Chương 18: Hoa Thủy Tinh
Mua một rổ táo đỏ để trong lẵng, địa điểm tiếp theo tôi muốn ghé tới là phòng khám của Yusuke. Thử rủ Tetsuya đi cùng, nhưng trước ánh mắt long lanh của lũ trẻ, tôi hiểu câu trả lời của cậu, ánh mắt ái ngại thế kia là sao? Trông tôi đáng sợ đến mức một câu "Không được" của cậu cũng khó nói đến vậy à, trách vui là vậy, song nếu điều đó khiến cậu ấy thoải mái thì tôi vẫn cứ để cậu làm thôi, coi bộ Tetsuya khá được lòng con nít ở Namimori ha. Trước cửa các ngôi nhà đều treo một cái rổ lớn ngập hoa, hẳn nhiên ai cũng có thể tự do lấy đi. Giầy chạm xuống nền gạch phát ra tiếng cộc cộc, lăn xa lăn xăn luồn lách qua dòng người đi ngược chiều. Tay tôi giữ chặt tay hắn không buông, lỡ lạc nhau ra biết kiếm ở đâu, tính hắn vốn là vậy, cái gì cũng thích làm một mình, có bị thương thì tự sát trùng một mình, có bị ngã thì tự đứng lên một mình, cũng như thế, có lạc hắn sẽ đứng đó chờ đến khi tôi quay lại tìm, hẳn sẽ không có chuyện hắn đi tìm tôi, hay là do lỗi tôi? Lỗi tôi đã khiến hắn ỷ lại quá, khiến hắn có niềm tin rằng tôi nhất định sẽ đứng ngồi không yên xách dép chạy đi tìm hắn ư?
Tôi lắc lắc đầu, xua đi những suy nghĩ nảy nở trong đầu như trẩy hội. Tiết trời se se lạnh, dường như mùa thu nào cũng vậy, trên đầu là tầng mây bồng bềnh, êm đềm trôi đi. Hắn không thắc mắc tôi đang dẫn hắn đi đâu, có điều bước chân chậm hơn tôi tận mấy nhịp, tôi đi được hai bước rồi hắn mới bước một bước. Cảm giác hắn không tài nào hoà hợp được với sự nô nức, người lạ đưa hoa cho hắn, hắn liền căng cứng người, mắt trơ ra, cứng đờ, phản xạ đề phòng bất giác được bật lên, tôi đành phải nhận lấy hộ hắn, rồi quay sang liếc hắn một cái.
Thật là, thả lỏng với cậu khó khăn đến vậy sao?
Nhớ lại, hình như hắn còn chưa đến phòng khám của Yusuke lần nào, nơi đó không quá tuềnh toàng, nhưng lại có nét gì đó đơn sơ mộc mạc, dường như được xây lên theo sở thích của dì Akari, có mái gạch đỏ, có tường vôi trắng, có nền lát hoa, đi lên bằng chân trần cảm giác mát lắm, ngoài ra nội thất cũng không có nhiều, điểm nhấn chắc là hai bên phòng khám có trồng nhiều loại hoa quả, đó là điều tôi rất ngưỡng mộ ở dì Akari, dì rất thông hiểu về các loại cây, đôi khi là chia cho tôi một ít giống mang về trồng làm cảnh. Dù đã ngoài ba mươi thì trông dì vẫn thật tươi mát và năng lượng như màu xanh rượi của lá mạ vậy.
Mắt trông theo cánh bướm lướt ngang, chợt chạm phải hình dáng Yusuke đang khom lưng tưới đẫm gốc cây ổi vừa mới ra quả non, à phải, bây giờ đang vào mùa ổi, bảo sao nãy giờ đi đi lại lại cứ nghe thoang thoảng mùi hương phảng phất từ đâu đó, hoa ổi là một màu trắng thuần trong veo, tinh khiết, mùi dễ chịu, làm tinh dầu cũng hợp, có nhiều công dụng. Yusuke mặc áo blouse trắng như mọi ngày, thứ duy nhất thay đổi chính là màu caravat. Tôi hô:
"Bác Yusuke, một ngày may mắn ạ!" Rồi kéo Kyoya chạy đến gần, đưa một nhành hoa lam tinh cho ông ấy. Bác sĩ Yusuke nhận lấy, mời tôi vào bên trong, cả hắn nữa. Ông rót trà ra ly đẩy tới chỗ tôi, nhìn mặt Kyoya đã biết hắn không phải kẻ hảo trà mà. Vẫn là trà nhài như mọi khi, thơm nức mũi ấy.
Tôi nhấp miệng một ít, ngoan ngoãn đặt tay lên bàn, cổ vươn lên cố nhìn ra phía tấm rèm màu chàm, nơi ngăn cách giữa phòng tiếp khách và phòng dưỡng bệnh, rồi tôi nhỏ giọng hỏi ông ấy: "Bác Yusuke này, về việc cô bé đó..."
