Chương 1 : Khởi đầu
Mùa đông tới thật rồi này.
Năm nay, tuyết rơi thật nhiều, thật dày làm sao. Nhưng không cần lo lắng làm chi. Vì mưa đã có ô, lạnh đã có áo, bạn đã có bồ, mình éo có ai. Hi hi.
Tôi rùng mình một cái, đôi bàn chai sần tay chà thật mạnh vào nhau để có hơi ấm. Ngước đôi mắt xanh non lơ đãng lên nhìn ông mặt trời đỏ hỏn đằng xa kia rón rén lặn xuống dần sau những đám mây, báo hiệu hoàng hôn sắp buông xuống. Tôi cúi người xuống nhặt cái bao rách nát sớm đựng nhiều củi, vác lên vai, chuẩn bị đi về nhà.
Tôi đoán tôi nên tăng tốc lên mới được, trời tối thời nay nhiều thú dữ lắm. Nhỡ tôi số xui gặp phải mấy con đầu trâu mặt ngựa thì tôi lập tức bay về chầu trời với ông bà tổ tiên mất. Mà kinh nhất ấy phải kể tới gặp mấy con quỷ ngứa mồm là nó ngoạm cho phát nát cánh tay thì toang, ai đi kiếm củi đem đi bán tranh giành địa bàn với thằng nhóc Tanjirou Kamado kia chứ.
Ấy chết, sao lại nói thế. Thằng nhóc kia bán than cơ mà.
Nhưng mà than củi vẫn có chữ củi đúng không! Ừ đúng rồi, tôi bán củi đấy, là c - ủ - i nha.
Tôi bụm miệng cười, rủa thầm cái suy nghĩ độc địa ấy, ba chân bốn cẳng như chạy đua với ánh dương tàn sau tán cây già cằn cỗi.
Hôm nay ăn gì nhỉ? Giờ mà có nồi cá hồi hầm củ cải của mẹ thì tuyệt biết mấy.
Làm sao có chuyện đấy được chứ.
Vì mẹ tôi đã mất vỏn vẹn được ba năm rưỡi. Ba năm rưỡi, đủ để con người quên đi dáng hình thanh âm của một người, nhưng những ký ức sâu thẳm nơi trái tim người ấy mãi không thể chôn vùi.
Hôm mẹ mất, tôi không có động một giọt nước mắt nào. Cả nhà ai cũng khóc thương, riêng tôi thì lủi thủi trong phòng mà ôm cái khăn tay mẹ thêu tặng tôi. Nhớ mẹ lắm, nhưng không khóc được.
Tôi lấy làm chuyện kì lạ lắm, vì người thân mất có ai mấy đều giống như tôi chứ.
Nhà tôi có ba anh chị em. Anh cả nhà tôi Hiroshi năm nay hai mươi hai tuổi, đã sớm vớ lấy một người vợ xinh xắn nào đó kém tận bảy tuổi ở tít trên thành phố, nghe lén đó ở trên vùng Asakusa tận Tokyo, sướng ghê nha. Chị dâu con nhà tiểu thư đài các ngoan hiền, con gái cưng nâng như trứng hứng như hoa của một phú ông giàu nứt vách. Không hiểu gu chị mặn hay là do anh cả tôi vã quá mà chịu nâng khăn sửa túi cho ổng. Khó hiểu vãi.
Hồi nhỏ, cha tôi hay đi làm mấy cái nhiệm vụ trên thành phố lớn, mang theo nhiều quà đẹp, đủ màu sắc sặc sỡ về, nên từ đó tôi cứ nhắc tới thành phố là hai mắt sáng rực lên. Tôi vẫn ao ước được lên nơi ấy, tận mắt chứng kiến sự hào nhoàng tráng lệ của cái thứ gọi là thành phố.
Anh cả tôi ở trên đấy, mỗi tháng đều đặn gửi tiền về cho chúng tôi trang trải cuộc sống hằng ngày. Mỗi thế, anh đều viết thư, hỏi thăm động viên, nhờ con quạ đen của anh gửi đi. Mà nó ồn chết đi được, đang ngủ mơ thì nó cứ há cái mỏ mà quạ quạ thấy ghét. Có ngày, tôi cũng đem nó nướng lên ăn cho bõ tức.
Tôi là con giữa, là con gái duy nhất trong nhà Hayashi. Nhưng mà nghe đâu đó mấy cô dì chú bác hàng xóm nói trước tôi từng có một người chị gái, song vì yểu mệnh nên qua đời trong bụng mẹ. Tôi nghe xong thì buồn lắm, vì mỗi mình con gái trong nhà nên chưa có ai bầu bạn tâm sự cả, nên đâm ra tính tôi cứ na ná thằng con trai kiểu gì ấy. Lạ lùng ghê.
Tôi khỏe phết đấy. Làm phận nữ nhi, tôi từng dùng tay không nhấc bổng một tảng đá lớn gấp hai lần năm tôi có bảy tuổi. Nghe có vẻ hư cấu đấy. Thế nên, mấy công việc nặng nhọc từ bổ củi tới linh tinh các thứ tôi phải giành bằng được thì mới chịu.
Có lần, Hiroshi hỏi tôi sau này lấy chồng về thì ai sẽ làm trụ cột gia đình, ai là người giữ tiền, nấu cơm rửa bát giặt giũ. Tôi nhếch mép cười. Hừ, anh ấy thừa biết câu trả lời rồi còn gì.
