Chiều hôm, tôi đạp xe đến thư viện Tottoro như mọi ngày. Đi vào thư viện, vẫn là mùi sạch giấy lẫn trong hương gỗ đằm thắm. Lục tìm những cuốn sách phù hợp, bỗng giật giật khoé mắt khi tìm thấy một đầu sách tên là "Mẹo dỗ dành con trẻ".
Đặt quyển sách lên bàn, nghĩ nghĩ, hôm nay khí trời mát mẻ, hiếm hoi có một ngày nắng đẹp, tôi nên tận hưởng nó thật tốt. Mượn quyển sách đó, nhận lấy một ít trà sen, tôi lại dắt xe đạp đi đến bên cái hồ lớn trong thị trấn, nắng chiếu xuống làn nước xanh ngát, lá cây ngô đồng rơi đầy trên mặt đất, mùa thu tiêu điều, cũng tuyệt đẹp. Có vài người bắt ghế ngồi câu cá xung quanh mặt hồ. Cúi xuống phủi đi bụi dưới chân, đến khi gần như sạch sẽ mới an tâm ngồi xuống.
Đầu mùa thường có gió lạnh, cơn gió thoảng qua mái tóc tôi, vén chúng hết qua tai, cẩn thận đặt quyển sách lên đùi, chầm chậm lật mở từng trang.
Cách 1: Quấn trẻ bằng một chiếc khăn ấm.
Vừa đọc đến đó, tôi ngay lập tức moi ra trong túi một cây bút đen kèm giấy note viết ghi chú lên đó: Người này không còn là trẻ sơ sinh nữa, đánh giá 0.75/10. Xong xuôi dán tờ note lên trang sách, đến khi trả lại cũng phải xé rời thôi.
Cách 2: Bật tiếng ồn trắng*.
(*Tiếng ồn trắng hay White noise là những âm thanh đặc biệt dễ chịu mà con người nghe thấy, có thể loại bỏ đi những tiếng ồn xung quanh để giúp giải toả căng thẳng, dễ đi vào giấc ngủ,...)
Ghi chú: Tên này không thích tiếng ồn nào ngoài tiếng phim Ultraman đang chiếu vang bên tai. Đánh giá 0.25/10.
Cách 3: Núm vú giả.
Ghi chú: Không đáng nói đến. Đánh giá -100/10.
Bỏ, bỏ rồi, tiến đến cách tiếp theo thôi.
Những phương án kế cạnh đó không có cái nào là khả quan cả, tôi chau mày, đáng lẽ tiêu đề nên nói rõ là chỉ áp dụng cho trẻ sơ sinh chứ. Tôi gập sách lại, thở dài bất lực. Bởi chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt lạnh tanh của hắn tôi đã khom mình không dám về nhà nữa, nếu là lúc ban sơ khi tôi mang một trái tim tinh khiết chưa biết bản thân là ai xuất hiện ở Namimori, việc tôi hạn chế tiếp chuyện với người ngoài cũng dễ hiểu. Giờ đây cứ quen với nếp sống mà mỗi ngày không càu nhàu như bà thím với hắn thì đó là ngày bất thường làm sao tôi không stress được cơ chứ.
Một quả bóng lăn đến chân tôi, theo sườn dốc thẳng mà lăn xuống dưới hồ, nổi lềnh phềnh trên mặt nước cất giấu những tia nắng cam còn sót lại của buổi hoàng hôn, tôi nhìn theo, chớp mắt không hiểu gì. Đằng sau truyền đến tiếng khóc nấc, thỉnh thoảng khịt mũi vài lần, quay lưng lại, đứng trên đường lộ là một cậu bé, tóc nâu, mắt nâu, trông rất quen mắt, tôi có chăng đã gặp qua, cậu bé cứ khóc mãi, tay dụi mắt không ngừng, chẳng biết đâu là nước mắt đâu là nước mũi nữa. Tôi tiến lại, cậu bé hơi thấp hơn tôi, cúi đầu xuống, tay giữ lấy tay cậu bé.
