Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Bệnh viện

Vivian chìm trong bóng tối vô định, rất nhiều hình ảnh xuất hiện trước mắt cô. Tất cả đều là hình ảnh từ nhỏ đến lớn của Nhạc Vi xen lẫn vào đó là hình bóng của Vivian. 

Vậy cô rốt cuộc là ai ?

Nhạc Vi hay Vivian Vincent ? 

Ngay khi vừa nghĩ đến câu hỏi này, hai bóng người liền xuất hiện sau lưng cô. 

Ôm lấy cơ thể run rẩy, cô ngẩn mặt đối diện với họ. 

Hai gương mặt quen thuộc, một trắng một đen. 

Phải, người bên trái chính là Nhạc Vi, toàn thân đều mang sắc đen bí ẩn, mái tóc đen xoăn uốn lượn phủ lên gương mặt lạnh lùng. 

Ngược với Nhạc Vi, bóng người bên phải lại mang sắc trắng, từ quần áo đến mái tóc đều mang đến cảm giác mỏng manh, yếu ớt...Đó là Vivian Vincent.

Tất cả đều giống với kí ức của cô, nhưng khác biệt lớn nhất là đôi mắt của họ. Đôi mắt vàng kim sắc bén trên thương trường của Nhạc Vi, cùng đồng tử màu máu trong suốt của Vivian lúc này đều nhìn về vô định. 

A... họ đều nhìn cô. 

Chỉ là tiêu điểm như không phải cô. 

Họ nhìn gì ? 

Và nếu họ đều ở đây thì cô là ai ? 

Cô là ai ?

Họ nói gì vậy ? Cô không nghe được gì hết. 

Đừng đi mà.... đừng để cô lại một mình. 

Làm ơn, hãy đưa cô ra khỏi đây. 

Tối quá...

_

" Không biết nữa. Cậu ấy nóng quá !" 

Ai vậy ? 

Vivian mơ hồ mở mắt, ánh sáng nhòe nhòe chiếu lên đôi đồng tử đỏ mơ hồ. 

Không biết là đang tỉnh hay mơ, nhưng Vivian biết đây là câu nói cuối cùng cô nghe được. 

Lần nữa tỉnh lại, đối diện với cô là trần nhà màu trắng. 

Nhấp nháy đôi môi khô khốc, thật khát. 

Như thường lệ, cô với tay lên tủ đầu giường để tìm nước nhưng lạ thay là hôm nay không tìm được gì. 

Bỗng, một bàn tay xinh đẹp đưa đến cho cô một ly nước. Vivian không hề nghĩ nhiều mà nhận lấy, cô chỉ biết cổ họng mình cần nước ngay lập tức. 

Làn nước mát lạnh tràn qua cơ thể như làm dịu được cái nóng của người đi trên sa mạc. Vivian buông cốc thở một hơi, lúc này mới chậm chạp nghiêng đầu nhìn người đưa nước đến cho mình. 

" Đây là đâu vậy ?" 

Midorima nãy giờ nhìn cô uống nước, lúc này mới đẩy gọng kính như thường lệ mà trả lời cô.

" Bệnh viện. Cậu đúng là đồ ngốc, để bản thân nóng đến mức muốn hỏng còn không biết." 

" Là cậu đưa tôi đến đây ?" 

" Không. Là Kuroko và Aomine đến nhà tìm cậu, rồi thấy cậu sốt cao trong phòng." Midorima trần thuật. " Cũng may là Akashi còn giữ chìa khóa của cậu." Không thì con ngốc này sẽ để bản thân nóng đến cháy mất. 

" Cảm ơn." 

Midorima lần đầu thấy Vivian như vậy nhíu mày. 

Thiếu nữ trên giường bệnh sắc mặt trắng bệnh, đôi mắt rũ xuống che đi đồng tử đỏ, lông mi dài run rẫy như cánh quạt. Toàn thân cô lúc này yếu ớt đến mức khiến người ta bực mình. 

Bình thương nhìn cô cũng rất mỏng manh nhưng luôn cho người khác cảm giác đầy sức sống, lúc này thiếu nữ tựa như một cành cây khô, bất cứ khi nào cũng có thể gãy mất. 

