọng của hắn rất ôn nhu, nhưng hành động thì lại hoàn toàn trái ngược. Dương căn gần như thô bạo xỏ xuyên, đem hết cự vật của hắn đâm vào trong hậu huyệt chặt hẹp. Thẩm Thanh Thu đau đớn rơi nước mắt, bấu mạnh cánh tay hắn nức nở nói:

"Đau quá...đi ra..."

"Đừng căng thẳng, sẽ hết đau nhanh thôi."

Lạc Băng Hà dịu giọng an ủi. Kỹ thuật của hắn mặc dù tốt, nhưng kích cỡ lại là một vấn đề lớn. Cho dù chuẩn bị chu đáo đến đâu, Thẩm Thanh Thu nhất thời vẫn khó mà nuốt trôi nổi. Miệng huyệt bị kéo căng thành một vòng mỏng dính, khẽ khàng run rẩy bọc lấy côn thịt của hắn. Y thậm chí còn cảm nhận được gân xanh giần giật trên tính khí khổng lồ kia.

Kinh nghiệm lần trước cho hay lúc này kháng cự chỉ tổ làm khổ chính mình, Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, cố gắng thả lỏng bản thân, để tiểu huyệt có thể làm quen với sự xâm chiếm của dị vật xa lạ kia. Lạc Băng Hà cúi đầu cắn mút một bên đầu vú hồng hào. Chỗ đó của y nhiều phen bị hắn đùa bỡn, trở nên vô cùng mẫn cảm, thoáng chốc đã nở rộ đỏ bừng.

Lực chú ý của Thẩm Thanh Thu bị lôi kéo, Lạc Băng Hà chỉ chờ có vậy, cử động eo đưa đẩy dương vật ra vào hậu huyệt. Ban đầu còn hơi khó khăn, về sau, nội bích tiết ra mật dịch, khiến hắn đâm rút càng lúc càng thuận lợi, cuối cùng không biết kiêng dè mãnh liệt trừu sáp.

"Aaa...Chậm...Chậm một chút...."

Thẩm Thanh Thu bị hắn đâm tới mất hồn, giường gỗ cũng không chịu nổi phát ra âm thanh kẽo kẹt vang dội. Thân thể bị đẩy lên rồi lại kéo xuống, mỗi một lần đều dùng hết sức đâm tận gốc, vừa sâu vừa mạnh, như thể muốn xé nát người y làm đôi.

"Sư tôn!" Giọng Minh Phàm bất ngờ vang lên ngoài cửa: "Chưởng môn sư bá đến thăm người."

Thẩm Thanh Thu sợ muốn đứng tim, đầu óc mơ hồ cũng bị gọi tỉnh, tái mặt nói với Lạc Băng Hà: "Có người tới, ngươi mau dừng lại."

Hắn mỉm cười, giữ chặt eo y đẩy nhanh tốc độ. Thẩm Thanh Thu suýt không kìm nổi kêu ra tiếng, biết tên súc sinh này sẽ không buông tha mình, đành cắn răng cố gắng dùng giọng bình tĩnh nhất nói vọng ra: "Không gặp. Bảo hắn về đi."

"Nhưng..."

"Cút ngay!"

"Dạ dạ!"

Minh Phàm bị tiếng quát của y doạ sợ, vội ba chân bốn cẳng chạy mất hút. Lạc Băng Hà mút nhẹ môi y, trêu cợt nói: "Người đã đi rồi, sư tôn có thể kêu thoải mái."

"Súc sinh...vô sỉ..."

Lạc Băng Hà bị mắng vẫn cười rất vui vẻ, kéo tay Thẩm Thanh Thu chạm vào nơi giao hợp của hai người. Y muốn rút tay lại cũng không được, bị ép phải cảm nhận côn thịt nóng bỏng kia đang ra ra vào vào trong cơ thể mình, đầu ngón tay dính đầy nước dịch nhớp nháp do chính y tiết ra.

"Thấy thế nào, tiểu súc sinh đang ở bên trong người đấy."

Thẩm Thanh Thu đỏ mặt, nổi giận định cho hắn một cái tát, thì bên ngoài lại có người xuất hiện.

"Sư đệ, sư đệ."

Là Nhạc Thanh Nguyên.

"Đệ sao rồi? Có chỗ nào không khoẻ sao? Sao lại không chịu gặp ta?"

Y cắn môi không đáp, muốn hắn tự bỏ cuộc rời đi. Nào ngờ Lạc Băng Hà đột nhiên ôm y ngồi dậy, bước xuống giường đi về phía cửa trúc xá. Tay chân y theo phản xạ ôm chặt lấy người hắn để không bị ngã xuống, hoảng sợ hỏi:

"Ngươi muốn làm gì?"

"Muốn xem người kiên trì được bao lâu thôi."