"Em đừng dụi nữa, nếu không muốn bị mọc lẹo." Đứa trẻ ngước lên, nước ứ động trong cặp mắt to tròn, lăn xuống từ khoé mắt xuống cằm. Vẫn giữ cho cảm xúc không bị lay chuyển quá nhiều, tôi mới hỏi: "Sao em lại khóc?"
"Bóng... Bóng của em." Giọng đứa trẻ run run, chỉ tay về cái hồ lớn. Tôi nhìn theo hướng cậu bé chỉ, nhận ra thứ vừa nãy chạm vào chân mình. Nhìn chung quanh vài vòng, mọi người đều đã ra về gần hết, để lại chúng tôi và vài con chim bồ câu thỉnh thoảng đáp xuống rồi bay đi nhanh chóng. Tôi xoa xoa lưng đứa trẻ, trấn an cậu bé: "Đừng lo, chị sẽ lấy nó cho em."
May thay quả bóng không lăn đi quá xa, có lẽ cố gắng với ra một chút sẽ tới được. Tôi đi đến nơi ban nãy ngồi đọc sách, cẩn thận đặt chân lên sườn dốc, điều chỉnh lực đạo sao cho chỉ trượt xuống một ít, quả bóng ở trước mắt rồi. Vươn tay ra, không tới. Vươn thêm chút nữa, vẫn không tới. Vươn ra... "Á!" Tôi kêu lớn lên, chân không trụ vững dường như sắp ngã, cảm nhận được có lực kéo tay còn lại của tôi, tôi quay sang nhìn, phát hiện cậu bé đang dùng hết sức bình sinh níu tôi lại, như vậy cũng được, chỗ dựa, là điều cần thiết mà. Cứ thế tôi vươn muốn đứt rời cánh tay rớt xuống sông mới lấy lại được quả bóng từ mặt hồ.
"Em cảm ơn chị rất nhiều!" Cậu bé lễ phép cúi đầu, sau đó chạy vội đi. Có vẻ là một đứa trẻ ngại ngùng, tôi cười thầm. Một lần nữa đạp xe về căn chung cư, leo lên lầu hai, rẽ trái đi thẳng, vẫy tay chào hàng xóm, hình như hoa Lavender của nhà họ vừa nở bông, hào phóng tặng tôi một nhành hoa to, gật đầu vui vẻ nhận lấy, coi như một chút may mắn cho ngày hôm nay. Tôi mở cửa nhà 808, mẹ tôi đang xào thịt trong bếp, mùi rất thơm, lan ra đến phòng khách. Cắm nhành hoa Lavender vào chậu hoa đủ loại, thư giãn ngồi đọc sách.
Tâm lí căng thẳng nên đọc những thể loại đời sống giản dị, liên quan đến thiên nhiên, cuộc sống một chút. Quyết định chọn "Thược dược xanh" của tôi quả không sai, trong đây có hướng dẫn cách làm một số loại nước uống giải khát, đặc biệt tốt cho sức khoẻ, thậm chí còn giúp kháng lại bệnh, thấy rất hữu ích, tôi đọc liền muốn đánh dấu cả quyển sách, màu sắc in bên trong cũng rất bắt mắt, trông rất sảng khoái và vui tươi. Sẽ không nói quyển sách này là tôi vụng trộm lấy đi của Yusuke, đừng lo, đọc xong là tôi trả ngay. Yusuke bảo đây là thứ được tặng cho khi đi thăm khám bệnh nhân, tôi cũng có công giúp ông ấy bao che trước dì Akari, cái này chắc không tính là trộm, phải không (?).
Nhìn ra ngoài ban công đang mở cửa, gió thổi làm lung lay tấm rèm cửa màu be, hoa Mặt Trăng xoè cánh hoa to, mềm mại của nó, đúng nghĩa với cái tên. Nhắc đến mặt trăng lại nhớ, thông qua tìm hiểu biết được nơi này có một lễ hội Ngắm Trăng rất đặc biệt, được đặt là lễ hội Tsukimi, chung quy thì giống với Tết Trung Thu ở các nước khác, tuy vậy với phong tục riêng biệt của Namimori, lễ hội Tsukimi trùng ngày bừng nở của hoa Lam Tinh, thật muốn ngắm nhìn lúc đó quá đi, chắc chắn sẽ không tốn công sức chờ đợi. Tưởng tượng khung cảnh Namimori khi trời chập tối, ánh trăng tròn vành vạnh chiếu xuống sáng ngời, hoa Lam Tinh nở theo đàn, cánh hoa mở rộng hết mực, mùi hương tứ tung khắp chốn.
