Chương 20 : Murasakibara Atsushi
Hôm đó là một ngày mùa xuân...
Cậu vẫn còn nhớ rõ.
" Đồ quái vật !"
" Tránh xa đồ quái vật ra đi ! "
" Cũng không biết ai có thể sinh ra thứ to lớn như cậu ta."
" IM MIỆNG ! "
-AAAAAA
Trong một khu đất trống nhỏ, một đám trẻ con đang vây quanh một đứa trẻ, chúng liên tục dùng những lời nói công kích cơ thể của đứa bé.
Đứa bé một mình một phía nhìn chằm chằm vào những đứa trẻ đối diện, dù chỉ một mình nhưng ánh mắt của nó cũng khiến những đứa bé kia phải rụt rè.
Đứa cầm đầu tròn ục ịch, ỷ bên mình đông hơn liền ưỡn thẳng sống lưng, chỉ vào đứa trẻ kia :
" Sợ gì chứ, mặc dù nó lớn xác nhưng cũng chỉ có một mình thôi. Không hiểu kiểu gì cứ suốt ngày lầm lầm lỳ lỳ, tưởng làm vậy là mình ngầu hả ?" Nó hét lên một tiếng khiến cả khu chấn động.
Đứa trẻ đối diện đối diện trước lời nói công kích của chúng chẳng có phản ứng gì, cậu cúi đầu, những sợi tóc ánh tím đung đưa che khuất đôi mắt của cậu.
Hiện tại, cậu cảm thấy rất phiền phức.
Một ý nghĩ nguy hiểm xuất hiện nhưng nhanh chóng được cậu ép xuống.
" Lên đi mọi người, chọi chết nó !"
Dường như thấy cậu bé không hề phản ứng, đứa cầm đầu tay liền nhặt một viên đá, chỉ huy mấy đứa trẻ phía sau ném về phía đối diện.
Từ công kích bằng ngôn ngữ đã chuyển sang dùng bạo lực, có đôi khi trẻ con cũng rất đáng sợ.
Đây mà là mầm non tương lai của đất nước sao ? Rác rưởi y hệt người nhà của nó.
Murasakibara nhớ kĩ tên mập này, nó là cái đứa thường xuyên dẫn người chặn đường cậu, ỷ trong nhà có chút tiền liền coi thường người khác. Phá phách, đánh lộn, gây chuyện,... tất cả nó đều làm, thế mà nhà nó cứ hở ra là : " con nít nó có biết gì đâu."
Thực sự là rất buồn cười, nó là con nít, còn cậu không phải à?
Murasakibara mới 8 tuổi đã hiểu được cái gì gọi là con người.
___
Cậu là Murasakibara Atsushi.
Từ nhỏ sinh ra đã là một người cao lớn.
Cậu rất ghét bản thân cao lớn.
Vì cao lớn, cậu không có bạn bè. Ai cũng nói cậu nhìn rất hung dữ với cơ thể đó, nên không ai chịu làm bạn với cậu.
Người lớn cũng thích những đứa con nít có dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu, còn to xác như cậu họ cũng cảm thấy không đáng yêu, không ra dáng vẻ con nít.
Nhưng chả sao cả, cậu cũng không cần người khác thích.
Murasakibara Atsushi lớn lên một mình, không cần bạn bè. Tính cách dần trở nên nội liễm, ai đến gần liền bị gương mặt trầm trầm cùng cơ thể cao lớn kia dọa sợ.
Hôm nay như mọi ngày đi học về, cậu lại bị thằng béo kia chặn đường khiêu khích.
A... thật sự muốn đánh nó một trận.
Chậm rãi nắm chặt nắm đấm, Murasakibara còn chưa kịp bước lên thì một thân ảnh nhỏ xinh không biết từ đâu xuất hiện.
" Stop. Stop, please ! " - ( Dừng. dừng lại. )
" Do not bully others! "- ( Không được bắt nạt người khác.)
-Cộp.
Murasakibara nhìn kĩ lại thì đó là một cô bé, thân mặc váy hoa nhí cổ thủy thủ, màu tóc trắng trong nắng ánh lên sắc vàng. Cô bé chạy đến chắn trước mặt cậu, hai tay dang rộng như muốn bảo vệ người phía sau.
Tiếng động lúc nãy là viên đá nhóm người bên kia ném đến chỗ Murasakibara đã bị cô bé kì lạ kia cản lại.
" Con nhỏ kia đâu ra vậy hả ? Tránh ra." Tên mập tay chống hông, dậm chân chỉ về cô bé.
" No ! I won't let you bully him" - ( Không ! Tôi sẽ không để các người bắt nạt cậu ấy .)
Cô bé hai bàn tay nắm chặt để trước người, dùng giọng nói chuẩn người Mỹ bản xứ những vẫn còn non nớt để ngăn cản đám người trước mặt.
