Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

   Trời tối, nhìn đâu đâu cũng chỉ thấy một màu đen như mực, đến một ánh sao cũng chẳng thấy. Núi Natagumo, theo những gì người dân địa phương nói thì nơi đây đã từ lâu không có ai dám bén mảng, họ đồn rằng đó là nơi trú ngụ của thần linh, bất cứ kẻ nào dám xâm phạm sẽ phải chịu hình phạt và vĩnh viễn không bao giờ trở ra. Nếu vậy thì "thần linh" hẳn đã trừng phạt khá nhiều kẻ rồi đấy, bởi vì ngay cả khi chưa bước chân vào, cô đã cảm nhận được tử khí dày đặc đến ghê rợn.

   Trong núi yên ắng đến đáng ngờ, thậm chí còn không có lấy tiếng thú vật di chuyển hay cú kêu. Tsukimiso bắt đầu cảm thấy có điều không lành. Cô dừng lại, tập trung quan sát, nghe ngóng xung quanh, cảnh giác đặt tay lên kiếm. Có tiếng bước chân. Rất vội. Cả tiếng thở dốc. Phía sau!

   Thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, chuẩn xác đặt lên cổ kẻ chạy đến, trong đêm tối, màu sáng bạc của kim loại ánh lên như tàn ảnh của một ngôi sao băng, lưỡi kiếm mỏng mượt mà sắc lạnh khẽ cứa một chút lên da thịt, một giọt máu nhỏ ra, theo lưỡi kiếm chảy dọc xuống tận đốc kiếm tinh xảo khắc hoa.

   Phải mất vài giây cô mới nhận ra người kia đang mặc đồng phục của kiếm sĩ diệt quỷ. Nhẹ nhàng hạ kiếm, cô nói.

- Xin lỗi, tôi thất lễ.

   Nhưng anh ta thậm chí còn chẳng thèm để tâm, sợ hãi hét lên.

- Nó sắp đuổi đến rồi! Cô còn đứng đây làm gì!? Chạy mau đi!

   "Nó"? Cô ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh ta chạy hối hả. Đằng trước!

"Vút"

   Lưỡi kiếm quét một tiếng chết chóc trong không trung. Tsukimiso kịp thời nhảy lùi về phía sau. Kẻ tấn công cũng mặc đồng phục kiếm sĩ diệt quỷ, nhưng có gì đó kì lạ ở anh ta, cách di chuyển, cách tấn công và trên hết là gương mặt vô hồn trắng bệch. Cô vừa cảnh giác vừa nghi hoặc, khéo léo tránh những đòn tấn công không ngừng của anh ta. Quân đoàn diệt quỷ có quy định không cho phép các thành viên đánh nhau, chứ đừng nói là tung ra những đòn sát chiêu như thế này. Rốt cục là chuyện gì đã xảy ra ở nơi này vậy?

   Tsukimiso nhẹ nhàng bật người ra đằng sau rồi tăng tốc chạy. Anh ta vẫn đuổi theo, sát khí trên thanh kiếm vẫn không hề giảm. Cô suy nghĩ nhanh vài giây rồi dừng đột ngột, ngay khi kẻ tấn công đến gần, cô liền ngồi thụp xuống, duỗi cẳng chân quét một cú khiến anh ta lập tức ngã dập mặt. Không chút chậm chễ, cô lùi lại một khoảng cách, quan sát. Thân thể anh ta bỗng dưng bật thẳng dậy, theo đúng nghĩa đen! Như thể được một lực vô hình nâng lên khỏi mặt đất! Quả nhiên là cô đã đoán đúng! Người này đang bị điều khiển bởi một kẻ khác! Còn tệ hơn nữa, anh ta đã chết rồi!

