Chương 119: Giam giữ
Vivian mở mắt. Cả cơ thể như không có tý sức lực nào, cô cảm thấy bây giờ bản thân đến động đậy tay chân cũng khó khăn.
Đây là đâu ?
Vivian từ bỏ ý định ngồi dậy, cô mơ màng nhìn ngắm trần nhà tối màu, đèn chùm lấp lảnh trên đỉnh đầu.
Điều đầu tiên cô có thể khẳng định rằng đây không phải nhà mình, cũng không phải là một nơi nào đó quen thuộc với cô.
Nhắm mắt hồi tưởng lại mọi việc, Vivian thấy đầu đau như búa bổ. Cô không rõ mọi thứ đã diễn ra như thế nào, sau khi gặp được đám người Akashi, cô còn đang hoang mang việc Akashi cảm ơn mấy chú mèo con thì Midorima đột nhiên đến gần, còn ngồi xuống kế cô.
Một mùi hương ngào ngạt theo đó mà bay đến chóp mũi, Vivian theo quán tính đã lùi xa một chút nhưng kết quả cô cảm thấy đầu óc quay cuồng, mí mắt nặng trĩu đóng xuống.
Rồi, cô ngất đi ?
Mùi hương đó là mê dược ?
Midorima...đầu cỏ...mọi người...
Không thể nào !
Vivian cắn răng chịu đựng đau đớn truyền từ đỉnh đầu, một mực an ủi bản thân rằng cô do mệt mỏi mà ngất đi thôi.
Đúng vậy, nhất định là vậy.
_Cạch.
Âm thanh từ lối ra duy nhất của căn phòng vang lên, Vivian nghiêng người ngồi dậy.
Là bọn họ.
" Tối qua là tớ bị ngất đúng không ? Cảm ơn các cậu đã đưa tớ về nhé. Mà đây là nhà ai vậy ? Sao không đưa tớ về nhà tớ." Vivian cong mắt nói liền một mạch.
Làm ơn hãy nói rằng cô là người đúng đi.
Cô chỉ là hiểu lầm mọi thứ thôi, đúng chứ ?
Đáp lại cô là những gương mặt quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Không ai lên tiếng, càng làm hòn đá hi vọng trong lòng Vivian sụp đổ.
Lần nữa lê thân thể bị rút hết khí lực, Vivian chậm chạp đứng dậy.
_Chát.
Người đứng gần cô nhất lúc này chính là Kise, tóc vàng cứ thế lãnh trọn cái tát chứa đầy phẫn uất của Vivian.
" Tại sao lại làm vậy với tôi ? Tại sao ?!!!" Câu nói trước chứa đầy sự bình tĩnh, nhưng hai chữ cuối cùng không ngăn được sự phẫn nộ cùng đau lòng của Vivian. Cô hét lên với đôi mắt đỏ không thể tin.
Đau quá, trái tim cô đau quá.
Ngay cả khi bị tai nạn vào năm đó cũng không khiến cô đau như thế này.
Cô lại bị chính những người bạn mà mình yêu thương phản bội.
Nhìn thiếu nữ mỏng manh trước mặt, tất cả đều không nói gì. Kise chạm lên gương mặt vừa bị đánh đỏ, nơi đây không hề đau đớn với chút sức lực của Vivian mà cú đánh kia ngược lại còn chạm vào từng sợi dây thần kinh của tóc vàng.
Cậu cười. Nụ cười hưng phấn lạ lùng.
Mới đầu chỉ là nhoẻn miệng cười, dần dần là tiếng cười to lớn quái dị vọng thẳng vào tai của Vivian.
Cô có chút sợ hãi. Phải, cô sợ hãi người trước mặt. Cậu ấy dường như không còn là Nhị Hoàng đáng yêu trước đây của cô nữa. Có thì gì đó đã thay đổi. Từ bao giờ chứ ?
Cô không biết... tại sao ...
