Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Xuất viện

" Anh làm gì ở đây ?" 

Vivian đặt câu hỏi cho người trước mặt, đôi mắt đỏ au không hề có chút tình cảm, lạnh lẽo dò xét. 

Người kia giật mình quay lại, đôi mắt sau lớp kính đen hiện lên vẻ hoảng hốt. 

Cô gái này ở đâu ra vậy ? 

Cũng không hẳn là một cô gái, nhìn xuống dưới cổ một chút người kia nhận định đây rõ ràng là một con nhóc ! 

Vivian nhìn theo tầm mắt người đàn ông cũng biết được anh ta đang nhìn ở đâu. 

Mẹ kiếp, biến thái ở bệnh viện hả ? 

Nắm chặt bình giữ nhiệt, Vivian tính toán một phát dùng lực vào gáy thì phần trăm anh ta bất tỉnh là bao nhiêu. 

Nhìn kiểu gì cũng thấy giống phần tử nguy hiểm, tiên hạ thủ vi cường là thượng sách ! 

Vừa định bước lên, đập vào mắt cô là một đám người đi ra từ thang máy. Đặc điểm khiến người ta chú ý là một đám người cao to lực lưỡng, mặc tây trang đen từ đầu đến chân, đầu cũng mang kính râm đen. 

Đây là hiện trường xã hội đen báo thù ? 

Anh trai cô đây là đắc tội thế lực ngầm nào a ! 

Vivian trong lòng hoảng đến một nhóm nhưng ngoài mặt vẫn không biến sắc. 

Bình tĩnh, thua trận không thua khí thế. 

Cùng lắm bán anh trai là được ! 

Quyết định vậy đi ! Ừm. 

Trong lúc Vivian nhẩm trong đầu một ngàn lần xin anh trai tha lỗi thì cửa phòng bệnh đã được mở ra. 

Thôi rồi, thôi rồi. Bọn chúng không nhịn được mà nhào dô luôn rồiiiiii

Vivian không nỡ nhìn tình cảnh tiếp theo liền tự động quay mặt đi chỗ khác, nhưng khác với những điều cô nghĩ, không có viễn cảnh máu me, đánh đấm; chỉ thấy cả đám người chen lên phía trước xếp thành hai hàng ngay ngắn trước mặt người đàn ông lúc nãy. 

" Đại ca." 

Vivian : "..." Đây là chào xong rồi mới chém ? 

Thật lễ phép nha. 

Mà khoan, người đứng đầu là anh trai của cô mà. 

Thật ra lúc này cả đám người bao gồm cả người đàn ông lúc đầu kia đều nghiêng người chào Seiren. 

Seiren một thân tây trang tay đút túi, nhìn cũng không thèm nhìn đi về phía Vivian bị chen đang đứng nhỏ bé một góc. 

" Sao lại ra ngoài." Seiren cúi người khoác lên cho Vivian cái áo vest của anh, nhẹ nhàng hỏi. 

" Hóng gió một chút... Anh à, đây là ...?" Không phải thế lực giang hồ đến lấy mạng anh mà anh mới là đại ca giang hồ đúng khồng !! 

" Bọn họ là người của anh. " Seiren vừa nói vừa quay đầu nhìn người đàn ông lúc này, thái độ hoàn toàn khác một trời một vực với Vivian. " Đây là tiểu thư." 

Người đàn ông ở cửa là người dẫn đầu cả đám người mặc đồ đen này, anh ta bước đến gần Seiren và Vivian, tháo kính xuống. Lúc này mới thấy rõ, trông anh ta khá trẻ, nhiều nhất là tầm 27, 28 tuổi , ngũ quan cũng được gọi là tuấn lãng nhưng so với Seiren vẫn còn kém xa. 

" Chào tiểu thư, tôi là Amuro, là trợ lý của ngài Vincent. " Amuro cúi người ngang tầm Vivian cười nói. " Quả không hổ danh là ngài Vincent, gen thật tốt, con gái xinh thế này." 

Vivian : " ...." Excuse me ?

Nói gì nói lại cái nghe ? Con gái ? 

Mẹ nó tên này mắt có vấn đề à ? 

