Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 120: Quan sát

Mọi thứ vẫn yên bình, bầu trời vẫn cứ luân chuyển giữa ngày và đêm. Đã hơn một tuần kể từ khi Vivian ở đây - một dinh thự nào đó của Akashi. 

Khoảng thời gian này đủ để Vivian nhận ra rằng bản thân thật sự bị giam giữ và cô đã chấp nhận nó. 

Nhưng chấp nhận ở đây không phải là thỏa hiệp để bị giam giữ, Vivian cô không phải là con rối để ai muốn làm gì thì làm. 

Một tuần ở đây, ngày đầu đám người Akashi còn cảnh giác sợ Vivian chạy trốn nên phạm vị hoạt động của cô chỉ được giới hạn trong phòng ngủ. Nhưng dần dà dưới thái độ ngoan ngoãn của Vivian, họ liền cho phép cô sinh hoạt khắp trong dinh thự. 

Lúc này, cô đang ngồi ở phòng khách , đưa mắt nhìn đến cửa lớn đang được canh gác bởi hai người vệ sĩ vạm vỡ Vivian âm thầm tính toán. 

" Vivichin ăn thôi." Men theo giọng nói, Vivian đưa đôi mắt nhìn đến dáng hình của người đang phủ toàn bộ chiếc bóng to lớn lên mình. 

Là Murasakibara, cậu cầm theo một dĩa trái cây được cắt gọt tinh xảo đưa tới trước Vivian, cô thoáng nhíu mày rồi cũng đưa tay cầm lên một miếng táo. 

Bộp. 

Tiếng động khe khẽ vang lên, miếng táo trên tay rơi xuống đất. Vivian ngước mặt nhìn Titan tím. 

" Bẩn." Chính cậu chàng đã tóm cổ tay Vivian khi cô vừa cầm miếng táo khiến nó rơi xuống đất. Tiếp đó, Murasakibara đón lấy chiếc nĩa ghim vào miếng táo đưa đến bên khóe miệng Vivian. " A nào Vivichin." 

Vivian không nhìn đến miếng táo đã đến miệng, cô chăm chú nhìn đến Murasakibara trước mặt. Không hiểu từ bao giờ cậu bạn mà Vivian nghĩ rằng đáng yêu lại trở nên dáng vẻ như bây giờ. Gương mặt vẫn y như trong trí nhớ nhưng sao giờ đây lại xa lạ quá, sự chiếm hữu điên cuồng trong đôi mắt kia khiến cô hoang mang cùng sợ hãi. 

" Tớ... đột nhiên không muốn ăn nữa." Vivian quay đầu né tránh. 

"..."

Murasakibara thấy thế cũng không ép Vivian, cậu đem cả dĩa táo vứt thẳng vào trong thùng rác. " Nếu cậu không thích thì nó không cần xuất hiện nữa." 

"..." Vivian. 

Được rồi, cô cũng đã quá quen với việc này. 

Sau Murasakibara, Aomine cũng vừa trở về. Nhíu mày nhìn cả hai nhìn nhau rồi Titan tím ra khỏi phòng, Vivian thầm nghĩ, bọn họ có lẽ đã thỏa thuận điều gì đó việc tới đây. 

Thứ nhất, có thể để tránh nghi ngờ với việc cô mất tích, họ đã thay phiên nhau xuất hiện bên ngoài xã hội . Thứ hai, chính là thay phiên đến trông chừng cô. 

" Làm gì mà nhìn tớ chằm chằm thế ? Nhớ tớ hả ?" Aomine không biết từ lúc nào đã đến cạnh Vivian, mặt đối mặt, gần trong gang tất. 

Vivian hoàn hồn, mãi suy nghĩ mà cô đã thất thần. " Điên rồi mới nhớ kẻ đã giam giữ mình. " 

" Vậy sao ?" Aomine cười gian sảo. Da đen đứng dậy, nhấc bổng Vivian lên. 

"A"  Choáng váng quay cuồng ập tới khiến Vivian vô thức bám vào vạt áo của Aomine, đợi đến khi cô định thần được thì bản thân đã ngồi trên đùi Aomine. 

" AOMINE !" Vivian tức giận, vùng vẫy muốn nhảy xuống khỏi người da đen, nhưng có vẻ sức lực của cô chẳng thấm vào đâu với sự kiềm hãm của Aomine. 

Tức chết mất, vậy là trước đây rõ ràng là cậu ta luôn nhường cô, chứ làm sao với sức lực này lại bị cô đè xuống đánh được. 

" Hửm ?" Nhìn cô gái nhỏ vùng vẫy nhưng không thể thoát Aomine toàn thân hiện lên sự vui vẻ. Bây giờ cậu mới hiểu tại sao Vivian trước đây luôn muốn chọc ghẹo cậu đến xù lông. 

" Tên da đen chết tiệt ! Buông tớ ra, cậu muốn đưa tớ đi đâu hả ?!!" Vivian vẫn không nản lòng mà vùng vẫy trong khi Aomine đưa tay lên bế bổng cô bước đi. 

" Cậu Aomine." Vệ sĩ thấy Aomine muốn đưa Vivian ra ngoài liền đưa tay cản lại. 