" Em hỏi tại sao tôi lại làm vậy hả ? Tại sao sao ?" Vừa nói, Kise bước lại càng gần Vivian, cho tới khi cô không lùi lại được nữa phải ngồi thẳng xuống giường.
Kise vừa tay, mặc kệ sự phản đối của cô siết chặt cái cằm căng cứng nhỏ xinh của thiếu nữ, để cô phải nhìn thẳng vào mình.
" Em phải tự hỏi chính mình rằng vì sao lại chà đạp tình cảm của tôi." Vivian nhìn thẳng vào người đối diện, trong đôi mắt vàng kim luôn lấp lánh trước đây giờ chỉ toàn là sự xúc động của cảm xúc tiêu cực.
" Tớ không có." Cô chà đạp tình cảm gì cơ ?
" Không có ?" Kise được thế liền đẩy ngã Vivian xuống giường bông mềm mại, cả cơ thể cứ thế đổ ập lên, giam giữ cô trong vòng tay rắn chắc. " Không có vậy tại sao lại bỏ đi, bỏ rơi tôi ? Không có mà em lại thân mật với người đàn ông khác ? "
" Tớ không...ưm.." Chưa để Vivian giải thích một nụ hôn mãnh liệt ập đến, vẫn như trước nụ hôn kín kẽ đến không cho Vivian con đường thối lui.
Cô dùng sức giãy dụa cũng không thể nào thoát ra.
Khốn kiếp.
Vivian cắn mạnh vào môi dưới của Kise khiến cậu chàng không còn cách nào khác phải lùi lại. Mùi máu cứ thế lưu chuyển khắp căn phòng, bay đến chóp mũi của những nam nhân còn lại.
" Chậc...hết cách thật mà." Aomine đưa tay xoa đầu rồi cũng tiến lên. Da đen nhẹ nhàng nhấc cả cơ thể mềm nhũn của Vivian ôm vào lòng.
Cậu quay đầu Vivian lại, nhẹ nhàng hôn đi vết máu Kise lưu lại bên môi cô.
" Buông tớ ra." Vivian lần nữa hét lên nhưng không lay chuyển được gì, cả cơ thể cô cứ như bị rút cạn năng lượng. Chắc chắn là do mê dược của bọn họ gây ra.
" Aomine...A !" Trong lúc suy nghĩ không biết từ lúc nào Aomine đã hôn dần đến cổ Vivian, còn để lại một vết răng to lớn trên làn da trắng nõn.
Aomine lùi ra xa để nhìn đến tác phẩm của mình, không khỏi cảm thán :" Đây là đóng dấu của tớ."
Đám người còn lại nhìn cảnh này mà yết hầu không khỏi chuyển động. Qủa thật là mê người. Da Vivian vốn là thiên về hướng trắng sáng, nay lại có một dấu răng đỏ chói nằm trong cổ áo xộc xệch, hình ảnh kích thích mãnh liệt về thị giác.
" Vivichin tớ cũng muốn." Murasakibara không thèm nhẫn nhịn mà leo thẳng lên giường, bắt chước Aomine hôn từ môi trở xuống, khác cái là cậu không để lại dấu răng..." Tớ thích dâu tây hơn."
" Không...không muốn..." Vivian quơ tay chân loạn xạ nhằm hòng đẩy đầu Murasakibara ra ngoài.
" Vivichin không ngoan." Mút mạnh một cái khiến Vivian hét to, Titan tím lần lượt dán những dấu hôn đỏ ửng xuống khắp vùng cổ của Vivian. Nếu không phải Midorima bước lên ngăn cản có thể cậu bạn này còn muốn làm tiếp nữa.
" Midorima Shintaro, giải dược !" Vivian trừng mắt khi thấy Midorima.
Nếu cô không nhầm, chắc chắn mê dược là từ cậu ta mà ra. Vì gia đình cậu ta vốn hành nghề y cùng nghiên cứu dược phẩm, chút đồ nhỏ này Midorima hoàn toàn dễ dàng có được.