"Nó về từ sáng sớm hôm nay rồi, lúc cháu chưa đến đây." Yusuke đặy ly trà xuống bàn, thở phắt ra một hơi. "Nó bảo nó muốn về nhà, sợ ở đây tốn tiền thuốc men, trong khi bác còn chưa kê cho nó đơn nào. Khổ thân, chắc hoàn cảnh cũng không khá giả. Thấy má nó lật đật đón nó về, cả cái tên còn chưa kịp biết."
"Vậy sao..." Giọng nói khẽ khàng, mang theo âm điệu chán nản, thất vọng, tôi nhìn xuống lẵng táo đặt cạnh chân, táo toàn là loại đỏ mọng, có sọc, được lựa kĩ càng, ăn vào có thêm vitamin giúp cơ thể khoẻ khoắn hơn, vốn định làm quà bồi bổ, ai ngờ Nagi lại về nhà sớm đến thế. Thôi kệ, ai cũng muốn đoàn tụ với gia đình thôi mà, vốn tôi phải thấy vui cho Nagi chứ.
Cúi đầu lễ phép, tôi thấy tiếc, bèn dùng mấy trái táo đỏ biếu Yusuke và dì Akari ăn lấy thảo, "Cháu hiểu rồi, vậy cháu ra về trước nhé." Ngừng lại, tôi nhớ ra điều gì đó, "Hoa ở hiên bên phải nở rất to, cháu có thể xin vài cành không ạ?"
Bác sĩ Yusuke xua tay, cười hiền từ uống một ngụm trà, giọng khàn khàn nói: "Đừng khách khí làm chi, dù sao là lễ hội hoa, chăm hoa cũng chỉ để cho dịp này thôi đấy."
Tôi nở nụ cười nhẹ, hài lòng: "Cảm ơn bác."
Dắt tay Kyoya ra ngoài hiên vườn, dù gương mặt bình lặng như mặt nước, cứ như không để tâm, song hắn vẫn nán lại nhìn vào đoá hoa một chút. Cuối cùng cũng biết hưởng thụ. Tôi buông tay hắn ra, vươn bàn tay nhẵn nhụi tới ngắt đi mấy đoá hoa hồng, dường như trong phút chốc hắn đã có phản xạ bất giác muốn giữ tay tôi lại. Dưới tròng mắt to áp lực của hắn, tôi tết tầm mười đoá hoa lại thành vòng hoa, cầm nó trên tay, phấn khích quay sang nhìn hắn.
"Đây, cúi xuống một chút." Tôi hơi kiễng chân, đem vòng hoa đội lên đầu hắn, áhh--- trông cũng khá đáng yêu mà!! Hắn trông còn ngơ ngác lắm, vươn tay lên sờ sờ vào cánh hoa một lát, buông xuống. "Sao? Cũng khá ổn nhỉ?" Tôi hỏi, cười cười, mắt híp lại như vành trăng non.
Hắn hơi cúi người xuống, ngắt ra một đoá hoa hồng, trong đáy mắt đen tuyền thoáng qua một tia sáng hiếm thấy, hắn lấy đoá hoa cài lên tai tôi, sự cảnh giác ban nãy hoàn toàm được loại bỏ khi chung quanh chỉ có mỗi hai chúng tôi, hắn chớp chớp mắt, sau đó, ậm ừ nhẹ trong cuống họng.
"Như vậy được rồi." Hắn nói, tông giọng bằng âm, vẫn nghe thấy vài điều dịu dàng ẩn khuất.
Nhìn trông cũng yêu được đấy.
Lễ hội hoa là để yêu thương, yêu thương những đoá hoa, yêu thương những người dám khoe sắc như hoa, yêu thương những người phụ nữ mang sinh mệnh của loài hoa.
Chỉ cần có thể sống dung hoà cùng thiên nhiên, biết cảm thụ vẻ đẹp của cuộc sống, biết trân trọng từng phút giây được hít thở bầu khí quyển trong lành đã là đáng ước mơ rồi. Hoặc đôi khi, chỉ cần là cùng nhau, được bên cạnh những người mình yêu quý nhất thế gian cũng là quá đủ để ta cảm thấy hạnh phúc.
Chúc lễ hội hoa thành công tốt đẹp, thật hạnh phúc nhé.
[Phiên ngoại nhỏ]: Trong đôi mắt ấy.
Lão gầy họm biến thái!
Hắn biết mình ghét người đó, ghét bỏ chính người cha của hắn, có bao giờ cha hắn có một bữa cơm gia đình đúng nghĩa cùng vợ con? Có bao giờ hỏi hắn thích gì? Có bao giờ nghĩ đến mẹ hắn?
Sau bao nhiêu năm đi biệt tăm, người đó trở về một cách lặng lẽ, rời đi lặng lẽ, nhưng điều người đó để lại cho hắn chỉ gói gém trong hai từ: ám ảnh.
