Chương 2
Tri giao hơn mười năm, ta và Vạn Khuê tuy rằng không đến nỗi thân thể đối phương có bao nhiêu nốt ruồi đều rõ ràng nhưng nói rằng chúng ta thấu hiểu đối phương như lòng bàn tay đều không ngoa, chúng ta phi thường tự nhiên mua hai bạch mã nhưng bình thường chỉ cưỡi chung một bạch mã. Bởi vì bạch mã còn lại nghỉ ngơi đầy đủ, thời gian từ Vạn gia trang đến ngôi nhà nho nhỏ của Thích Trường Phát rút ngắn không ít, chúng ta nhanh chóng đã nhìn thấy Thích Phương đang mang rơm rạ cho Đại Ngưu thưởng thức.
Suối tóc mịn màng có chút tán loạn, dung mạo xinh xắn có chút vấy bẩn, y phục đơn giản có chút cũ kỹ, không những không đánh mất khí chất thông minh lanh lợi còn khiến nàng thêm thân thiện khả ái.
Ta hướng hàng mi cong cong như cánh bướm khoe khéo đôi mắt trong suốt như thủy tinh về phía hắn, phát hiện hàng mi cong cong khoe khéo đôi mắt đẹp đẽ như hắc ngọc của hắn không hề ngưng đọng thân thể duyên dáng của Thích Phương, mà đang chăm chú quan sát ta.
- Ngươi không chào hỏi sư muội của ngươi sao?
Hắn vươn bàn tay mạnh mẽ xé một mảnh bạch y thắng tuyết giấu giếm dung mạo khuynh quốc khuynh thành của ta, thời điểm ta phi thường nghi hoặc, hắn lại nghiêng thân thể thẳng tắp đối với Thích Phương:
- Xin chào tiểu sư muội!
Thích Phương thoái lui một bước:
- Ngươi là ai? Tại sao gọi ta là tiểu sư muội?
Ta hồi tưởng một chút Vạn Khuê trong nguyên tác "Liên Thành Quyết" của Kim Dung lão gia, cho dù âm thanh nhu hòa nội liễm vụn vỡ đôi môi mỏng manh như đường chỉ không hề thay đổi, khóe môi mỏng manh như đường chỉ cong lên nét cười như có như không khiến hắn phi thường không đứng đắn.
- Tại hạ Vạn Khuê...
Chẳng trách, lần đầu tiên gặp gỡ, Thích Phương không có hảo cảm đối với hắn.
- Gia phụ Vạn Chấn Sơn yêu cầu tại hạ trường phong vạn lý bái phỏng tam sư thúc cùng sư huynh sư muội!
Bây giờ, hắn một thân bạch y, ngôn ngữ ôn hòa, cử chỉ lễ độ, đừng nói Thích Phương, ngay cả Thích Trường Phát cũng biểu lộ một chút hảo cảm đối với hắn.
Thích Phương mời ta và hắn vào ngôi nhà nho nhỏ, tuy rằng đồ đạc đơn sơ nhưng phi thường sạch sẽ, có thể nhìn thấy bộ dạng hiền thê lương mẫu của nàng trong tương lai. Thích Trường Phát đích thân pha trà mời chúng ta, ta đang mang diện cụ, không thích hợp thưởng thức trà. Mà cho dù thích hợp thưởng thức trà, suy nghĩ ngoại hiệu Thiết Tỏa Hoành Giang của Thích Trường Phát, ta thực sự không dám thưởng thức trà đích thân hắn pha.
Vạn Khuê thấy ta không thoải mái, cho rằng ta bôn ba mệt mỏi, không nói hai lời đem nguyện vọng của Vạn Chấn Sơn truyền đạt với Thích Trường Phát, hy vọng có thể sớm một chút đưa ta trở về khách điếm nghỉ ngơi. Thích Trường Phát khách sáo một chút, mời chúng ta cùng thưởng thức bữa cơm gia đình, Địch Vân vừa vặn bước vào ngôi nhà nho nhỏ.
Đối với ta, Địch Vân tuyệt đối là nhân vật chính bình thường nhất trong tiểu thuyết của Kim Dung lão gia. Không những tính cách bình thường, ngoại hình của hắn cũng bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn được nữa, nếu phải tìm kiếm một đặc điểm xứng đáng chú ý nhất trong ngoại hình của hắn, có lẽ, chỉ có nụ cười ngốc nghếch kia, tuy rằng ngốc nghếch nhưng lại phi thường chân thành. Ta thực sự không thể tưởng tượng một nam nhân như vậy lại có số mệnh truân chuyên bậc nhất tiểu thuyết của Kim Dung lão gia.
