Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 86: Nhận thức

Cô cùng Koro-sensei bước vào một căn phòng bệnh, phía trước là hai người mặc áo vest đen.

  - Tiểu thư! -- Hai người cúi đầu chào.

  - Ừm! -- Cô khẽ gật đầu rồi cùng Koro-sensei đã cải trang vào trong.

Bên trong căn phòng Nagisa đã tỉnh nhưng cậu ta không hề nhúc nhích mà nằm im như tượng. Nhưng ánh mắt thì cay độc đầy hận ý tột cùng.

  - Thợ săn! Có giỏi thì thả ta ra! Chúng ta lại quyết đấu lần nữa! -- Nagisa hai mắt đầy tơ máu, ánh mắt sắc lẹm như muốn giết cô.

  - Nagisa-kun! Em....làm sao...... -- Koro-sensei hơi ngạc nhiên vì cậu ta biết được cô là Thợ săn từ đâu?

  - Đáng lẽ ta nên giết hết lũ các ngươi cho rảnh nợ mà không phải nghe theo lời người đó! -- Nagisa hừ lạnh, bây giờ cậu ta đang bị Arium dạng lá chắn cố định lại nên chẳng thể cử động được.

  - Ai là người đứng sau chuyện này? -- Cô hỏi. Vì cậu ta là một sát thủ nên phải dùng Arium để khiến cậu ta không cử động được. Dù cho cô chỉ vô thức sử dụng nó.

  - Hừ! Nằm mơ! -- Nagisa hừ lạnh đảo mắt sang hướng khác.

  - Cậu ấy bị người khác thao túng rồi! -- Cô mặt không đổi sắc nói, người đó sao? Rốt cục là ai đây? Ai là kẻ đứng sau chuyện này? Có mục đích gì?

  - Ai? Ai lại có bản lĩnh như vậy? -- Koro-sensei ngạc nhiên, thao túng?

  - Không biết! -- Cô lắc đầu, không hiểu sao cô nghĩ không nên nói chuyện con rết đó ra thì sẽ tốt hơn.

  - Em có cách nào giúp Nagisa-kun trở lại bình thường không? -- Koro-sensei lo lắng.

  - Em cũng không chắc lắm! -- Cô khẽ lắc đầu rồi tiến tới, bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán Nagisa. Cô nhìn thẳng vào mắt của Nagisa để đi sâu vào tâm trí cậu ta.

Đôi mắt hẹp dài nhíu lại, xem ra manh mối đành phải tự mình cắt đứt thôi. Nếu may mắn thì khi Nagisa bình thường trở lại cô có thể hỏi được một ít.

Bên trong không gian là một mảng tối đen với hàng ngàn con rắn độc, cô phải tìm được con rết đó trong bầy rắn này. Quan sát lúc lâu cô cuối cùng cũng đã nhìn thấy con rết kia vội bắt lấy và giết chết nó. Con rết tan vào khoảng khí, cùng lúc đó Nagisa hét lên một tiếng rồi bất tỉnh. Cô cũng thu tay lại.

  - Cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi! Dựa theo dấu vết thì chắc là Nagisa bị thao túng chỉ mới gần đây thôi! -- Cô nói.

  - Rốt cục kẻ đó có mục đích gì chứ? -- Koro-sensei sắc mặt ngưng trọng.

  - Thời gian sẽ trả lời thôi! Thầy thấy thế nào rồi? Hôm qua bị tấn công ngay trái tim còn bị bay đầu nữa? Có chỗ nào không ổn không? -- Cô quan tâm hỏi Koro-sensei.

  - Cám ơn em đã quan tâm! Thầy ổn rồi! Chỉ là trái tim bị tổn thương nhẹ nên cần vài hôm để hồi phục! -- Koro-sensei cười đáp. Ông vẫn thích Yuurei ấm áp hơn!

  - May quá! -- Cô thở phào nhẹ nhõm. May mà thầy ấy không sao!

  - Nufufu! Bây giờ thì chúng ta đi thăm các bạn khác thôi! Chắc là họ đã tỉnh rồi! -- Koro-sensei mỉm cười quàng vai cô ra khỏi phòng.

  - Vâng! -- Cô gật đầu rồi theo thầy ấy ra ngoài.

Quả thật mọi người đều đã tỉnh lại, Karma và Kayano cũng vậy.

  - Mọi người cảm thấy sao rồi? -- Khuôn mặt cô hiện lên vẻ lo lắng.

  - Tớ chưa chết được đâu Yuurei! Còn khoẻ lắm! -- Karma khẽ cười nói đùa. Dù hôm qua đau thấu trời xanh nhưng Karma tuyệt không nhăn mày một cái.

  - Tớ không sao! Chỉ có một con dao đâu có nguy hiểm như xúc tu nên cậu đừng quá lo lắng Yuu-chan! -- Kayano trấn an cô.

  - Tuy vẫn còn đau nhưng em đã khoẻ hơn rồi nee-chan! -- Shiki cười nói.

  - May quá! -- Ánh mắt cô hiện ra tia nhẹ nhõm, họ vẫn ổn.