Hắn đặt lưng y tựa vào cửa, đôi tay giữ chặt hai cánh mông tròn trịa, phát động sức từ dưới đâm lên. Thẩm Thanh Thu treo trên người hắn, chỉ có thể bất lực mở rộng hai chân cho hắn xỏ xuyên, trọng lượng dồn hết xuống dưới, thuận lợi để hắn đem dương căn đỉnh nhập hoàn toàn. Đầu óc y trắng xoá, tình triều dữ dội ập tới khiến y gần như mất hẳn lý trí, há miệng cắn vào vai hắn, liều mạng không cho mình rên rỉ thành tiếng.

Thậm chí y còn không nghĩ đến, âm thanh thân thể va chạm kịch liệt như vậy, có rên ra hay không cũng chẳng giấu nổi.

"Sư tôn, đừng nhịn, rên đi."

Lạc Băng Hà hôn cắn cổ y, khàn giọng nói. Hai cánh mông bị tay hắn bóp mạnh, nhào nặn thành đủ thứ hình dạng. Mật dịch chảy ra cũng bị đâm sùi bọt trắng, văng tung toé khắp nơi. Huyệt nhỏ đáng thương phải liên tục ngậm nuốt cự vật, không chịu nổi thô bạo mà sưng đỏ nóng rát.

Khoái cảm quá lớn khiến răng y cũng tê rần, không còn sức cắn hắn. Thẩm Thanh Thu ngửa cổ thở dốc, hổn hển nói:

"Hôn...hôn ta..."

"Cái gì?"

"Tiểu súc sinh...hôn ta đi."

Lạc Băng Hà nghe lời hôn y. Thẩm Thanh Thu học theo hắn, vươn lưỡi đùa bỡn trong khoang miệng hắn. Hành vi chủ động câu dẫn thế này, bình thường có chết y cũng không làm. Nhưng hiện tại thật sự cấp bách, y một lòng chỉ muốn dùng mọi cách ngăn mình không phóng đãng kêu rên, tránh bị Nhạc Thanh Nguyên phát hiện dị thường, đến nỗi mặt mũi hay tôn nghiêm gì đó, tất cả đều bị quẳng lên chín tầng mây xanh.

So với việc bị kẻ khác biết được y cùng đồ đệ mình ban ngày ban mặt làm chuyện dâm loạn ngay trong trúc xá, thì những thứ kia chẳng đáng một xu. Dù sao trước mặt Lạc Băng Hà, y cũng không còn gì để mất.

Thẩm Thanh Thu học nghệ chưa thông, vốn không phải đối thủ của Lạc Băng Hà. Hắn rất nhanh đảo khách thành chủ, làm y phải rụt lưỡi về, hé môi mặc hắn tàn sát chiếm cứ. Cái miệng nhỏ bên trên bị hôn không thở nổi, cái miệng nhỏ bên dưới bị hung ác thao lộng. Cả người đều tràn ngập mùi vị ái dục.

Lạc Băng Hà chấm dứt nụ hôn, nhìn Thẩm Thanh Thu vì chìm trong tình dục mà thần trí hồ đồ. Nhạc Thanh Nguyên đi lúc nào y cũng không biết. Thật ra Lạc Băng Hà đã lập kết giới ngăn không cho tiếng động trong phòng thoát ra, nhưng hắn ác ý muốn thấy dáng vẻ lo sợ của y nên mới không nói.

Tay y siết lấy cổ hắn, hai chân quắp chặt eo hắn. Ngọc hành dưới thân bị kích thích bắn ra hai lần, sớm đã mềm oặt rũ xuống. Tốc độ luật động của Lạc Băng Hà càng lúc càng nhanh, Thẩm Thanh Thu rướn người đón nhận từng đợt công kích tràn đầy thô bạo, hai túi tinh cầu nặng trĩu của hắn đánh vào mông y kêu vang bôm bốp, cuối cùng dồn hết tinh túy lên đỉnh dương vật, tựa như núi lửa phun trào phóng thích toàn bộ vào trong hậu huyệt non mềm.

"A....hức..."

Thẩm Thanh Thu trợn mắt hét lên, nhục bích chặt chẽ hút lấy côn thịt, tinh dịch không có kẽ hở thoát ra, trướng tới căng đau. Lạc Băng Hà đặt y nằm lên bàn, hai chân vẫn duy trì tư thế mở rộng, tê dại không khép lại nổi. Dương căn rút khỏi u cốc, hình thành một cái động khẩu nho nhỏ, tinh dịch cùng mật dịch theo đó chảy ra.

Lạc Băng Hà vác chân y đặt lên vai hắn, đỡ côn thịt thô to nhắm ngay cửa huyệt sưng đỏ kia đâm vào lần nữa, dịch thể vừa tràn ra lập tức bị đẩy ngược về. Thẩm Thanh Thu khóc thê thảm, muốn kêu hắn dừng lại, nhưng chui ra khỏi miệng chỉ là những tiếng rên rỉ ngọt ngào tận xương.

P/s: Phát thịt buổi sáng. Ăn ngon thì nhớ để lại lời khen nhé😆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com