Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Hoa Và Phụ Nữ

Tôi vừa đi vừa thở ra mấy hơi lạnh. Vác trên lưng là một cô gái nhỏ, thân thể gần như không còn chút sự sống, tay chân buông thõng dễ dàng để tôi nhấc lên. Mái tóc lỉa chỉa không được cắt tỉa gọn gàng của cô nàng đâm vào cổ tôi, hơi nhói. Tình cờ tìm thấy cô bé nằm im lìm dưới gốc cây, kì lạ, trời lạnh thế này chẳng ai chỉ mặc cái váy trắng, quấn khăn voan mỏng trên cổ thế kia. Nghĩ nghĩ, tôi tiến lại định lay nàng dậy, vừa chạm vào nàng đã như tờ giấy mỏng ngã xuống, hình như tôi còn chưa dùng lực lắm.

Bởi vì từng trò chuyện với Yusuke nên tự tôi cũng nhận ra cô bé đang có vấn đề về việc cung cấp dinh dưỡng cho cơ thể, môi khô, thâm viền, khá đáng lưu tâm. Xốc người cô bé lên cao một chút, chân ủng lại bước đi trên đường rải đầy lá thu. Oa, nói thật lòng mình, tôi cũng thật có duyên với những người lâm vào hiểm nguy khốn khó quá nhỉ, aiz, dù hơi phiền phức nhưng tính lo chuyện bao đồng vẫn không thể bị đè bẹp bởi lí trí, nếu đi từ Namimori lên bệnh viện lớn sẽ mất một khoảng thời gian di chuyển, mà tới lúc đó cũng chưa chắc tôi còn đủ sức cõng cô nàng này không. Vậy nên vừa nhận ra sự tình tôi liền tức tốc mang nàng đến phòng khám tư nhân của Yusuke.

Lễ hội hoa được tổ chức để cầu mong phúc lành và bình yên, nếu không thể tự mình có được hạnh phúc, chi bằng san sẻ thứ mình có cho người khác để họ nhận được thứ đó. Chỉ cần chấp nhận cho đi và vui vẻ với hành động ấy với tôi cũng đã là hạnh phúc. Ít nhất là nhìn thấy người khác hạnh phúc cũng sẽ bị vui lây. Cha mẹ đâu, làm gì vào giờ này, trẻ lang thang cơ nhỡ ư, một vạn câu hỏi đặt ra trong đầu, không có ai giải đáp, mà tôi cũng không tiện để hỏi, chuyện đấy hãy để đội cảnh vệ Namimori lo liệu.

Thân nhiệt người trên lưng càng giảm, cảm giác có thể so sánh nhiệt độ của cô nàng với một cục đá to lớn, một cục đá mà lạ thay là nhẹ tênh. Má đỏ hây hây thêm một tầng ửng hồng, cô nàng à, xin đừng xảy ra mệnh hệ gì nhé. Yusuke bảo tôi có thể để cô nàng ở lại phòng khám của ông ấy vài hôm để thăm khám, nếu tình hình khả quan sẽ liên hệ tìm người nhà, nếu tiến triển tệ đi sẽ suy tính đến chuyện thuyên chuyển qua bệnh viện lớn để nhận được sự chăm sóc tận tình hơn. Tạm thời trước khi cô bé trên giường tỉnh lại tôi sẽ rời đi, nhờ Yusuke chăm sóc cho cô nàng, bao nhiêu tiền thuốc men hiện giờ sẽ nhờ tạm đến mẹ tôi, chờ đến khi người nhà cô nàng tìm đến trả sau cũng được, cơ mà nếu chi phí gia đình hạn hẹp tôi nghĩ mẹ cũng sẽ bỏ qua, không màng truy cứu hay đòi lại tiền, mặc ra một điều rằng thuốc của Yusuke quý gấp vài lần giá thuốc ở hàng thuốc tây ven đường.

Sáng hôm sau vì có mẹ kêu nên tôi phải xuống chợ, cả Kyoya cũng cầm tờ giấy nhớ ghi chú những thứ cần mua đi đi lại lại trong chợ. Tình cờ ra khỏi cửa nhà cùng lúc chúng tôi liền không chờ ai nói song hành bước đi, hắn đi bước nhỏ, điềm tĩnh như đến một chiếc lá phong cũng không chạm được đến hắn. Tôi đi phía sau, thoả mãn ngắm nhìn toàn cảnh Namimori buổi sớm hồng. Dù mùa thu âm u, không khí náo nhiệt ở Namimori vẫn không thể chối bỏ, hoa tươi đựng trong xô chậu chỉ chờ được treo lên, đặt vào bồn hoa khoe sắc cho toàn dân xem. Xe vận chuyển hoa men theo con đường bê tông phẳng, cứ một đợt lại một đợt, hi vọng không xảy ra ùn tắc ảnh hưởng đến cư dân. Dáng bướm bay theo hương hoa đến thưởng thức, mây bay qua mặt hồ trong vắt.

Thủ sẵn trong túi đeo vài lọ sao giấy tự gấp, mua ba cân cam, chủ quán cho cam vào bịch đưa cho tôi, trả tiền đầy đủ tôi đưa lại ông ấy lọ sao giấy cỡ vừa. Hiền hoà nói: "Chúc ông một ngày may mắn ạ."

"Cháu cũng thế." Ông vừa nói vừa cho vài viên kẹo vào trong bịch cam như lời cảm ơn.

Sau khi mua đủ nguyên liệu, trước đó nán lại mua nước ngọt, tôi khá thích vị cam, mua hai lon cho tôi và Kyoya. Đi xung quanh chợ tìm hắn, thấy hắn đang đứng chờ người bán cân xong. Tôi chạy lại, áp lon nước cam lạnh vào má hắn. Hắn quay lại nhìn tôi, thật là, đứa nhóc này không thể bày tỏ chút sự bất ngờ nào ư. Tôi lắc lắc lon nước, hắn không nói gì đưa tay cầm lấy, đặt trực tiếp vào giỏ đi chợ, lại rũ mắt nhận bịch táo đỏ từ người phụ nữ, đã đặt sẵn tiền trên rổ táo tròn vạnh. Chúng tôi đến trung tâm, có người phát tờ rơi mời tôi lấy một tờ, đại hạ giá? Tôi thoải mái nhận tờ rơi, đem ra cục kẹo ban nãy được tặng bỏ vào lòng bàn tay cô gái.

Đời sống mưu sinh là bể khổ mà, dù không có tiền, vẫn cố trao đi lòng tốt và gieo vào lòng họ sự ấm áp. Tin rằng với sự giúp đỡ cỏn con với họ cũng như cả gia tài, để họ phần nào vơi bớt nỗi lắng lo cơm áo gạo tiền trong tâm khảm. Hắn lặng lẽ nhìn tôi một lúc, không nói không rằng trở người đi trước. Tôi cũng nhanh chóng đi theo sau, ồ, con đường này, dẫn đến Tottoro mà... Cười mừng trong lòng, hoá ra đứa trẻ này cũng đã biết thưởng thức một chút rồi. Nhớ đến phần hồi ức tí tẹo, lúc đó tôi sinh ra và sống ở con phố nghèo nàn, người dân đói mặc đói ăn là chuyện hiển nhiên, mọi người cứ trơ mặt, lửng thửng như bóng ma lởn vởn khắp nơi, khổ muốn chết... Không, chết chỉ tổ khổ người ở lại, chết còn phải lo tiền đám tang, ít ra sống trên cuộc đời này còn tốt hơn bị thiêu trong cái lò tập thể thổi lửa phừng phực kia. Khi ấy tôi có một người bạn, lúc ốm vật vã hắn chẳng có tiền mua thuốc uống, bán đi gần hết đồ dùng trong nhà chứ nhất quyết không bán mấy quyển sách mỏng hơn cả lá lúa được tặng bởi một người bạn xa xôi hắn tình cờ quen được lúc đi bán diêm ở phố lớn, hình như cả hai người họ chỉ nói chuyện với nhau có đúng một lần.

Gia tài lớn nhất của hắn cũng chỉ là cái gác xếp chật chội nằm không duỗi cẳng chân ra được chất đống sách là sách, đoán rằng do người đó đọc chán nên mới để lại cho hắn. Lúc hắn chết vì đói, chỉ có mình tôi là người duy nhất hay tin, cũng là tự tôi đào huyệt chôn hắn, dùng một tấm bạt lụm ở công xưởng ở phố lớn không mấy sạch sẽ thả xuống trước, sau đó mới cho xác hắn vào, tôi buồn ói mửa đến mức hai đầu gối chum vào nhau, người run run và tay thì bủn rủn, lấp đầy những khoảng trống còn lại bằng sách theo ý nguyện của hắn. Cả đời hắn mang tâm niệm luôn hướng về ánh ban mai đi tìm chân lí sống cho cuộc đời, đáng tiếc lại sinh ra ở nơi này, mong rằng hắn sẽ có một kiếp sau trọn vẹn hơn, để hắn có thể tìm kiếm, nghiên cứu những tri thức mà hắn hằng mong mỏi.

Và cứ thế, mỗi khi mở trang sách ra, chưa nhìn dòng nào giọng nói hăng say của hắn đã chạy đi trong đầu như một cuộn băng được thiết lập sẵn: "Thấy gì không? Chỉ cần mở sách ra là tôi có thể nhìn thấy một mặt trời rạng rỡ, mặt trời lí tưởng hơn những gì cậu ngắm nhìn ở nơi này, nhìn vào là yêu ngay ấy, nó quá rực rỡ để được cảm thụ hời hợt, nào lại đây, ông cho cậu một ân huệ cùng mở mang tầm mắt!"

Hình như..... tôi cũng dần quên đi khuôn mặt đầy tàn nhan ấy, mái tóc xù màu caramel và nước da bánh mật ấy, mọi thứ đều phai nhạt đi theo từng thời khắc tôi trải qua. Có phải, đến một hôm rồi tôi cũng sẽ quên đi những người bạn mà tôi từng hết lòng trân quý? Nếu có thể chạm vào, tôi mong được ấp ủ, che chở chúng trong vòng tay mình.

"Amaya lấy trà sen ở đây?" Kyoya hất cằm về bảng hiệu của thư viện Tottoro, tôi khó hiểu, vẫn chầm chậm gật đầu. Hắn thấy tôi phản hồi, liền nói ngay lắp tự: "Tôi muốn uống trà sen."

À, hoá ra là trà ướp hương sen cuối cùng hắn đã có thể hưởng thụ... ha ha... ha ha cái đầu!? Làm tôi tưởng mình đã thành công rồi!

Gật đầu như robot đứt giây, đặng bước vào trong thư viện, lại thấy hắn đứng im lìm không di chuyển mới hỏi: "Lại sao vậy?"

"Vào đi, ra nhanh thôi mà."

"Tớ mượn thêm mấy cuốn sách nữa cơ, Kyoya rảnh thì vào chờ đi, ngoài đây coi chừng lạnh." Tôi ngoắc tay, bước vào thư viện trước. Lúc nhận được trà sen từ dì Akari hắn cũng đã vào trong.

Hắn đứng trước kệ sách lớn, mắt tùy hứng đưa đi đưa lại, căn bản có thể thấy là đang khá bồn chồn. Với cả nếu không lại gần tôi sẽ không thể nghe được tiếng hắn chậc lưỡi cực kì, cực kì bất mãn đâu. Có gì để bất mãn ở đây? Một không gian tĩnh mịch và thơm tho, có gì để hắn không thích? Thư viện Tottoro kết cấu dựng bằng loại gỗ xem ra đã khá cũ, sờ vào mặt tường có thể thấy mấy điểm lồi lên, mà cũng chính vì thế càng nhấn mạnh một điều rằng nơi đây đã chứng kiến khoảng thời gian Namimori phát triển theo lịch sử lâu đời, may mắn sao đến thời nay vẫn còn được bảo tồn, vài lần mấy tháng lại có lẻ tẻ vài người đến sửa sang, thăm hỏi tình hình và độ chắc chắn của thư viện.

Mắt hắn ngừng di chuyển khi nhìn đến một vị trí, đưa tay kéo quyển sách ra khỏi kệ. Hắn cầm bằng một tay, tay kia đút vào túi áo khoác, tôi thầm nghĩ có khi là hắn chỉ hứng thú với cái bìa trong một chốc rồi thôi, tên này, cả đời hắn sẽ không chịu thưởng thức hoàn toàn một tác phẩm chính quy nào đâu. Truyện cổ tích còn chê tới chê lui thì biết cho hắn đọc gì ở cái lứa mà bạn bè bằng tuổi còn đang mong ước mình sẽ có tiếng hát cuốn hút muôn loài như nàng Bạch Tuyết, ước có một chuyện tình như nàng Belle, và ước vân vân ti tỉ những câu chuyện cổ tích nhiệm màu sẽ đổ xô vào cuộc sống yên bình đến tẻ nhạt của chúng chứ.

Hắn nhìn đến tôi, ve vẩy cuốn sách trước mặt. Tôi đóng cuốn sách đang cầm trên tay, đặt nó vào kệ rồi tiến lại gần chỗ hắn đứng. "Kẻ du mục và con lạc đà", dường như quyển này tôi từng đọc qua, chuyện kể về chuyến chu du trên sa mạc của một người từng là nhân viên văn phòng bị đuổi việc, và rồi anh nhận ra chính mình khao khát tự do biết bao, sau đó, anh lên đường đi tìm kiếm lại những gì quý giá bản thân đã bỏ lỡ trong cả cuộc đời nhàn nhạ của anh. Bìa sách in hình hoa thủy tinh trong suốt, tượng trưng cho sự thuần khiết trong tâm hồn mỗi người, màu nền là xanh biển rất mát mắt. Tôi nhìn lên hắn, nghiêng đầu. "Có gì sao? Cậu muốn mượn à?"

Hắn rũ mắt nhìn xuống quyển sách trên tay, lắc lắc đầu, sợi tóc đen trên đầu hắn lay lay theo chuyển động. Tôi cười nhẹ, để lại một câu: "Không đọc thì nhớ để lại."

"Amaya, có thích hoa thủy tinh không?"

Hoa thủy tinh? Tôi hơi ngẫm lại một chút, hoa thủy tinh trông thì rất đẹp, nhưng ở Namimori không quá phổ biến, giá còn đắt hơn hoa hồng thường kha khá. Tôn trọng khoản thu bằng không hiện tại, tôi nói: "Hoa không người phụ nữ nào lại không thích, nhưng để nói thì hiện tại không cần lắm đâu."

Hắn để cuốn sách lại lên kệ, giọng nói hơi nhẹ đi: "Vậy là không thích rồi."

Nếu hắn đã cố chấp tin là vậy tôi cũng ngại giải thích, dù chọn lọc từ ngữ bao nhiêu thì hắn cũng không công nhận, với hắn, không cần thiết hay không cần sẽ bằng nghĩa với không thích và không có giá trị. Thật hết nói, hết sức trẻ con mà...

Tôi mượn tầm ba quyển khá dày để dành đọc dài dài, nhớ về mẹ còn đang đợi, bước chân tôi nhanh hơn.

Như thể cơn gió đang đốc thúc vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com