Mọi người cũng đều đã tỉnh lại, tuy bị xiên khá đau nhưng cũng không quá nguy hiểm. Nhưng cần phải nhập viện một vài tuần để vết thương lành lại. Koro-sensei đã tìm vài lí do để bịa cho phụ huynh của lớp E nên họ có thể an tâm. Karasuma-sensei và Irina-sensei cũng đã ổn, tuy Karasuma-sensei bị thương nặng nhưng nhờ vào cơ thể đã qua tập luyện nên tốc độ lành tương đối nhanh hơn mọi người.

Nagisa cũng đã tỉnh lại sau khoảng hai giờ bất tỉnh.

  - Um... -- Nagisa nhăn mày chậm rãi mở mắt ra.

  - Cậu sao rồi Nagisa? -- Cô đỡ cậu ta dậy.

  - Yuurei-chan? Tớ.....sao lại ở đây? -- Nagisa nhìn cái trần nhà màu trắng lạ lẫm rõ ràng không phải nhà mình, sau đó lại nhìn cô và nhìn nơi mình đang ở giống như......bệnh viện. Tại sao cậu lại ở đây? Rõ ràng là cậu đang về nhà mà?

  - Cậu có còn nhớ gì trước khi tỉnh dậy không? -- Cô hỏi, tay đưa một cốc nước cho Nagisa.

  - Hể? Cám ơn cậu! Rõ ràng là tớ đang về nhà, lúc đó là buổi chiều. Sau khi tạm biệt Kayano-san tớ đi một mình về đến gần nhà rồi sau đó trước mắt tớ bỗng dưng tối sầm lại! Sau đó thì nhận ra mình ở đây! -- Nagisa mờ mịt nói, tay nhận lấy cốc nước của cô.

  - Cậu có cảm giác gì trước khi bất tỉnh không? -- Cô tiếp tục hỏi.

  - Lúc đó.....không hiểu sao tớ lại cảm thấy ớn lạnh như có thứ gì đó chạy dọc sóng lưng! Hình như....còn....lờ mờ...nhìn thấy.....một bóng đen rất....rất..... -- Nagisa cố gắng nhớ lại nhưng đầu bỗng dưng đau nhói.

  - Đừng cố quá! Vậy là được rồi! -- Cô nhanh chóng đỡ Nagisa nằm xuống. Cũng đã thu được chút manh mối dù chẳng đủ để đi xa hơn. Nhưng có lẽ nó sẽ hữu ích vào lúc khác.

  - Có chuyện gì đã xảy ra sao Yuurei-chan? -- Nagisa xoa xoa thái dương cho đỡ đau rồi hỏi cô. Ánh mắt cậu ta lúc này đã trở lại vẻ hiền lành tốt bụng của ngày trước.

  - Cậu cứ nghỉ ngơi đi! Đợi cậu khoẻ hơn tớ sẽ nói! -- Cô đáp.

  - ...Um! -- Nagisa hơi do dự nhưng rồi cũng gật đầu.

  - ... -- Cô ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại. Đôi mắt màu mật ong chìm trong suy nghĩ của bản thân.

Tại nơi khác

Người Đưa Tin lúc này đang vô cùng ảo não, hắn định liên lạc với cô nhưng cô đã nói không được liên lạc trừ phi cô chủ động. Nhưng cô có biết chuyện này nghiêm trọng cỡ nào không chứ? Người Đưa Tin nghiến răng liều mình gọi cho cô nhưng chỉ nhận được âm thanh máy bận.

  [Tsk! Thợ săn ơi là Thợ săn! Cô có biết tình hình lúc này nguy hiểm cỡ nào không hả?]

  [Mong là cô sẽ sớm liên lạc lại! Tình hình lúc này hoàn toàn bất lợi cho chúng ta! Những kẻ thù ở thế giới kia đều đã đến đây rồi! Chúng muốn tìm cô đấy!]

Người Đưa Tin lẩm bẩm bằng ngôn ngữ chỉ những người đến từ thế giới kia mới hiểu. Còn đối với thế giới này nó chỉ như một mớ tạp âm của một người mới chơi đàn.

Tại phòng Chủ tịch ở trường Kunugigaoka

Cạch

Cây bút máy mà Gakuho yêu thích bị rơi xuống đất, ông hơi chau mày cúi xuống nhặt lên. Nhìn đầu bút đã hỏng ông liền vứt thẳng vào sọt rác mà không hề có chút luyến tiếc.

  - Vật không còn giá trị thì đều là thứ bỏ đi!

Đôi mắt tím khẽ trầm ngâm, Gakuho chống cằm suy nghĩ. Dạo này dường như đang náo nhiệt hẳn lên, dù sao cũng sắp đến giáng sinh rồi. Chắc phải chuẩn bị quà cho cô, lần trước nhìn cô đeo cái khăn quàng cổ màu trắng trông không phù hợp chút nào. Không biết cái màu đen kia như thế nào rồi nhỉ? Chắc là đã hỏng rồi! