Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 112 : Nash Gold Jr.

Hôm nay là một ngày trời đầy nắng, thời tiết khô hạn kéo theo tâm trạng của con người cũng khó chịu. 

" Vivi-san vẫn chưa liên lạc với cậu sao ?" Kuroko đứng phía sau hỏi Kagami đang làm ô che nắng tự động cho mình. 

Đã gần hai tuần trôi qua kể từ khi Vivian rời đi mà không thông báo. Riko đã rất nổi trận lôi đình và lảm nhảm gần hai tiếng đồng hồ trên đầu bọn họ.

 Còn Thế hệ Kì Tích...

Cậu không chắc là bọn họ ổn khi nghe tin này. 

Nhưng để nói lo lắng, thì cậu lại nghĩ đến biểu cảm như đoán trước tất cả của Akashi... 

Nếu là Akashi, cậu không đoán được là cậu ấy sẽ có hành động gì tiếp theo với việc Vivian bỏ trốn.

" Vẫn chưa. Nhưng Alex có gọi cho tớ rằng đã thấy Vivian. Còn có..." Kagami nói đến đây tự nhiên dừng lại. 

" Sao cơ ?" Kuroko nghiêng đầu đầy thắc mắc, đột nhiên lại nói nửa chừng vậy ?

" Không có gì đâu." Kagami xua tay bảo không sao rồi quay đầu nhìn chỗ khác. 

Thật ra cậu đang có chuyện giấu Kuroko. Rằng tự nhiên không phải cậu biết Vivian ở đâu, mà Alex đã gọi đến cho cậu, bảo rằng có người đã tìm đến và mời cậu gia nhập NBA. Mặc dù chỉ là cầu thủ dự bị nhưng đây là cơ hội lớn đến với cậu, và còn có Vivian đã trở về Mỹ, nếu lúc này quyết định cậu cũng sẽ trở lại Mỹ... 

Nhưng ... 

Còn Kuroko và mọi người ở Seirin... thật khó xử để đưa ra quyết định.

___

Los Angeles, bang California, Mỹ.

Vivian đã về nhà chính của Vincent tại đây được hai tuần. Một chuyến đi được quyết định nhanh chóng và không một lời thông báo. 

Cô cảm thấy bản thân hơi hấp tấp rồi. 

" Em cũng biết bản thân mình nóng vội hả nhóc con ? Nói đi là đi, còn điện thoại lại không liên lạc được. Em biết Seren xém chút chém chết anh không hả ?!!" Amuro hét lên với điện thoại trong tay. 

Thật khổ cho anh mà, chỉ là trợ lý kiêm bạn thân của tổng giám đốc thôi mà em gái cậu ta đi đâu không biết là liền trút lên đầu cậu. 

Oan uổng quá a. 

" Em xin lỗi. Em có việc phải trở về Mỹ gấp nên chưa kịp thông báo. Còn điện thoại..." Vivian liếc mắt."... Em bị móc túi trên đường đến sân bay mất rồi nên không thể liên lạc cho các anh được." 

" Tên khốn nào dám cướp điện thoại của nhóc, anh tìm được tên đó liền đến số....bla..bla...bla..." Amuro nói liên hồi như không kiềm được với mục tiêu mình tìm hai tuần nay. 

Vivian kéo xa điện thoại với nét mặt chịu đựng, thiệt là nói nhiều quá đi ! 

Mà việc mất điện thoại ...thật ra Vivian đã nói dối. 

Điện thoại vẫn còn trên tay cô, chỉ là cô thay sim khác thôi. Cô không muốn để người khác tìm ra mình, nhất là mấy người của Thế hệ Kì Tích. 

Rất xin lỗi nếu đã khiến tất cả lo lắng, nhưng khoảng thời gian qua cô rất bối rối, cô không biết phải làm thế nào nên đã trốn chạy. 

Vivian thở dài. 

Một Vivian hèn nhát chưa từng thấy lại hiện diễn rõ ràng ngay lúc này. 

Cảm thấy bản thân càng sống càng thất bại là thế nào ấy nhỉ ?

" Cẩn thận !!!" 

Một giọng nói hốt hoảng hét lên về phía Vivian. Theo cảm nhận của bản năng, Vivian đưa tay đỡ lấy. 

_ Bộp. 

Vật thể va chạm vào tay Vivian một cách chính xác. 

Không gây đau đớn lại mang đến cảm giác quen thuộc. 

Là bóng rổ. 

Hóa ra vừa nói chuyện điện thoại với Amuro, Vivian đã đi vào sân bóng rổ lúc nào không hay. 

Cũng phải thôi, ở Mỹ việc sân bóng đường phố trải ở khắp nơi, cũng chẳng có hàng rào hay phân cách ngăn lại nên cô đã không chú ý mà bước vào. 

Thật là, đầu óc dạo này thật dễ mất tập trung. 

" Vivian ?" 

Nghe thấy người gọi tên mình, Vivian quay đầu nhìn, hóa ra là người quen thật. " Nash Gold Jr. " 

" Hóa ra là cô thật." Nash vuốt vuốt mái tóc vàng của mình rồi đi đến gần Vivian, toang tính đặt tay lên vai cô. 

Không để đối phương thực hiện, cô nghiêng người nhẹ nhành tránh đi, nói nhỏ với Amuro một câu rồi tắt điện thoại. 

" Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt kia chứ, dù sao chúng ta cũng có khoảng thời gian vui vẻ mà." 