Có lẽ, bởi vì hàng mi cong cong như cánh bướm khoe khéo đôi mắt trong suốt như thủy tinh thủy chung không ly khai dung mạo bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn được nữa của Địch Vân, chờ đợi ta phục hồi tinh thần, Thích Phương đang hướng hàng mi mơ màng khoe khéo đôi mắt lúng liếng đong đầy cảnh giác về phía ta, mà Vạn Khuê lại đang hướng hàng mi cong cong khoe khéo đôi mắt đẹp đẽ như hắc ngọc đong đầy địch ý về phía Địch Vân.
Tâm can ta lộp bộp một chút, hoàn cảnh này có chút tương tự nguyên tác "Liên Thành Quyết" của Kim Dung lão gia, không lẽ, trong một khoảnh khắc thất thần của ta, Vạn Khuê từ nhạt như nước ốc trở thành tình ý triền miên đối với Thích Phương rồi?
Thích Trường Phát đơn giản giới thiệu chúng ta, cho dù Địch Vân là nông dân, lễ nghĩa đơn giản đều thấu hiểu:
- Vạn sư huynh!
Địch Vân cùng Vạn Khuê ở bên cạnh nhau thực sự là giun đất ở bên cạnh mãnh long, ngay cả Địch Vân đang nghiêng thân thể săn chắc, cũng không thể nhẫn nhịn mà cảm thán một câu:
- Sư huynh hảo anh tuấn!
Ta vươn bàn tay ngọc ngà che chắn đôi môi thanh tú như hàm tiếu nhưng không che chắn được tiếu thanh lanh lảnh như chuông bạc, Địch Vân mới hướng hàng mi cong cong khoe khéo đôi mắt ngây ngô như hươu sao về phía ta, Vạn Khuê đã không khách khí từ biệt Thích Trường Phát.
Một đường từ ngôi nhà nho nhỏ của Thích Trường Phát đến khách điếm khổng lồ, Vạn Khuê không hề hé đôi môi mỏng manh như đường chỉ, ta cùng hắn ngồi ngay ngắn bạch mã duy nhất, suýt chút nữa bị hàn khí lạnh lẽo như băng thiên tuyết địa của hắn đông đặc.
Ta nghiêm túc kiểm điểm một lần, thực sự không suy nghĩ được tại sao hắn tức giận, trằn trọc đến nửa đêm lại mơ thấy ác mộng. Trong giấc mơ, ta nhìn thấy Đinh Điển bị xuyên thủng xương tỳ bà rồi tống giam vào lao ngục, trong tang lễ của Lăng Sương Hoa trúng độc dược của Lăng Thoái Tư, sau khi ly khai hồng trần vạn trượng, Bảo Tượng một nhát lại một nhát hủy hoại di thể. Âm thanh khủng khiếp như quỷ khốc thần sầu vụn vỡ đôi môi thanh tú như hàm tiếu, ta bật dậy trên sàng phô cứng cáp, bàn tay ngọc ngà sờ soạng dung mạo khuynh quốc khuynh thành, phát hiện cả dung mạo khuynh quốc khuynh thành đều là lệ châu trong suốt như thủy tinh.
Đại khái âm thanh khủng khiếp như quỷ khốc thần sầu vụn vỡ đôi môi thanh tú như hàm tiếu, ngay cả Vạn Khuê ở thượng hạng phòng bên cạnh đều nghe thấy, hắn lấy tốc độ nhanh nhạy như sấm sét khuỵu chân quỳ gối ở bên cạnh ta, dưới hàng mi cong cong, đôi mắt đẹp đẽ như hắc ngọc đong đầy lo lắng đến nỗi ta phải vươn bàn tay ngọc ngà che chắn hàng mi cong cong như cánh bướm khoe khéo đôi mắt trong suốt như thủy tinh đong đầy lệ châu trong suốt như thủy tinh:
- Đừng nhìn!
Hắn ôm cả ta cả chăn bông vào lồng ngực vững vàng:
- Không sao, ta nhắm mắt!
Thân thể thẳng tắp của hắn luôn luôn mơ hồ hàn khí lạnh lẽo như băng thiên tuyết địa, có lẽ, hình thành từ những năm tháng bị phụ thân ghẻ lạnh và Hào Khảm ức hiếp nhưng không biết tại sao, trong vòng tay vững vàng của hắn, ta cảm giác phi thường ấm áp.
