Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Bạn bè

Sắc trời đã không còn sớm, phố nhỏ cũng đã lên đèn. Tiếng người ồn ào bên ngoài cũng dần nhỏ lại. 

Đám người Vivian vẫn còn đứng ở gần tiệm kem, đèn đường mờ ảo rọi xuống chỗ cô. 

" Kise, tránh xa Tetsu ra !" Aomine vung kem ngang qua Kise hòng làm cậu ta buông Kuroko ra.

Kise chẳng những không nghe, đầu vàng còn kéo theo Kuroko chọc điên Aomine. 

Midorima ngạo kiều cầm cây kem lảm nhảm gì mà nó không tốt cho sức khỏe vân vân, nhưng vẫn ăn gần hết cây. 

Còn Titan tím thì khỏi nói đi, một cây kem với cậu ta đâu có đủ. Một mình cậu ta ôm tận 5, 6 cây dưới chân còn bỏ đầy vỏ. 

"Atsushi, đừng có vứt rác lung tung." Akashi cầm kem liếc mắt nhìn Murasaki. 

" Ồ." Như đã quá quen thuộc, Murasaki nghe lời Akashi nhặt lên mấy cái vỏ kem ròi tiện tay vất nó ra thùng rác phía sau. 

Vivian có chút ngẩn ngơ nhìn những cái đầu đủ màu sắc phía trước. Cảm giác này là gì ? 

Sao họ lại vui vẻ thế nhỉ ? 

Là việc cô vào đội 1 sẽ giúp họ mạnh hơn sao ? 

Thực ra thì không có cô họ cũng đã rất mạnh rồi mà. 

Vậy cái gì làm họ vui vẻ vậy ? 

" Vivi. Vivi ! " Momoi vẫy tay trước mặt cô. 

" Hả ?" Vivian giật mình. Trong lúc cô không chú ý Momoi đã đến bên cạnh từ lúc nào. 

Cô bạn tóc hồng nhìn Vivian có vẻ thất thần, hơi lo lắng hỏi : " Sao thế ? Cậu không khỏe sao ?" 

" Hửm ?" 

Mấy người phía trước nghe thấy Momoi hỏi vậy cũng đồng loạt quay lại nhìn Vivian. 

Còn Vivian lúc này sớm đã dừng lại, cô bị tụt về phía sau một đoạn. 

Midorima lúc này đang đi đầu tiên nhìn về phía cô gái phía sau đang dùng vẻ mặt mờ mịt mà nhìn xuống dưới nền tuyết trắng. 

Cậu bước lại gần vài bước. " Có chuyện gì à ?" 

Vivian ngẩn lên nhìn vào Midorima, trong mắt toàn là sự khó hiểu. Cắn môi một lúc, cô mới chậm chạp nói. 

" Tại sao, các cậu lại đối xử tốt với tôi vậy ?" 

Câu hỏi này cô đã hỏi Murasakibara một lần lúc còn ở bệnh viện, lúc đó cậu ta không trả lời, cô cũng đã tự quy kết thành là do cô đánh bại được Aomine nên họ thấy hứng thú với tài năng bóng rổ của cô. 

Nhưng mà... 

Vẫn có thứ gì đó nhen nhóm trong cô nói rằng, đáp án không phải vậy. 

Vậy thì là gì ? 

Theo những gì cô biết thì giá trị của cô cũng chỉ có bao nhiêu đó thôi mà. 

Vivian mờ mịt, cô đã hỏi ra câu hỏi trong lòng ấy lần nữa theo bản năng. 

Nhìn mấy gương mặt phía trước có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi của cô, cô bỗng chốc hối hận rồi. 

Cô là không nên hỏi đúng không ? 

Mặc dù thấy lạ lẫm nhưng cảm giác được quan tâm như vậy rất ấm áp, cô không muốn mất nó. 

Midorima vươn tay đến gần Vivian, chàng trai tóc xanh cao gần 1m95 lúc này đứng đó thôi, Vivian cũng cảm thấy thật nhỏ bé. 

Vivian nhắm mắt lại

Đây là muốn đánh cô vì cô hỏi nhiều à ? 

Không chịu đâu ! 

Trai đánh gái là vũ phu đấy ! 

Những tưởng tiếp đó là một cú đánh cho tội nhiều lời, nhưng không, bàn tay Midorima nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu của Vivian, xoa nhẹ. 

" Cậu hỏi điều ngu ngốc gì vậy ?" 

" Hả ?" Ngu ngốc ? Câu hỏi cô ngu ngốc chỗ nào cơ ?

" Vivicchi thật sự là không biết vì sao chúng ta đối xử tốt với cô ấy kìa." Kise làm khuôn mặt ngạc nhiên cùng khiếp đảm. 

" Còn phải hỏi nữa sao... " Aomine tự nhiên nhét vào lưng Vivian một cây kem. 