   Quy định là các thành viên trong quân đoàn diệt quỷ không được xảy ra ẩu đả, nhưng chắc không có tác dụng với người chết đâu nhỉ? Cô đắn đo rồi nhanh chóng đưa ra quyết định. Nhảy bật về phía sau để tránh đường kiếm, cô dứt khoát quay lưng chạy tiếp nhưng mắt vẫn không ngừng ngoái lại quan sát.

- AAA!!! Nó... nó đuổi đến rồi!!

   Tiếng hét này... Tsukimiso lập tức phát hiện ra một người khác. Là vị đồng nghiệp khi nãy đã suýt bị cô cắt cổ. Cô tăng tốc, chạy đến ngang với anh ta, hơi thở có phần nặng nề, hỏi.

- Anh có biết chuyện gì đang xảy ra không? Người kia đã chết rồi mà vẫn đuổi theo chúng ta, rõ ràng có kẻ phía sau điều khiển. Tôi chỉ mới đến đây một lúc, anh có thể cho tôi chút thông tin được không? - Cô nói, cố lịch sự và đầy đủ thành phần ngữ pháp nhất có thể.

- Là do mấy sợi dây đó! Chúng bằng cách nào đó đã gắn vào người bọn tôi, khiến bọn tôi không thể hoạt động theo ý muốn rồi quay ra tấn công lẫn nhau! Tôi là người duy nhất trong đội thoát được.

- Sợi dây? Dây nào?

- Có những sợi dây rất mảnh buộc vào người họ, kẻ phía sau chắc chắn đã sử dụng chúng để điều khiển chúng tôi!

- Vậy chỉ cần cắt đi thôi nhỉ?

- Tôi không biết! Một số người trong chúng tôi đã thử nhưng không thể tiếp cận được! Tốc độ và sức mạnh cũng như sức chịu đựng của họ đã không còn thuộc về con người nữa! Cả đội tôi đều đã chết sạch rồi này!

   Dây ư? Tsukimiso ngoái đầu lại, chăm chú nhìn. Trên trời, mặt trăng đột nhiên lộ ra sau đám mây, ánh trắng chiếu xuống, khiến những sợi dây mảnh như tơ nhện ánh lên.

- Chỉ cần cắt đám dây đó đi là xong thôi nhỉ? - Cô dừng lại, đứng vào thế chuẩn bị.

- Cô đang làm gì đấy! Chết ngay bây giờ! Chạy đi! - Anh ta hét lên kinh hoảng.

   Nhưng hai tai cô như chẳng nghe thấy gì, đôi mắt đen láy mà trầm tĩnh tập trung vào một điểm duy nhất.

- Hơi thở của ảo ảnh. Thức thứ ba: Ám Hương Sơ Ảnh.

   Lưỡi kiếm sáng bạc vút lên trong không khí, để lại những đường tàn ảnh màu bạc, mơ hồ tạo thành hình một đóa hoa mai. Những sợi tơ đã bị cắt, cái xác đổ gục xuống đất. Tsukimisou tra kiếm vào vỏ, quay lại nhìn người đồng nghiệp kiếm sĩ diệt quỷ đang run như cầy sấy với đôi mắt mở to kinh ngạc. Cô đã bước lại gần, lấy một tờ giấy gấp làm tư rồi mở ra, giơ trước mặt anh.

- Tôi đang tìm người này. Tên anh ấy là Yorukage Ikigai, cũng là một kiếm sĩ diệt quỷ, gia nhập vào khoảng hai năm trước. Anh có biết anh ấy đang ở đâu không?

   Gương mặt trắng bệch vì sợ hãi và chạy trong thời gian dài dần khôi phục lại bình thường nhưng rồi chuyển sang đen kịt khi nhìn thấy bức tranh.

- À... ừ... tôi không nghĩ là mình biết anh ấy.

   Một tiếng thở dài. Tsukimiso cất bức tranh lại.

- Vậy còn một người mang một cái như thế này thì sao? Nhưng nó màu đen cơ. - Cô tháo miếng ngọc bội bát quái màu trắng đeo trên vỏ kiếm ra.