Chỉ bệnh một chút, thật sự sốt đến hỏng não rồi ? 

Thoáng nhìn ra cửa sổ thấy bầu trời đã chuyển sắc cam, sờ lên đôi mắt sưng húp, cô rốt cuộc ngủ bao lâu rồi ?

" Tôi ngủ bao lâu ?" Vivian hướng mắt cầu cứu Midorima. 

" Không nhiều, hai ngày thôi." 

" Hả?" Ngủ tận hai ngày á ? Chết thiệt, thật sự đã hôn mê hai ngày ?! 

" Vivicchi tỉnh rồi ?!" 

Vivian chưa kéo được cái đầu thật loạn của mình ra thì Kise cũng những người khác đã tiến vào. Đầu vàng vẫn như mọi hôm nhào đến người Vivian vừa nói vừa khóc cái gì mà sợ muốn chết khi nhìn thấy cô hôn mê đưa vào đây. 

Murasakibara thì ôm theo một đống đồ ăn vặt đặt lên giường bệnh của cô, nói là quà thăm bệnh. 

Vivian nhìn Aomine và Kuroko cười một cái rồi nói cảm ơn, nếu không có hai người này tự ý vào nhà của cô chắc cô phải chịu cho đến khi người giúp việc theo giờ đến mới được phát hiện. Không chừng lúc đó thi thể cô cũng lạnh. 

Tự nhiên nghĩ nghĩ thì họ cũng không đáng ghét như vậy.

Đại não bỗng xẹt qua một thứ gì đó, thôi chết người giúp việc... anh trai ! 

Vivian sờ soạn trên người một lúc, cô đã được thay đồng phục bệnh nhân của bệnh viện. 

" Ai đó cho tôi mượn điện thoại được không ?" Cô phải báo cho anh trai lão bản, không thì anh ấy nghe thấy cô không về nhà hai ngày chắc sẽ rối tung mà đi tìm cho xem.

" Tôi đã báo cho anh cậu rồi, yên tâm." Akashi đang cắm hoa vào lọ lúc này mới lên tiếng. 

" A ?" Vivian mơ mịt. Cậu ta biết anh trai cô ? 

Akashi cho Vivian một nụ cười không đáp. Cậu có thể lấy được chìa khóa nhà cô, sao lại có thể không biết người trước mặt là đại tiểu thư của tập đoàn Vincent mới chuyển về Nhật kia chứ. 

Vivian nhìn nụ cười của Akashi một chút liền đoán được tất cả. 

Cũng phải thôi, dù sao Boss cuối cũng nên có chút bản lĩnh đó. 

" Anh cậu đã đi công tác, nhưng tôi đoán anh ấy sẽ quay về trong tối nay thôi." Lúc cậu điện, có nghe thấy tiếng trợ lý ngăn cản Seiren Vincent muốn tức tốc bay về nước với cô nàng này. 

Theo như cậu biết, hợp đồng Vincent kí lúc này sẽ giúp cho Vincent có chỗ đứng trong thị trường Nhật Bản một thời gian dài, đó cũng là lý do vì sao mà Seiren Vincent dù có gấp cũng không thể bay về ngay. 

" Tôi đã nói là sẽ chăm sóc cậu." Akashi nhìn tác phẩm của mình trước mặt đánh giá. 

" Tôi không sao. Các cậu có thể về nghỉ. Tôi đã làm phiền nhiều rồi. Cảm ơn." Vivian cúi đầu cảm ơn tất cả bọn họ. Dù có đáng ghét cỡ nào nhưng lúc cô gặp khó khăn bọn họ cũng đã giúp đỡ, còn rất nhiệt tình, Vivian lòng dạ có hẹp hòi đến đâu cũng cảm thấy biết ơn. 

" Không được đâu, Vivicchi. Cậu vừa tỉnh, không thể để cậu một mình." 

Vivian bất đắc dĩ nhưng cũng không từ chối được đám người trước mặt. Cuối cùng cô cũng đồng ý để họ ở lại, nhưng là từng người thay phiên đến, chứ bệnh viện không thể tụ tập đông người như vậy. 

___





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com