Tiếng chuông cửa vang lên, suy nghĩ miên man của tôi chợt vụt tắt, tôi chạy đến mở cửa, là người đưa thư, ngoan ngoãn nhận lấy phong thư, biết điều gật đầu cảm ơn anh ta. Người đưa thư rời đi, tôi cũng đang định khép cửa vào, một tay ôm phong thư trong lòng, mắt tôi kinh ngạc khi nhìn thấy Kyoya bước đến, đúng hơn hắn đang trên đường về nhà, hai tay hắn cầm gì kia? Hai thanh dài dài, làm bằng thép hoặc sắt dựa vào mức độ phản chiếu mà tôi biết, có sọc đen.
Nghĩ đến điều gì đó, tôi đóng sầm cửa lại, bất chấp việc đó sẽ khiến hắn nhận ra điều khác thường. Tôi bần thần dựa lưng vào cửa, không dám thở mạnh. Biết tôi vừa nhận ra gì không? Vào độ mấy hôm trước, Namimori lan truyền một vụ đám thanh niên côn đồ từ thị trấn khác đến đây quấy rối người dân bị đánh đập đến ngất hết, bắt buộc phải đưa vào bệnh viện dưỡng thương, mà Yusuke lại là bác sĩ phụ trách ca của chúng, ông kể cho tôi nghe mình đã lựa thuốc đắng hơn bình thường để làm thuốc nhằm dạy chúng một phen. Có điều đám thanh niên đó giống như bị hành hung bởi ai khác chứ không phải do cục cảnh sát ở Namimori bắt giữ. Trên đầu kẻ nào cũng có một vết thương bầm tím, hình như lực đạo được sử dụng không hề nhẹ, phỏng đoán là bị đánh bằng một vật bằng sắt, dạng đứng và dài. Nghe càng miêu tả sao càng giống thứ hắn vác về vậy?
Không lẽ hắn là... Không! Tôi lắc lắc đầu phủ nhận trong thâm tâm, hắn là trẻ con thôi ha ha, còn xem Ultraman thì làm quái gì có chuyện đi đánh đập vào đám thanh niên cấp hai được. Chắc tôi nghĩ nhiều rồi.
Nhưng nếu mà là sự thật, không chừng tôi lỡ làm gì hắn khiến hắn ghi hận, sau này vác 'thứ đó' qua đòi trả nợ thì sao đây!!?
Bắt đầu bữa cơm trong im lặng, sau đó tôi lấy trà hương sen được cho đi làm trà, cẩn thận rót trà ra ba ly để sẵn. Tôi chạy đến căn phòng 809, hít thở thật sâu, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, gõ gõ ngón trỏ lên mặt cửa gỗ. Lát sau hắn đã ra mở cửa, hắn nhìn tôi, biểu cảm thay đổi chóng mặt, méo xẹo. Tôi mở miệng mời hắn qua nhà chơi, tỉ lệ thành công xác suất chỉ là năm mươi năm mươi, không ngờ hắn lại đồng ý.
Hắn uống trà sen tôi pha, tôi bật Ultraman cho hắn coi. Kỳ thật do tôi bị doạ sợ bởi ý nghĩ của mình nên chủ động cắt đứt chuyện giận dỗi này. Ha ha, đứa trẻ à, đừng căm thù gì tôi nhé, bao nhiêu nợ nần tôi trả hết rồi đấy.
"Kyoya, tại sao cậu giận tớ?" Tôi hỏi lại, vẫn nhớ rõ câu hỏi này của mình chưa được hắn trả lời.
"Không giận." Hắn đáp, liếc qua tôi trong một chốc.
Vậy là đã, hết giận phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com