- Ơ... tôi không biết. Nhưng nếu là một món đồ đặc biệt như vậy thì hẳn là sẽ dễ tìm hơn đấy.

- Cảm ơn. - Cô mỉm cười lịch sự, buộc lại miếng ngọc bội. - À, tôi biết thế này khá là kì quặc nhưng anh có thể chỉ cho tôi hướng Đông Nam là hướng nào không?

   Một khoảng im lặng.

- Là hướng kia.

- Cảm ơn.

   Tsukimiso nhanh chóng rời đi, hoàn toàn không để ý đến gương mặt đen kịt của người đồng nghiệp. Và có lẽ cô cũng chẳng để ý được rằng hình người trong bức tranh đó được vẽ xấu đến mức độ chẳng khác gì tranh vẽ của đứa trẻ ba tuổi và dù có là thánh cũng chẳng nhìn nổi người trong đó là ai.

   Ở một nơi không xác định trong núi, giữa một khoảng đất trống, một căn nhà được treo lên không trung bằng những sợi tơ nhện, xung quanh là những người mặc đồng phục màu đen giống nhau và đều mang một chiếc khăn đen che nửa mặt. Là đội Kakushi của quân đoàn diệt quỷ, nhiệm vụ của họ là thu dọn hậu quả sau mỗi cuộc chiến và lần này là những kiếm sĩ đã bị thương.

   Ngồi dựa trên một thân cây, chàng kiếm sĩ trẻ tuổi Agatsuma Zenitsu, toàn thân được bọc kín bằng băng trắng khiến cậu trông chẳng khác gì một xác ướp. Đột nhiên, một bóng người xuất hiện bên trái cậu, đôi mắt cố ngước lên. Là một cô gái trẻ thanh tú, có lẽ chỉ tầm 14-15 tuổi, đôi mắt đen láy mà trầm tĩnh, mái tóc đen dài vừa phải được vắt sang hai vai; trên người cô là bộ đồng phục kiếm sĩ diệt quỷ tiêu chuẩn, khoác ngoài chiếc haori màu  trắng với những nét vẽ thủy mặc ở vạt áo và cánh tay; thanh Nhật Luân kiếm cán đen trắng, treo trên vỏ kiếm là một miếng ngọc bội bát quái màu trắng.

- Này, cậu gì ơi! - Cô ấy cất tiếng gọi. - Cậu có thể cho tôi biết hướng Đông Nam là hướng nào được không? Tôi nghĩ tôi lại bị lạc rồi

   Yên lặng.

- Này, cậu gì đó ơi! Cậu nghe thấy tôi không? - Cô ấy vẫn tiếp tục.

- A! Cô kia! Cô đang làm gì vậy? - Một thành viên đội Kakushi đã để ý đến chỗ bọn họ.

- Cho tôi hỏi hướng Đông Nam là ở đâu? Tôi bị lạc.

- Ơ... là hướng kia.

- Cảm ơn.

   Zenitsu, vẫn yên lặng, nhìn theo cô gái kì lạ đó với ánh mắt như... nhìn thấy sinh vật lạ. Đùa đấy à! Chẳng nhẽ cô ta không nhìn thấy cậu bị thương khắp người, bị bọc như cái xác ướp, đến miệng cũng kín mít, chẳng nhẽ trả lời bằng tiếng bụng!? Hơn nữa, hiện giờ trong núi Natagumo, theo như những gì cậu vừa biết thì ngoài nhóm bốn người bọn cậu thì còn có hai đại trụ, đội Kakushi, cô gái ở kì thi phân loại và số ít kiếm sĩ còn sống sót, những người mà thực chất đều đã được đưa tập trung về đây, vậy cô gái đó từ đâu đến? Nhìn bộ dáng cô ấy cũng không giống một người có việc ở đây, cách hỏi đường hoàn toàn như thể cô ấy chỉ là một người đi ngang qua không hơn không kém. Nhưng mà ở nơi trú ẩn của một Hạ Nguyệt quỷ như nơi này ư? Cho dù hắn đã bị tiêu diệt thì nó cũng vẫn chẳng bình thường một chút nào hết!

