Tìm được phương pháp
Năm nay tuyết tan muộn, chỉ còn vài ngày nữa đến tiết Vũ thủy mà trên mái nhà, dưới gốc cây vẫn thấy trăng trắng điểm tuyết tụ. Nhưng tuyết kia không phải là tầng lớp dạng tinh thuần sạch sẽ như lúc Nguyên Tiêu, còn trơ trọi lúc này chỉ là sương giá hòa lẫn với dơ bẩn, nửa tan thành nước nửa đóng thành bùn.
Sở Vãn Ninh như cũ quanh quẩn trong Hồng Liên Thủy Tạ, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ thấy nhạt nhẽo một màu gỗ úa. Y đứng cạnh cửa sổ mở rộng, tầm mắt dừng xa xa ở tàng hải đường trụi lá. Sau lúc linh hạch nát vỡ, Sở Vãn Ninh vô pháp duy trì Hồng Liên Thủy Tạ xuân hoa thu trái, bốn mùa sung túc như xưa. Nhưng y có chút cảm nhận Mặc Nhiên cũng thích phong vị nơi đây, bởi vì hắn quả thật có dụng tâm dùng linh lực giữ hoa lá quanh năm tươi tốt.
Nhưng dạo gần đây mọi chuyện giữa hai người bọn họ lại quay về hố sâu không đường thoát. Đạp Tiên Quân bôn ba bao nhiêu lâu, rốt cuộc cũng thu thập được đầy đủ cổ thư về thuật pháp trọng sinh. Từ lúc trở về hắn như điên điên khùng khùng, tâm trạng hỉ nộ vô thường, không ai dám tiếp cận. Tử Sinh Đỉnh đóng cửa không tiếp khách cũng được gần một tháng, mà suốt một tháng đó Sở Vãn Ninh sống không thoải mái dễ chịu gì.
Y tuy hiện tại chỉ là một xác phàm nhân yếu nhược, nhưng thân phận vốn dĩ cũng là nhất đại tông sư, đối với các loại thuật pháp đọc một hiểu mười, hiển nhiên không thể ngồi không dưới đài xem hát. Đạp Tiên Quân hận y thấu xương vốn dĩ không nên mở miệng hỏi đến, nhưng hắn vì Sư Muội đến tính mạng còn có thể bất chấp, huống hồ hắn đối với Sở Vãn Ninh không phải là nhờ cậy, mà là ép buộc y phải ra tay. Rất tiếc Sở Vãn Ninh không có linh lực, rất nhiều loại chú phù chỉ có thể từ tâm niệm mà triển thành, không thể đối với người chưa tường tận cầm tay chỉ việc. Đạp Tiên Quân vì điều này nổi điên, năm lần bảy lượt cho rằng y không tận sức, quả thật muốn đồ đệ không cách vãn hồi, không thể cứu sống, ghét bỏ cùng hành hạ sau mỗi lần thất bại càng gia tăng trên người y.
Hôm nay vẫn như thường lệ, Đạp Tiên Quân sau hai ngày mất ăn mất ngủ lập đàn cầu hồn nhưng không ra kết quả đã cho triệu Sở Vãn Ninh đến. Y nghe cung nhân thông báo bên ngoài, mặt không biểu không tình cứ thế đến Vu Sơn Điện. Đại điện vẫn thắp đèn sáng choang, nhưng phòng trong có phần tối tăm ngột ngạt, lạnh lẽo đến thấu xương.
Sở Vãn Ninh không tự chủ run nhẹ dưới lớp áo choàng, Đạp Tiên Quân như cũ ngồi bên thư án, tay chống bên thái dương có chiều mệt mỏi. Mắt hắn nhắm nghiền, mi tâm có hơi nhăn lại, hàng mi dài như cánh bướm đêm đổ một vệt bóng dài trên má. Hắn không có phản ứng, y cũng không nói, cứ đứng vậy mà nhìn. Thời gian không biết trôi qua bao lâu, chân đứng cũng đã có hơi chút mỏi, nhưng ánh mắt trước sau vẫn duy trì bình đạm như vậy.
"Sư tôn nếu có thời gian vẫn nên nghĩ xem làm cách nào để cứu sống đồ đệ ngươi đi"
"Đứng đấy nhìn bổn tọa làm gì?"
Đạp Tiên Quân không mở mắt, cũng chẳng buồn để ý đến Sở Vãn Ninh là bộ dạng thế nào. Y có điều cần nói, nhưng bản thân lại không muốn tìm cơ hội để nói. Mà không nói thì làm sao, không nói y chỉ càng thêm khổ, hắn lại càng thêm điên cuồng.
"Ta đến cứu Sư Minh Tịnh"
Không gian vốn dĩ tối tăm, dưới ánh đèn sau màn trướng lại càng đặc quánh như keo, trong phút chốc chỉ nghe tiếng nước nhỏ giọt từ khay hương thủy.
Tách, tách.
"Ta bảo"
Không ai lên tiếng hỏi nhưng y vẫn tự mình lặp lại, Đạp Tiên Quân không cần phải nghe, y nói như để tự dặn lòng thôi.
"Ta cứu được Sư Minh Tịnh"
Đạp Tiên Quân vụt đứng dậy như dưới ghế có gai, phục bào nặng nề quét lên mặt bàn, hất đổ cả nghiên mực. Gương mặt hắn thấm ướt vẻ mệt mỏi, nhưng lúc này nét hung ác và mừng rỡ đan xen, lại như có chút không tin nổi, tất cả dát lên một lớp mặt nạ vặn vẹo.
"Làm thế nào, ngươi làm thế nào?"