Tuy rằng Đinh Điển là sư phụ của ta, y truyền thụ võ công cho ta vỏn vẹn nửa năm, ta ngộ tính cực cao, nửa năm đã thành thạo Đường Thi kiếm pháp, ngẫm nghĩ thêm nửa năm, luyện tập thêm bảy năm, mười bốn tuổi có thể đứng trong hàng ngũ cao thủ nhất lưu.
Thời điểm hắn ly khai ta, ta hãy còn là một nữ hài bảy tuổi, cho dù ta tận tâm tận lực khuyên can hắn như thế nào, hắn đều cho rằng ta đang nũng nịu. Biết không thể ngăn chặn hắn, ta lại tận tâm tận lực khuyên can hắn phải cẩn thận, đặc biệt là cẩn thận Lăng Thoái Tư. Bất quá, mười một năm, hắn không hề trở về thăm ta một lần, ta không muốn suy nghĩ hắn tao ngộ bất trắc cũng không được.
Nếu như Vạn Chấn Sơn là hồ ly thì Lăng Thoái Tư là dã lang, có lẽ, Đinh Điển bị xuyên thủng xương tỳ bà, bây giờ, đang đếm từng ngày từng ngày trôi qua trong lao ngục, mà Lăng Sương Hoa, có lẽ, hủy hoại dung mạo ôn nhu tú lệ để phản đối hôn nhân ép buộc của phụ thân rồi.
Mười một năm, ta huy động tất cả sinh ý của Độc Cô gia tìm kiếm tung tích của Đinh Điển đều vô vọng, tuy rằng có chút tàn nhẫn với Địch Vân nhưng phải chờ đợi Địch Vân hàm oan bị giam giữ trong lao ngục, từ Địch Vân, ta mới có thể tìm thấy vị trí giam giữ của Đinh Điển.
Thích Trường Phát đưa Địch Vân cùng Thích Phương đến Vạn gia trang chúc mừng đại thọ của Vạn Chấn Sơn, với tư cách là hàng xóm của Vạn gia trang, phụ thân mẫu thân của ta đều được mời tham dự. Phụ thân mẫu thân đều là thương nhân, đối với những sự kiện của giang hồ đều không có hứng thú, ta lợi dụng cơ hội này khẩn cầu phụ thân mẫu thân cho ta thay thế họ tham dự đại lễ mừng thọ của Vạn Chấn Sơn. Ta là nhi tử duy nhất của phụ thân mẫu thân, đối với khẩn cầu của ta, phụ thân mẫu thân không bao giờ từ chối.
Dưới hàng mi cong cong như cánh bướm, đôi mắt trong suốt như thủy tinh của ta thủy chung ngưng đọng thân thể thẳng tắp của Vạn Khuê, không biết hắn có phát hiện hàng mi cong cong như cánh bướm khoe khéo đôi mắt trong suốt như thủy tinh của ta hay không, hắn đối với Thích Phương không có hành động khác thường nào. Trái lại, Hào Khảm mới nhìn thấy Thích Phương ngay lập tức nhất kiến chung tình, mỗi ngày mỗi đêm đều phiền nhiễu nàng, ta cùng Vạn Khuê không ít lần phải âm thầm ngăn chặn hắn. Ta âm thầm suy nghĩ, hồng nhan ngọa thủy, cho dù Vạn Khuê thực sự không có tình cảm khác thường nào đối với Thích Phương, Địch Vân chú định bị Hào Khảm hãm hại.
Mà Địch Vân, không thể không tán thưởng hàng mi cong cong khoe khéo đôi mắt ngây ngô như hươu sao phi thường tinh tường, cho dù diện cụ mỏng manh giấu giếm dung mạo khuynh quốc khuynh thành, Địch Vân ngay lập tức nhận thức ta:
- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, cô nương, chúng ta một lần nữa gặp gỡ!
Ta đứng dậy:
- Thiếu hiệp là...
Khóe môi bạc phếch cong lên nét cười rạng rỡ như hỏa diễm nóng bỏng:
- Tại hạ Địch Vân, trong ngôi nhà nho nhỏ của sư phụ, ta cùng cô nương hữu duyên gặp gỡ một lần!
Ta nhàn nhã nghiêng thân thể yêu kiều:
- Thiếu hiệp có chút nhầm lẫn, tiểu nữ chưa bao giờ xuất môn, làm sao có thể hữu duyên gặp gỡ thiếu hiệp trong ngôi nhà nho nhỏ?
May mắn, Địch Vân thật thà, không phải ngu ngốc:
- Xin lỗi, có lẽ, tại hạ thực sự nhầm lẫn!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com