Thế méo nào Seiren lại có đứa con gái lớn như cô hả ? Anh ấy mới chỉ có 26 tuổi thôi. Oke ? 

Seiren cũng cảm thấy khuôn mặt rạng nức, tên trợ lý mới này của anh năng lực rất tốt nhưng mỗi tội đầu óc hơi có vấn đề. 

" ... Đây là em gái tôi." Seiren bất lực giải thích. 

" A... em gái ? " Đần mặt nhìn Seiren rồi Amuro lôi ra cuốn số tay nhìn chằm chằm vào nó. " Thật xin lỗi, tôi nhầm. Hahah" 

Vivian : "....Nếu là trợ lý thì đại ca là sao ?" Đây là cái danh xưng cho một tổng giám đốc tập đoàn hả ? 

Đây rõ ràng là băng đảng xã hội đen ! 

Anh cô có buôn hàng đen ?! 

Vivian dùng ánh mắt khiếp đảm nhìn Seiren, anh đỡ trán với cô em gái cùng với cái tên trợ lý Amuro này. 

" Đã gọi là đừng có gọi tôi như vậy." Anh không phải dân xã hội ! 

" Nghe thấy chưa, đừng có gọi như vậy !" Amuro quay lại quát đám người phía sau. 

" Nhưng... là ngài bảo chúng tôi gọi vậy mà." Còn nói gì mà vậy mới thể hiện phong cách đi tới đâu người ta sẽ tự động tránh đường. 

" Thì đúng là gọi vậy rất ngầu." Amuro chống cằm suy nghĩ. " Nhưng gọi vậy thì người khác sẽ sợ. Thôi thì cứ gọi là xếp đi, còn cái kia... không người gọi cũng được." 

Vivian : "..." Anh có chắc là anh thuê trợ lý chứ không phải thuê người về tấu hài chứ anh trai của ta ?!

___

Amuro là đem hồ sơ đến cho Seiren, sẵn tiện thì đem người hộ tống anh cùng Vivian về nhà. Vivian sau khi khám tổng quát một lượt, không có vấn đề thì bác sĩ đã cho phép cô xuất viện. 

Có vẻ như Seiren đoạn thời gian này rất bận, lên xe về nhà cũng liên tục xem tài liệu. lướt máy tính, không thì cũng mở cuộc học online. 

Vivian cảm thán, làm tổng tài thực sự rất mệt mỏi nha. 

Cổ nhân có câu : Muốn ngồi ở vị trí cao thì phải chịu được áp lực của nó đem lại. 

Thế giới này nói bất công thì cũng không hẳn, nó rất công bằng.

Ví dụ như Seiren, anh từ bỏ đam mê, trở về tiếp quản công ty để bảo vệ em gái. 

Ví dụ như Nhạc Vi, cô từ bỏ tự do, gồng mình trở thành người thừa kế để đổi lại một ánh mắt của mẹ. 

Kết quả thì sao ? 

Nhạc Vi đến chết cũng không được công nhận. 

Thực là nực cười. 

Không biết khi Seiren biết cô không phải em gái của anh ta thì sẽ phản ứng thế nào nhỉ ? 

Cô không phải em gái anh ta. 

" Ách.." Một cơn đau nhói trong đầu tràn lan ra cơ thể, khiến Vivian ôm lấy đầu. 

" Sao thế ?" Seiren vừa thấy động tĩnh liền buông laptop. 

Cơn đau như điện xẹt, đến rồi đi rất nhanh, Vivian có chút hoang mang. " Không sao ạ." 

Xe dừng trước căn hộ quen thuộc, Seiren đau lòng muốn ở lại với em gái nhưng không thể. Còn rất nhiều việc chờ anh xử lý. 

Anh đề nghị tìm người giúp việc đến ở cùng Vivian, nhưng cô từ chối. Cô không quen để người lạ ở cùng mình, với lại cô thích ở một mình hơn. 

Ngã người trên giường, Vivian lăn lộn một chút, quả là ở quen rồi thì bệnh viện thật khó chịu. 

Cô tắm rửa rồi, dự tính chiều sẽ ra ngoài dạo mát. Dù sao một mình cũng không có việc gì làm khi ở nhà.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com