Lần đầu tiên nhân sinh quan bị hỗn độn nặng nề, trật tự cuộc sống gần như bị đảo lộn. Hắn thấy chính mình yếu ớt như con kiến búng cái là chết, thân xác chỉ cần hoạt động thêm một ít sẽ gục ngã, chỉ cần chịu lâu hơn nhất định sẽ bị phế. Ánh sáng ập vào tầm mắt khiến tay hắn bất giác vào thế tấn công, nhạy cảm chóng vánh, biến tan chóng vánh. Người kia là vị nào? Là Amaya, con bé, là hàng xóm của hắn. Hắn ngước lên, tại sao nó lại nhìn hắn với cặp mắt như thế, mắt nó màu xanh biêng biếc, tròn, mở to, rất có hồn, trong veo và ngây ngô, đẹp... Nếu muốn ngắm kĩ hơn, thì móc ra là được, móc ra rồi soi xét từng mạch máu, từng hàng lông mi dài cong vút của nó, nhìn một lần càng không đủ, hay là phanh thây nó ra lấy đi tất cả những cái đẹp đẽ cất vào trong hũ kín bảo dưỡng?
Nó đến bên cạnh hắn, nó không sợ hắn của bây giờ sao? Hay là còn nhỏ, ngu quá nên không biết hắn là kẻ sắp chết? Giọng nó cất lên, âm thanh mê ly truyền đến khiến lông tơ hắn dựng lên, thứ âm thanh mị hoặc đến rùng mình lạnh gáy, hắn ôm ngực, quằn quại vì tâm lực khi nãy của người đó vẫn tồn lại trong cơ thể, từng cú thúc tàn nhẫn một lần nữa tái hiện đầy chân thật, hắn thấy mắt mình tối đi, là ngất rồi.
Hắn hứng thú với đôi mắt trong suốt mang ý vị ngây thơ ấy, thích tự soi mình trong đó rồi ngẩn người. Amaya, con bé đó chăm sóc cho hắn hết lần này đến lần khác, rốt cuộc nó muốn gì? Ngoài ra cách xưng hô, ngữ điệu cũng thật kì quái, nó là bà ngoại nào à? Nó cứ làm bộ mình già nua lắm, hừ, thậm chí nó đẻ sau hắn tận một năm, hay là... nó là sói đội lốt cừu? Cần được quan sát thêm đây.
Sách, thật nhàm chán, nhưng nó thích đến vậy, là vì sao? Hắn thử đọc, kết quả chẳng tìm hiểu được gì, dư thừa. Con bé ngu muội, giúp đỡ kẻ qua đường, cho tên thô lỗ ấy về nhà ăn cơm, cũng quá lơ đãng.
Đừng mang kẻ nào về nữa.
Không phải là cảnh cáo, thật sự là sẽ cắn chết nó.
Hoa thủy tinh, cánh hoa mềm và dẻo, toàn thân đều trong suốt, thật là... giống với đôi mắt của nó, cũng thấu triệt như vậy, cũng nhu mì như cánh hoa, là lí do khiến hắn thấy thoải mái khi nhìn vào chăng. Đôi mắt nó hay vẩn vơ, nhìn lên bầu trời, nhìn vào trang sách, mở to mơ màng, long lanh, tia sáng rõ ràng ấm áp, tâm tư bị giấu kín, hắn không đọc vị được nó, hơi hơi khó chịu. Đôi mắt lớn của nó giống như trời xanh bao dung chứa đựng nhiều thứ, không được... muốn thì hãy tước đoạt lấy thứ đó thôi, nhưng kì lạ, nếu đôi mắt đó đặt lên người khác không phải nó hắn lại không thích nữa, nếu chỉ có đôi mắt, sẽ thấy thật vô hồn. Hắn cũng thích mái tóc đen dài của nó, thích mùi dầu xả hoa oải hương trên quần áo nó, rất dễ chịu.
"Amaya, có thích hoa thủy tinh không?" Hắn thường hay thấy nó chăm hoa, ngày nào cũng tưới, hoa thơm thì cúi xuống hít lấy hít để, nó khéo tay nên chăm hoa đẹp, vậy nó có thích hoa này không? Hoa thủy tinh không trồng được ở nơi có khí hậu như Namimori, phải mua, nhập về từ nơi khác. Nhưng mà... vẫn không đẹp bằng mắt biếc của nó.
"Hoa không người phụ nữ nào lại không thích, nhưng để nói thì hiện tại không cần lắm đâu."
"..."
Loài hoa này đúng là phế vật, đã không rực rỡ bằng, cánh hoa mềm còn dễ bị nhàu, hoa khó trồng, khó nuôi nhưng mong manh quá đỗi, không có tí ti giá trị nào, hắn không còn hứng thú nữa, thứ vô dụng.
Nếu đã vô dụng, sao còn tồn tại làm gì?
Hắn để quyển sách lại lên kệ, hắn không còn ý nghĩ muốn phí tiền mua loài hoa yếu ớt này nữa. Nếu giờ xé cả cái bìa này, Amaya sẽ giận hắn, nhất định sẽ ngất xỉu vì bị đả kích một cú lớn. (Không phải là ngất đâu anh, là thét lên cho thoả nỗi tức đấy=)) )
Ngắm nhìn vào đôi mắt biếc ngọt ngào của nó vẫn là tốt hơn.
Móc ra... hắn tạm thời gác lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com