Dưới tôi, là thằng nhóc Hideki. Nó sắp tròn mười hai tuổi vào tháng tư năm nay. Hideki tính khá trầm, chả hiểu giống ai. Không gọi nó một câu là không biết nó bay màu đi đâu mất. Có lần nó chơi trốn tìm với đám bạn, mải im lặng quá nên tận ba bốn tiếng sau chúng bạn nó mới phát hiện thằng bé trốn trên cây. Khổ thân thằng nhóc, bé tí tuổi sắp tự kỉ đến nơi rồi kìa.
Aiya, số tôi khổ quá mới có thằng em như vầy. Mặt vừa đụt, đã vậy còn tỏ vẻ giống ông cụ non gớm.
Về tới nhà, tôi vứt lẹ đám củi nhặt trong rừng vào kho, chạy thật nhanh vào trong nhà để tránh cái rét đậm rét hại. Nhóc Hideki đang nấu cơm trong bếp, mùi thức ăn tỏa ra thật quyến rũ. Cái bụng đói mốc meo của tôi rống ầm ầm.
"Mừng chị về nhà."
"Ừm, Hideki, hôm nay ăn gì vậy?"
"Súp miso cùng đậu phụ luộc thôi ạ."
"Vậy hả... " Tôi hạ thấp giọng xuống. Mấy bữa hôm trời lạnh quá, đâm ra chúng tôi lại sinh ra cái tính lười đi chợ, lười nấu cơm nốt. Hồi còn mẹ, chúng tôi có như này đâu.
Giá như mẹ còn sống, mẹ nhỉ?
"À mà, Hideki này. Anh hai có gửi thư về không?"
"Có ạ. Em để trên bàn đấy."
"Đêm tới, nhớ đốt hương nha."
"Dạ."
Chầm chậm bước vào gian phòng lớn từng là nơi đầy ắp tiếng cười, tôi ngồi xuống bên một cái bàn gỗ cũ. Với lấy phong thư vẫn còn mùi mực mới, tôi mở ra, đọc những dòng chữ viết vội mà nắn nót:
Gửi Midori cùng Hideki.
Đã sang tháng hai rồi đấy. Hai đứa thế nào? Anh thì vẫn khỏe, vẫn ăn ngon ngủ ngon.
Anh và chị dâu hai em đang chuẩn bị mua một căn nhà ở giữa Asakusa. Hôm nào, bài trí lắp đặt căn nhà xong xuôi, anh nhất định sẽ đón hai đứa về thành phố sống để không phải chịu khổ nữa. Không biết hai đứa nghĩ ra sao?
À, cho anh gửi lời hỏi thăm tới gia đình Kamado, lâu rồi không gặp.
Nhớ giữ gìn sức khỏe và mặc ấm nhé! Ăn đủ chất vào nữa, đừng tưởng anh hai không biết gì, mấy đứa lại lười nấu cơm chứ gì.
Đọc tới đây, tôi khẽ ngâm ngẫm xem chuyện gì sai sai ở đây. Quái lạ, tôi đã bịt mồm đe dọa con quạ Shin bằng mấy thứ hấp dẫn ưa thích của lũ quạ rồi mà. Chả lẽ anh hai tôi lại có năng lực tâm linh? Eo ôi, sợ quá đi mất.
Hừ, tại sao anh biết chứ gì, con Shin của anh nó nói đấy. Nó không thích ăn mấy cái hạt ngũ cốc đấy đâu, nó chê dởm bỏ xừ.
"À, thì ra là mày, con quạ chết dẫm. Đợi đến lúc tao mà nhìn thấy mày, tao thề sẽ bổ mày ra như bổ mấy khúc củi, rồi róc mày ra lấy thịt nấu cháo ăn qua ngày...Xương mày đó, tao sẽ mài ra, quyết không để tốn một cái gì. Lông cũng vậy... HỨ !"
Tôi nghiến răng, hai tay vò chặt lấy tấm thư tới nhàu nát. Con quạ đấy bữa nào đưa thư cũng tốn vài lạng hạt ngon lành để dụ dỗ nó. Chờ đấy, mày không thoát được đâu quạ ạ. Sao có ngày tao cũng phải thưởng thức món quạ nướng hay quạ gì đấy tống vào mồm...
Tối rồi, ngủ sớm. Nhớ đốt hương tử đằng lên nhé. Lũ quỷ dạo này lộng hành kinh lắm. Hai đứa nhớ cẩn thận, đừng đi lại ban đêm nhiều. Ở im trong nhà thôi, bình minh ló rạng mới được ngóc đầu ra khỏi nhà, hiểu chưa?
Không nghe lời anh hai là coi chừng đó, cắt tiền trợ cấp như chơi á.
Ấy, anh đùa thôi. Đấy là người khác làm chứ anh không có vui tính vậy đâu nè :D
Thương các em nhiều.
Anh hai
Hayashi Hiroshi.
Tôi mỉm cười thật tươi. Vẫn là anh hai thương chúng tôi nhất.Thật mong gặp chị dâu quá đi mất. Không biết chị sẽ như nào nhỉ? Mong kiến diện chị dâu vĩ đại, người mà lọt vào tầm mắt của Nii-san.
"Chị Midori, ra ăn cơm !"
"Ừ. Chị ra liền đây."
Ngoài trời tối tăm lạnh lẽo, có tiếng gió gào rít lên từng đợt. Trong căn nhà gỗ nhỏ, ánh nến lung linh mờ mờ ảo ảo hòa cùng tiếng cười hai đứa trẻ.
Mong mọi chuyện vẫn ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com