Aomine nhíu mày :" Tôi chỉ đưa cô ấy ra vườn. " 

" Cậu chủ có lệnh không được để tiểu thư ra khỏi dinh thự, bao gồm việc ra vườn." Vệ sĩ cúi đầu nhưng không có ý định để Aomine đi ra. 

Aomine hiểu rõ " cậu chủ " trong miệng vệ sĩ chính là Akashi. " Chỉ là ra vườn hít thở không khí thôi, sẽ không để người chạy mất." Da đen dừng một lúc. " Về phía Akashi tôi sẽ tự lo liệu. Tránh ra." 

Nằm trong lòng Aomine, Vivian âm thầm quan sát hành động của vệ sĩ, họ chần chừ một lúc rồi cũng tránh đường. 

Cả hai cứ thế ra vườn trong ánh nhìn chăm chú của vệ sĩ. Vivian không động đậy đưa mắt nhìn khắp khu vườn. Qủa thật là một khu vườn xinh đẹp, từng gốc cây ngọn cỏ khắp nơi đều lộ ra sự tinh xảo, hoàn mĩ của người thiết kế nó. 

" Nghe đâu khu vườn này do chính tay Akashi chỉ đạo xây dựng. " Aomine thả Vivian xuống để cô ngắm nhìn xung quanh.

Phía trước mặt cả hai là một hồ nước nhân tạo có kiểu dáng thiên về hướng cổ điển, xung quanh là một vòng hoa cẩm tú cầu xanh điểm xuyến những bông pha lẫn chút hồng. Không hiểu được người chăm sóc như nào mà mặc kệ tiết trời đã vào cuối thu nhưng khu vườn không hề lộ ra cảm giác thiếu sức sống, chỉ có chút ẩm ướt mang lại sự mát mẻ.

" Rất đẹp." Vivian không hề keo kiệt lời khen cho nó. 

" Hm... đúng là rất đẹp." Aomine cười nhẹ thu hút ánh mắt khó hiểu của Vivian. 

Có lẽ cô không biết lúc này, thu vào đôi mắt xanh của cậu chính là hình ảnh một tinh linh trắng tuyết đứng giữa một khu rừng. 

Cô gái với gương mặt nhỏ bằng bàn tay mang trên thân chiếc váy ngủ trắng gạo tinh khiết, mái tóc có chút rối tán loạn phía sau lưng bao bọc lấy làn da trắng đến mức không thực. Xung quanh khu vườn toàn màu xanh càng khiến cô gái nhỏ trở nên mềm mại, nhu thuận. 

Chỉ duy khi đôi mắt đỏ trong suốt kia híp lại, thể hiện sự khó hiểu thì Aomine mới hoàn toàn nhận ra sự dịu dàng như nước đã bị đánh vỡ thay vào đó là khí chất thanh lãnh, tự phụ. 

Phải, Vivian vốn dĩ không phải là chim hoàng yến nhỏ bé cần người bảo vệ, cô chính là loài chim ưng với vẻ ngoài sắc bén khiến người khác không thể khinh thường. 

" Làm gì..." Và đó cũng chính là lý do khiến Aomine đưa tay lên chộp lấy cổ tay Vivian, mười ngón đan xen vào nhau. 

Cô quá mạnh mẽ cùng rực rỡ, chỉ cần sơ sẩy, cô sẽ lại thoát khỏi tầm mắt mà biến mất. 

Cậu phải giữ chặt...

" Vivian." 

Một tiếng gọi kéo cả hai nhìn về một hướng, ra là tất cả đã quay lại. 

" Vivicchi~" Kise là người nhanh nhất ôm chầm lấy Vivian khiến cô lảo đảo lùi về sau. 

" Ryota, tôi đã nói với cậu việc này rất dễ làm Vivian ngã mà." Akashi đột ngột xuất hiện ôm lấy eo Vivian đỡ được cô một bước. 

" Hừ... chỉ là tớ vui khi được thấy Vivicchi thôi." 

" Sao lại không mang giày thế ?" Midorrima vừa hỏi cũng vừa ôm lấy Vivian lên. 

Vivian có vẻ cũng quen, không thèm chống cự nữa, để mặc cho đầu cỏ ôm lấy. " Ra ngoài vội nên quên." Với ban nãy cô cũng có tự đi đâu mà nhớ đến việc phải mang giày. 

" Mà các cậu đây là đi đâu hả?" Vivian hết nhìn Midorima lại nhìn về hướng Akashi, hai người này đang mặc trên người chính là kimono - trang phục truyền thống chỉ mặc trong những dịp đặc biệt. 

" Vivicchi chưa biết hả ? Bọn họ tham gia cuộc thi cờ Shogi dành cho học sinh cao trung toàn thành, kết quả cả hai đều đậu, tuần sau còn phải đến tận Akita giao đấu." Kise không đợi nhân vật chính trả lời liền bùm bùm kể hết. 

" Vậy sao. Chúc mừng nhé." Vivian mỉm cười. 

" Cảm ơn." 

" Nghe được cậu chúc mừng thì đó chính là niềm vui lớn nhất của bọn tớ." Akashi cúi người hôn nhẹ vào tay Vivian, đôi mắt sắc đỏ toàn là chiếm hữu cùng si mê. 

"..." Vivian không trả lời chỉ tiếp tục mỉm cười. 

Nụ cười không chạm đáy mắt ánh lên chiết xạ. 

Trận đấu...

Akita...

___



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com