" Tên khốn này..." Vivian chưa kịp nghiến răng thì Kuroko đã lấy kem ra giúp cô. 

" Vì chúng ta là bạn bè mà." Kuroko bình tĩnh đưa kem cho Vivian. 

" Bạn bè ...sao ?" Vivian hơi hốt hoảng. 

_ Chúng ta làm bạn nhé ! Tớ là Cẩn Phương, hãy gọi tớ là Phương Phương. 

_ Vi Vi ! Bên này ! 

_ Vi Vi, hôm nay cậu lại bận à ? 

_ Vi Vi, bố mẹ tớ bị bà chủ đuổi việc rồi, tớ phải theo họ về quê. 

_ Vi Vi ... tạm biệt. 

" Vivian ! Vivian Vincent !" 

Tiếng gọi lớn làm Vivian bừng tỉnh khỏi giọng nói kia. 

" Cậu lại làm sao nữa vậy hả ?" Aomine không kiên nhẫn nhìn Vivian, tay gãi gãi đầu. 

" Aomine-kun, cậu đừng có dữ dằn với Vivi-san." 

" Được, được. " Phiền phức ghê. 

Vivian lần nữa nhìn vào mấy người trước mặt, bỗng bàn tay cô bị nắm lấy. 

Là Momoi. 

" Cậu có việc gì thì cứ chia sẻ với chúng tớ, nhé ?" 

A, bạn bè sao ...

" Bạn bè là như thế nào ?" 

" Vivicchi à, càng lúc cậu càng hỏi những câu hỏi như thế nào vậy ?" Kise xoa xoa mái đầu vàng khè của mình, không khỏi bật cười trước khuôn mặt mờ mịt của Vivian. 

Sao lại đén hỏi bạn bè là gì rồi ?

Cô ấy trước giờ không có bạn à ? 

" Bạn bè là khi cậu buồn sẽ ở bên cạnh an ủi cậu, khi cậu vui cũng sẽ vui vẻ cùng cậu. Cùng nhau trải qua những điều vui buồn, tức giận, đau khổ. Nói chung là bạn bè là phải chia sẻ, giúp đỡ và đối xử tốt với nhau. " Momoi mặc kệ cái đám con trai ngớ người đằng kia, cô từ từ giải thích cho Vivian thế nào là bạn bè. 

Momoi biểu thị, cô không hiểu Vivian vì cả hai mới quen không lâu. Nhưng cô nhìn ra được cô bạn này có rất nhiều thứ mờ mịt chứ không hề như vẻ ngoài tỏa sáng của cô. 

Vivian nghe người kế bên giải thích cũng dần dần hiểu được. 

Bọn họ vui vẻ vì cô đã có thể cùng họ chơi bóng, cùng trở thành bạn bè. 

Họ đối xử tốt với cô là vì cô cần sự giúp đỡ từ bạn bè. 

A... ra bạn bè là vậy sao ? 

Nhạc Vi của trước đây không hề biết cảm giác có bạn. 

Người gọi cô là bạn thật sự đã biến mất khỏi cuộc đời cô cách đây rất lâu rồi. 

Mẹ Nhạc đã nói, cô không cần bạn. Thứ cô cần là học tập, là tập đoàn Nhạc gia, là những mối quan hệ rỗng tuếch nhưng kiếm được lợi nhuận. 

Cẩn Phương vì lý do đó mà đã đi mất. 

Mẹ Nhạc đã đuổi việc ba mẹ cậu ấy ngay sau khi biết được con của bà làm bạn với con của một người giúp việc. 

Kể từ đó Nhạc Vi bé nhỏ không cần kết bạn nữa. Hay là nói cô không dám kết bạn nữa, cũng không một ai bước đến muốn làm bạn với cô. 

Tất cả chỉ là một mối quan hệ xã giao, ràng buộc bởi lợi ích được dát lên hai chữ " bạn bè ".

Vậy mà lúc này, Vivian lại có bạn, còn là cả một nhóm bạn. 

Họ đối xử tốt với cô, quan tâm cô. 

Chưa nói đến lợi ích của cô đối với họ thì...

Bạn bè... bạn bè... bạn bè...

Rất tốt.

Cô rất thích nó. 

Akashi thấy Vivian suy nghĩ một lúc thì khóe miệng kéo lên nụ cười, một nụ cười xinh đẹp rực rỡ đến từ tâm cô. 

" Nghĩ xong rồi à." 

" Ừ." 

" Hửm ? Nè, Vivichin , rốt cuộc là cậu nghĩ cái gì ?" Murasaki vứt đi cây kem cuối cùng, nghiêng đầu dựa cằm lên đầu Vivian. 

" Tôi đã hiểu rồi. Là... tôi cho phép các cậu làm bạn tôi." 

___





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com