Chương 28: Bắt đầu
Kể từ sau hôm đó, tất cả có thể nhận thấy rằng Vivian đang thay đổi. Không còn biểu tình bất cần cùng đơn độc một mình nữa.
Lúc này đây cô có thể cười đùa vui vẻ với Thế hệ Kì Tích, lâu lâu còn cùng Momoi đi mua sắm, trải nghiệm cuộc sống của một nữ sinh sơ trung bình thường mà trước đây cô chưa từng được thử.
Việc tập luyện cùng đội bóng thì thuận lợi hơn, huấn luyện viên đã nhận ra được Vivian có sức mạnh tiềm ẩn rất lớn, có thể sánh ngang với Thế hệ Kì Tích. Ông cũng không còn kiên dè cô là nữ mà phân bài luyện tập cho cô.
Mặc dù vui vẻ, nhưng những ngày trôi qua của của Vivian đều mệt như chó.
Chạy bộ, đu xà, hít đất, vượt chướng ngại,... cô đều phải làm ngang ngửa cái đám màu mè kia.
Quả thật là bóc lột mà.
Có biết cảm thông cho cô gái bé nhỏ, yếu ớt lại bất lực như cô không ?!
Ngày tháng cứ như vậy trôi qua, còn hai tuần nữa là bắt đầu cho trận đấu mùa đông hằng năm. Nhưng Vivian lúc này đang ngao ngán ngồi trong thư viện.
" Thật sự là mình không thể nhai hết cái đống này đâu a !!!" Vivian cúi gằm mặt vào đống sách quốc ngữ.
Liếc mắt nhìn bài kiểm tra quốc ngữ không trên nổi trung bình kia, Vivian càng đau đầu hơn.
" 20 điểm ? "
" Bỏ xuống đi đầu cỏ, đừng có mà chọc quê tớ nữa. " Vivian liếc xéo Midorima - đầu cỏ không biết xuất hiện từ bao giờ.
" Đừng có gọi tớ bằng cái tên như thế. " Tóc xanh là lỗi của cậu ta à !
" Được rồi, đầu cỏ."
Midorima : "..." Chết tiệt.
Chả hiểu cái con nhỏ này nghĩ gì, từ sau cái bữa hỏi những điều kì lạ, rồi tự luyến hết sức tuyên bố cả đám được phép làm bạn với nhỏ thì liền áp lên đầu mấy người bọn họ mấy cái tên quái dị.
Hỏi thì cậu ta ngây thơ nói : " Không phải bạn bè nên có biệt danh sao ?"
Ừ, phải rồi, biệt danh.
Biệt danh cái khỉ !
Trình độ đặt tên của cậu ta đã ngang mức thượng thừa !!
" Rồi sao đây ?" Midorima không thèm chấp nhặt nữa mà chuyển đề tài qua bài kiểm tra của Vivian.
" Tớ chịu rồi, tôi không thể nuốt được mấy môn xã hội thế này." Vivian lòng đau như cắt nói ra sự thật.
Kiếp trước để tranh giành thừa kế, Vivian chỉ học những kiến thức liên quan đến chuyên ngành kinh tế học như toán, lý , hóa,... mấy môn tự nhiên thôi. Dẫn đến điểm mấy môn xã hội toàn lết lết qua môn.
Ai dè, đến đây ngay cả điểm qua môn cũng trở nên xa tầm với như vậy chứ !
Hic, khóc thút thít.
Midorima cũng hiểu rõ, cầm bài kiểm tra toán cùng bài quốc ngữ lúc nãy, đúng là khác một trời một vực.
Toán 97 điểm, gần như tuyệt đối.
Quốc ngữ 20, 35, 15 ....
Điểm số này thật phiền phức.
" Cần dạy kèm không ?"
" Hả ? Thật không ?" Vivian hai mắt sáng như sao nhìn chằm chằm Midorima.
Mặc dù đối với anh trai cô cũng không quan trọng thành tích cô như nào, nhưng mà cứ cái đà này không khéo cô học hai năm một lớp mất.
Midorima nhìn thiếu nữ đang nhìn mình với ánh mắt chúa cứu thế thì không khỏi quay mặt chỗ khác. Thật sự là nếu đôi mắt đỏ xinh đẹp ấy nhìn chằm chằm vào bạn, bạn cũng sẽ không thoát khỏi mị lực của nó đâu.
Thế là Midorima kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu dạy cho Vivian mù tịt xã hội cách qua môn. Giọng nói của Midorima rất hay, trầm thấp nhưng không phải quá trầm, nói chung là dễ nghe. Vivian nghe một lúc cũng cảm thấy trí óc bản thân được khai sáng.
___
"Oap~~" Vivian vươn vai, xoa xoa cái cổ căng nhức. " Ủa ? Là Satsuki đúng không ?" Có chuyện gì vậy ?
Vivian đưa mắt nhìn theo bóng hồng vừa chạy vừa che mặt ngang qua cửa kính thư viện.
Khóc sao ?
Midorima cũng thấy, cậu ta đẩy kính, đưa ra phán đoán : " Có lẽ là liên quan đến Aomine."
Aomine ?
Tên da đen này dám hại bóng hồng của cô khóc à ?
Muốn chết hay gì ?
" Cậu biết phương châm của câu lạc bộ bóng rổ Teiko chứ ?" Midorima đột ngột hỏi.