Trọng sinh thuật không phải là khẩu quyết, không có cách cố địch, không có công thức phương pháp. Người muốn lập đàn trọng sinh tất yếu phải là nhất đẳng tông sư có sẵn am hiểu sâu rộng tường tận về gốc rễ nguồn căn của sự sống, sử dụng thành thạo chú đàn. Sở Vãn Ninh nhìn qua vân đạm phong khinh, suốt ngày như mèo quấn mình ở Tử Sinh Đỉnh nhỏ bé, sống đời sống thanh đạm nhàm chán, nhưng y thật ra gọi một tiếng tông sư của tông sư cũng không ngoa.
Đạp Tiên Quân biến y thành cấm luyến đã lâu, nhất thời quên mất y là kinh ngạc đến mức tạo ra được chú pháp, xoay chuyển được càn khôn. Chỉ là y muốn hay không thôi, chỉ là y có muốn cứu về Sư Muội của hắn hay không thôi.
Nghĩ đến đây hắn không tự chủ được mà bật lên cười ha hả, đến bên cạnh vỗ vai y mừng rỡ như khen ngợi dũng tướng vừa lập được chiến công.
"Sư tôn, tốt lắm, tốt lắm"
Hắn nóng lòng kéo Sở Vãn Ninh đến bên thư án, nửa mời mọc nửa ép buộc y ngồi xuống.
"Nếu có thể lập tức triển khai thì lập tức triển khai"
Sở Vãn Ninh gạt nhẹ tay hắn ra, chậm rãi đứng lên.
"Có điều cần mượn linh lực của ngươi"
Ý cười trong mắt Đạp Tiên Quân héo đi, hai vò ngọt ngào nhấn sâu bên má cũng có phần khô cạn. Hắn thu tay về, nét mặt như cũ âm trầm sâu không thấy đáy, có chút mùi nguy hiểm phảng phất.
"Ta trước đây từng nhắc tới, đây không phải khẩu quyết, không thể truyền dạy"
"Thế sao?"
Hắn hơi nheo đôi mắt, thong thả đến bên bàn rót cho mình một chén trà.
"Vậy ngươi nói làm sao cứu hắn mang về?"
Sở Vãn Ninh đứng thẳng như tùng bách, ánh mắt như đáy hồ trong veo, ngữ khí không quá quả quyết chém đinh chặt sắt, nhưng khiến người khác không thể có nửa điểm hoài nghi.
"Sư Minh Tịnh qua đời đã lâu, hồn phách vốn không còn chia năm xẻ bảy, ta theo mệnh cách hắn phỏng đoán hẳn giờ này đã đầu thai chuyển thế"
Tay nâng chén trà của Đạp Tiên Quân có hơi ngưng lại.
Đầu thai chuyển thế, hoàn toàn cắt đứt kiếp trước, tâm như giấy trắng mở khai lại từ đầu, tất cả không còn dấu vết.
"Nhục thân hắn từ lâu không còn, trước tiên cần tạo thân thể mới để hồn phách có nơi nương nhờ, sau đó..."
Cách này là hạ sách, Sở Vãn Ninh trăm ngàn lần không muốn động tới. Nhưng để Mặc Nhiên vì chấp niệm này mà điên cuồng y thì lại càng không thể.
"Sau đó làm sao?"
Hắn nhất quyết đặt chén trà xuống, không tự chủ được hướng ánh nhìn chờ mong về phía Sở Vãn Ninh.
"Sau đó mở trận hút hồn, bứt hồn phách hắn khỏi thân thể kiếp này, luân chuyển đến nhục thể mới, sát nhập với ký ức cũ"
Lời nói chỉ mang tính giảng giải, nhưng Đạp Tiên Quân không đắn đo gì mà bị thuyết phục. Hắn chưa bao giờ nghi ngờ điểm chính nghĩa này của Sở Vãn Ninh, nhưng đó là đối với người ngoài, đối với thế gian không chút liên hệ kia. Còn đối với hắn và Sư Muội, Sở Vãn Ninh là loại máu lạnh vô tình, dùng đồ đệ làm bàn đạp, làm ánh đuốc đốt rực rỡ sân khấu của y.
"Nếu ngươi có nửa điểm gian dối, dùng linh lực của bổn tọa làm điều gì lén lút sau lưng"
Hắn cách mặt bàn, vươn tay đến giữ cằm Sở Vãn Ninh.
"Chỉ sợ lần tới ngươi trọng sinh sẽ là nhất nhất đồ đệ yêu quý của ngươi"
Lời nói như nghiền nát giữa hai cánh môi, nhất thời cùng với gió lạnh chụp đến một đòn khiến Sở Vãn Ninh run rẩy.
"Tiết Mông"
------ Lời tác giả------
Khẩn cầu các vị cu nhang qua đường góp ý một chút. Quý vị muốn tiếp tục một màn ngược thảm thiết rồi truy thê hỏa táng tràng, hay ngược thảm thiết rồi chia ly, hay ngược thảm thiết rồi hối hận không kịp quay đầu, cẩu tử sau khi mất đi mèo trắng lạc trong mộng cảnh rồi theo nguyên tác tự đâm đầu chết? Hay là muốn.................. n... go.... Ngọt? (Tôi thật sự dở tệ dở tệ chuyện rắc đường, nhưng sẽ hết lòng hết dạ nếu quý vị thấy ưng ý nha).
Tôi viết chưa lên dàn ý hết toàn bộ, nửa đường lúc nào cũng có thể cua gấp a, nên quý vị thoải mái góp ý, tôi cần chút ý tưởng hiu hiu. Đa tạ đa tạ, vô cùng đa tạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com