" Nó... nó nói cái gì vậy ?" Nhóc béo không biết tiếng anh quay đầu sang hỏi đồng bọn nhỏ, ai cũng trả cho nó một cái lắc đầu.
Dường như bất đồng ngôn ngữ đã khiến cho nó e ngại, húng hắn mấy cái liền quay đầu hù dọa cô bé cùng Murasakibara.
" Đợi đó đi tên quái vật, cả ngươi nữa con nhỏ kia. Ta... ta sẽ cho các người biết tay. " Nói rồi liền nhấc chân chuồn mất.
Murasakibara nãy giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì ?
Vậy là xong rồi ? Đi rồi ?
Thắc mắc xong cậu nhìn đến bóng lưng người trước mặt, cậu thấy cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô bé như nhớ ra gì đó quay đầu lại nhìn cậu. Lúc này mới thấy rõ người, cô bé có làn da trắng sứ, môi hồng răng trắng, khuôn mặt khả ái, nhưng thứ làm Murasakibara nhìn lâu hơn một chút là đôi mắt kia.
Một đôi mắt đỏ au đến trong suốt. Sắc đỏ hòa vào sắc trắng làm bậc lên sự thanh thoát của cô bé.
" Are you okay ?" - ( Cậu vẫn ổn chứ ? )
Mặc dù không giỏi tiếng anh nhưng Murasakibara vẫn hiểu được cô bé này đang hỏi thăm mình.
Cậu gật đầu, ngẩn lên thì biểu cảm chuyển thành hốt hoảng.
Cô bé phía trước đã ngã sụp xuống, chiếc mũ lệch trên đầu lúc này thấm ra thật nhiều vệt đỏ.
Thì ra, viên đá lúc nãy đã đập phải đầu của cô, nhưng vì đội mũ nên vết thương lúc này mới lộ ra.
___
Murasakibara cùng cô bé kia lúc này đang ngồi trên xích đu trong công viên, sau một hồi loay hoay cậu cũng đã băng bó cho cô bé kia thành công.
May mắn vết thương không sâu lắm, chỉ rách da một chút.
Nhìn lại chiếc nón trên tay, thì ra là do vải len nên máu mới thấm nhanh như vậy. Làm cậu sợ hết hồn khi nhìn thấy nhiều máu trên nón.
Cô bé tóc trắng đu đưa trên xích đu, do chân không đủ chạm đất nên cô chỉ có thể lắc lư thân mình để xích đu di chuyển.
Murasakibara thấy vậy liền đứng dậy, đi ra sau lưng cô, nắm lây dây xích bắt đầu đẩy.
Cô bé được đưa lên thật cao lúc này cười tít mắt nhìn cậu.
" Great tall very good " - ( Cao lớn thật là tốt.)
Murasakibara ngỡ ngàng, cậu không biết rằng cao lớn cũng thật tốt.
Lại có người nói cậu cao lớn thật tốt ?
Cô bé này không cảm thấy cậu cao lớn rất dọa người sao ?
Lặng lẽ nhìn cô bé đu đưa trong gió, Murasakibara cảm thấy có lẽ cao lớn cũng không tệ ?
Mặt trời dần dần trốn sau những tòa nhà cao tầng, không khí mùa xuân mang đến cảm giác dễ chịu cùng yên bình.
Xích đu đã dừng lại, cô bé đến gần Murasakibara, lấy trong túi ra một viên kẹo con thỏ.
" Cho... cậu..." Cô bé dùng tiếng Nhật có chút vụng về, cũng không dám nói nhanh lại cẩn thận nhìn phản ứng của cậu.
" Cho tớ ?"
" Ừm." Cô bé gật đầu.
" Cảm ơn."
Cô bé vui vẻ lại nở nụ cười.
" Cậu... cậu... thật dịu dàng.?"
" Dịu dàng ?"
Hình như phát hiện mình nói sai, cô bé liền đưa tay che miệng, lẩm bẩm gì đó mà trên mặt dần rải rác mây hồng.
Nhưng chưa để cậu hỏi kĩ, người nhà cô bé đã tới đón cô bé đi. Trước khi đi cô bé hơi chần chờ nhìn lại người bạn nãy giờ mới quen của mình, bĩu môi tiếc nuối, lấy hết nắm kẹo từ trong túi ra dúi vào tay cậu.
Murasakibara nhìn theo chiếc xe khuất dần sau bóng đêm, lại nhìn giấy gói thỏ trên kẹo.
Lần đầu cậu có người bảo vệ, có người nói với cậu cao lớn thật tốt....
Xoa xoa tay, lột ra một cái kẹo cho vào miệng, thứ cậu cảm nhận đầu tiên là ngọt.
Rất ngọt.
Nhưng cũng rất ấm áp.
Cũng rất muốn gặp lại cậu .
___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com