" Hả ?"
" Đó chính là chiến thắng là tất cả, không cần biết bằng cách nào chỉ cần chiến thắng là được. Chúng ta không cần luyện tập cũng được, không cần phối hợp cũng được, tự thân ghi điểm , chỉ cần mang lại chiến thắng cho Teiko." Midorima chầm chạp nói, ánh mắt hướng về phía Momoi đã đi khuất lúc nãy.
Vivian lúc này trong lòng cũng đã hiểu.
Đắm chìm trong cuộc sống mới, cô đã xém chút quên mất thế giới này chính là thế giới được tạo ra cho họ - Thế hệ Kì Tích - thế giới của một bộ anime.
Và nguyên tác, dù sao đi nữa cũng sẽ không thay đổi.
Mọi thứ đối với họ mới chỉ là bắt đầu.
" Hiểu rồi. Chiến thắng chứ gì. Chỉ cần chiến thắng là được,..." Vivian chống tay đứng lên, cô phải đi tìm Aomine. " Mà Midorima này, cậu đã từng nghĩ , dành chiến thắng như vậy... có ý nghĩa gì chưa ?"
Bỏ lại câu hỏi đó cho Midorima, Vivian hướng về phía cửa, cô định bụng sẽ đi tìm Aomine. Nhưng chưa được mấy bước, đôi chân cô bỗng nhiên nhói lên một cái, rồi cả thân thể đổ ập xuống.
Gì vậy ?
" Vivian ! Cậu sao vậy ?" Midorima lo lắng lao đến bên Vivian đang ngồi trên mặt đất.
Vì tiếng hét quá to, mà cả thư viện lúc này đổ dồn ánh mắt nhìn về phía cả hai.
" Nhỏ tiếng thôi đồ ngốc !" Vivian bị nhìn đến khó chịu, cô nương theo tay Midorima mà đứng dậy. " Chắc... do ngồi lâu quá nên chân hơi tê ấy mà. Không sao."
Dặn dò Midorima tìm giúp Momoi rồi gửi định vị cho cô, hiện tại Vivian cần tìm tên da đen kia trước.
___
Sân thượng.
Aomine lúc này đang nằm ngủ, trên mặt cậu là một cuốn tạp chí người mẫu.
Dùng tạp chí người đẹp chân dài che mặt, mới nhìn còn tưởng là biến thái đấy !!
" Ê, dậy coi." Bố đời Vivian dùng chân đá cậu ta một cái.
Aomine bị đá thì tức giận, lúc này như con mèo xù lông mà nhào qua xem tên nào cả gan dám làm vậy với cậu.
" Vivian ? Sao cậu lại ở đây ?"
" Lên hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, được không ? "
Aomine : "..." Cái gì mà hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt ?? Tu tiên à ?
Aomine nghe xong cũng không thèm phản bác, lại lần nữa nằm xuống, cậu hiện tại không muốn để ý cái gì.
Nhưng Vivian kế bên chắc dễ dàng tha cho cậu ta.
Cô ngồi xuống, không biết từ đâu lấy ra cuốn tạp chí mĩ nam vừa xem vừa cảm thán, ồn ào không chịu được.
" Chậc, xem xem... anh đẹp trai này... tám múi luôn cơ đấy. "
" Ôi tóc đen này cũng thật đẹp."
" Thân hình này, gương mặt này, xuất sắc !"
Aomine bị làm ồn không chịu được, lắc mình ngồi dậy lẳng lặng nhìn Vivian.
Vivian lúc này mới thôi làm ổn, ngồi ngăn ngắn đối diện với Aomine.
Có gì đó sai sai, bình thường cô nhây như vầy thì cậu ta phải nổi khùng lên rồi chứ ? Nay sao đổi nết vậy ?
" Cậu ... lại muốn khuyên tôi à ?" Aomine nói.
Không khó để đoán ra được Vivian chủ động tìm cậu ta làm gì. Vừa nãy cậu mới làm Satsuki giận, lúc này Vivian lại đến. Ít nhiều gì thì cũng liên quan đến nhau.
" Oa, da đen. Hôm nay cậu gắn não vào rồi à ?" Thông minh đột xuất nha.
" Ê, con lùn kia, nói gì hả ?!"
" Khen cậu đó." Gắn não đi học, có tiến bộ, có tiền bộ.
" Muốn ăn đấm không ?"
" Ngon nhào dô."
Thế là hai con người trẻ trâu này đè nhau ra mà đấm đánh, ờ nói chung cũng là Vivian đơn phương ngược Aomine thôi, chứ làm gì có cửa để cậu ta đụng đến cô.
Sau một hồi vật lộn, cả hai mệt mỏi ngả ra đất, mắt cùng hướng lên bầu trời.
Hôm nay thời tiết có vẻ không tốt lắm, tâm trạng Vivian cũng không tốt, cô cảm thấy cơ thể mình có gì đó là lạ...
" Tớ không đến khuyến cậu đâu, da đen. Đơn giản là vì... "
" ..." Aomine im lặng nghe Vivian nói tiếp.
" Nói với kẻ đầu óc không có như cậu, thà nói chuyện với đầu gối còn tốt hơn."
Aomine : "..." Con nhỏ này một ngày không đâm chọt thì sống không nổi !!
___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com