" Đây là thái độ khi cậu nhờ vả tớ ?" Midorima cao ngạo nhìn Vivian từ trên cao xuống, nhìn thấy hình ảnh xốc xếch của cô gái mình thích, cậu không kiềm chế được cảm giác khiến cô chật vật hơn nữa.
Muốn cô cầu xin cậu.
Muốn cô...
" Cậu..." Vivian chống tay ngồi dậy, ngồi còn chưa vững liền bị Midorima đưa tay nắm lấy cổ chân kéo ngược lại. " A!" Tên khốn này, cô là đang mặc váy !!
" Uống vào đi." Midorima tự tay lấy thuốc đưa đến bên miệng, mớm cho Vivian.
Cô không còn cách nào khác phải nghe theo mà nuốt xuống. Đùa gì vậy, cậu ta căn bản không cho cô tự cầm thuốc !
Hãy đợi đó, đến khi bà khôi phục thể lực, bà sẽ đánh các ngươi đến kêu cha gọi mẹ !
_Cạch.
Chưa để Vivian tưởng tượng xong cảnh dạy dỗ cái đám thiểu năng kia một trận thì âm thanh từ cổ chân truyền đến đánh thức Vivian tỉnh mộng.
Vivian:"!!!" Cái quái gì vậy ?!!
Midorima không biết từ lúc nào đã đem đến một cái còng đến khóa chân cô vào chân giường. Phải, nó chính là một đầu là còng, một đầu là một sợi dây xích kéo đến tận chân giường.
" Đừng cố tháo nó ra, vì cậu cũng biết còng sẽ càng siết chặt nếu cậu giãy dụa mà." Midorima nâng bàn chân có chiếc còng bằng bạc của Vivian nhẹ nhàng hôn lên, đáy mắt xanh lục lóe lên sự hưng phấn khó tả.
" Các cậu... các cậu tính giam giữ tớ ?! Đây là phạm pháp !" Vivian hất bàn tay nắm cổ chân cô ra.
" Với lại các cậu nghĩ, đem tớ nhốt ở đây sẽ không ai biết tớ mất tích sao ?" Kuroko, Kagami cùng anh trai sẽ nhanh chóng phát hiện rằng không liên lạc được với cô và cho người đi tìm. " Với tài lực nhà Vincent, dù các cậu là có đem tớ chôn xuống đất họ cũng sẽ tìm được."
Không phải cô tự tin nhưng đây là sự thật. Cô đã chứng kiến sự hùng mạnh của tập đoàn Vincent, đừng nói là tìm người chỉ cần là thứ anh Seiren muốn thì chắc chắn sẽ tìm được.
" Cậu không cần quan tâm tới vấn đề này, vì sắp tới Seiren sẽ không có thời gian tìm đến cậu đâu." Akashi nãy giờ không nói chuyện lúc này mới lên tiếng.
Vivian có dự cảm chẳng lành:" Cậu nói vậy là có ý gì ?" Cậu ta tính làm gì Seiren ?
Không được.
Cô không cho phép !
Akashi nhìn thiếu nữ tóc trắng đang giận dữ cùng căm phẫn trước mặt lại cười càng thêm sâu :" Không cần lo lắng như vậy. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn ở lại đây, tớ sẽ đảm bảo mọi thứ đều bình thường."
Vivian :"..."
" Hiểu không, Vivian." Akashi đến gần. " Ngoan, cậu chỉ được phép ở lại bên cạnh bọn tớ."
___
Hi các nàng.
Tiếp theo xe sẽ không đi nhà trẻ nữa nhe. Những chương tiếp theo sẽ có những cảnh ăn thịt mặn mòi, mời các nàng chuẩn bị tinh thần nha.
Notes: Tui cũng là lần đầu tiên viết thể loại chiếm hữu với thịt văn như này nên văn phong sẽ có đôi chỗ lộn xộn, mong các nàng thông cảm nha.
Mãi iu :333
Động lực của tui là những ngôi sao nhỏ từ các nàng đóa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com