" Ồ, giờ tôi mới biết thua trận là vui vẻ đấy." Vivian xoay quả bóng trên đầu ngón tay, vẻ mặt châm chọc người đối diện. 

Nash nghe đến đây thì không còn cười nữa. Qủa thật là hắn đã thua cô gái trước mặt trong trận đấu đầu tiên. Hắn vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó, hắn cười nhạo trước lời khiêu khích vớ vẫn của một cô nhóc mà tiếp sau phải hứng chịu sự thất bại. 

Cô gái bên chiếc xe lăn nhẹ nhàng đứng dậy, giữa cái nắng chói chang của ngày hè mà tỏa sáng rực rỡ. Bóng rỗ nhảy múa theo từng chuyển động cơ thể, hữu lực lại thanh thoát, lần lượt lại lần lượt vượt qua hết các đối thủ cao lớn mà ghi điểm. Cho đến cuối cùng, tất cả đều ngã gục dưới chân, người con gái ấy vẫn hiên ngang ngược sáng mà nhìn vào hắn. 

" Cậu thua cả một con khỉ." 

Nash Gold Jr. lại thua trước một con khỉ. 

Phải, chính hắn là người đã chế giễu những cầu thủ Nhật Bản có thân hình thấp bé là những con khỉ chỉ biết nhảy nhót vô dụng trên sân bóng. Những lời lẽ xúc phạm kia đã chạm đến Vivian, và cô không chịu được đến mức bất chấp cái chân chưa lành hẳn để chứng minh cho tất cả thấy bóng rổ không phải chỉ là môn thể thao đòi hỏi vóc dáng và thể trạng cơ thể. 

" Việc tôi phục thù không còn xa đâu, Vivian." Nash vò đầu nhìn Vivian với ánh mắt quyết tâm đánh bại cô. 

" Vậy sao. " Cô nhún vai, không quan tâm." Mà, các người chuẩn bị đi đâu à ?" 

Nhìn vào mớ vali kế bên đám người của Nash, Vivian tò mò rằng tất cả đi đâu. 

" Cô cũng biết ở cái nước Mĩ này, chúng tôi là những kẻ mạnh nhất mà. Gần đây, có rất nhiều nước mời chúng tôi thách đấu. " Nash cũng không giấu diếm mà thành thật. " Và lần này đích đến là nơi cô vừa rời đi đấy...." Hắn nhìn Vivian cười tà.

Nhật Bản. 

Vừa lúc hắn sẽ để cô biết vốn dĩ lời hắn nói là đúng, vốn dĩ là do cô rất mạnh. 

___

Được rồi, thực tế chính là nói cho hắn như vậy. 

Nhìn xem, hắn đang làm gì ở đây ? Vờn lũ khỉ trong sở thú à ? 

Vô vị đến chán ngắt. 

Cô nhìn thấy chứ Vivian, Nhật Bản mà cô đã bất chấp trở về chính là tệ hại như thế đấy. 

Hahaha. 

Nash liếc mắt đến một đám cầu thủ được gọi là những kẻ mạnh của Nhật Bản sau trận đầu với hắn đều một bộ dạng thở dốc mà không khỏi bật cười. 

Sau khi lên máy bay, phỏng chừng mấy tiếng Nash đã đến được Nhật Bản và tham gia liền một trận đấu với đội Strky do nhóm mấy đàn anh năm ba của các trường hợp lại cùng thi đấu. 

" Thật nực cười làm sao khi nhận ra có một đám khỉ luôn luôn muốn thi đấu với người..." Vẫn là điệu bộ xất xược, Nash không kìm được giọng nói chế giễu."... Và tôi chợt thấy được các người còn chẳng hơn lũ khỉ kia là mấy, còn có khỉ thì không được quyền chơi bóng rổ." 

Vivian lướt lướt trên các diễn đàn đang phát sóng trực tiếp trận đấu ở Nhật.

Chỉ mới tới Nhật Bản chưa được mấy tiếng mà đội của Nash đã nổi danh trên các trang mạng xã hội do đụng chạm đến toàn bộ cầu thủ của ở đây. Và trận đấu kia không chỉ dừng lại ở đó mà còn cho toàn bộ khán giả kinh diễm với sự trở lại của cựu cầu thủ kiêm huấn luyện viên xuất sắc - Kagetora Aida. 

Nhìn chằm chằm vào màn hình, Vivian có chút híp mắt, đây không phải là ba của Riko sao ? 

Trong trận đấu, ba Riko vì không chịu được những lời lẽ xúc phạm kia nên đã đứng ra tuyên chiến với Jabber wock. 

Đảo con ngươi màu máu xinh đẹp, Vivian đoán chắc ông chú này sẽ tập hợp Thế hệ Kì Tích để thi đấu đây mà. 

Hm...

Nghĩ thôi cũng đã thấy...thú vị nha !! 

Thật là muốn xem trực tiếp trận đấu này quá đi ! 

Còn một tuần là trận đấu sẽ diễn ra, chắc hẳn lúc này tất cả đã bắt tay vào luyện tập rồi đây. 

Liệu... cô có thể đi xem chứ ?! 

" Mình sẽ im lặng quay về, xem xong rồi lại bay về Mĩ...chắc sẽ không gặp ai đâu..." Vivian suy nghĩ, mặc dù rủi ro bị bắt gặp khá cao nhưng cuộc vui thế này không đi thì thật tiếc a. 

Vậy được rồi. 

Ta trở về đây, Nhật Bản !!

___



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com