   Ở một nơi khác, hai vị đại trụ được cử đến lần này- Thủy trụ Tomioka Giyuu và Trùng trụ Kochou Shinobu, một cách bất thường, có vẻ đang diễn ra một cuộc tranh luận.

- Tiêu diệt lũ quỷ là điều đúng đắn. - Vị Trùng trụ thân hình nhỏ nhắn và mái tóc búi lên với một chiếc kẹp hình bươm bướm nói. - Vậy nên tôi không nghĩ tôi đã làm sai luật. Nhưng mà Tomioka-san, đây là vi phạm về tư cách của một kiếm sĩ diệt quỷ đấy.

   Cô đã hoàn toàn bị khống chế bởi Thủy trụ Tomioka Giyuu, cả đầu và hai tay bị anh ta kẹp chặt dưới khuỷu tay và cô cũng hoàn toàn không có cơ hội nào trong việc đọ sức lực với anh ta.

- Sao anh không nói gì hết vậy hả? - Giọng nói cô có phần tức giận trước sự im lặng của đối phương.

- Tôi nghĩ có lẽ là hai năm trước...

- Xin lỗi, hai người có thể chỉ tôi hướng Đông Nam được không? - Một giọng nói lạ xen vào.

   Cả hai nhìn sang. Là một nữ kiếm sĩ diệt quỷ trong chiếc haori trắng vẽ tranh thủy mặc.

- Ồ, xin chào. Cô có thể giúp tôi một việc được không? Hãy đập tên này một trận để tôi có thể thoát ra và đi săn quỷ. - Kochou Shinobu nở nụ cười thường thấy.

- Và cô sẽ chỉ tôi hướng Đông Nam chứ?

- Tất nhiên.

   Tomioka Giyuu đen mặt. Cậu nhìn cô gái kia với một ánh mắt không thể diễn tả bằng lời.

- QUẠC!!! THÔNG BÁO!! THÔNG BÁO!! CÓ THÔNG BÁO ĐÂY!! - Tiếng quạ truyền tin kêu inh tai nhức óc. - NGĂN CHẶN HAI KẺ CÓ TÊN LÀ TANJIROU VÀ NEZUKO VÀ ĐƯA CHÚNG ĐẾN TỔNG HÀNH DINH!! TANJIROU CŨNG NHƯ QUỶ NEZUKO! NGĂN CHẶN VÀ MANG CHÚNG ĐẾN TỔNG HÀNH DINH NGAY!! TANJIROU CÓ VẾT SẸO TRÊN TRÁN. QUỶ NEZUKO TRONG MIỆNG NGẬM MỘT ỐNG TRE.

   Lập tức, hai người tách ra. Tsukimiso nhìn theo con quạ đang bay đi. Trong đầu suy nghĩ.

"Tổng hành dinh? Tổng hành dinh? A, là chỗ ông đã bảo!"

- Hai người định quay trở về tổng hành dinh đúng không? Tôi có thể đi cùng được không?

   Sự kinh ngạc bao trùm gương mặt họ.

- Éc! Ơ... ừm... cho hỏi cô là ai vậy?

- Kiếm sĩ diệt quỷ.

   Lại một khoảng im lặng.

"Cái đó ai cũng biết rồi!"

   Cả hai có chung suy nghĩ.

- Ý tôi là tên cô là gì?

   Tsukimiso lấy ra một phong thư, giơ ra trước mặt hai người. Nổi bật trên nền giấy trắng là gia ấn lấy hình một con cú mèo màu đen.

- Tên tôi là Yorukage Tsukimiso. Tôi có thứ cần phải chuyển đến chúa công Ubuyashiki.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com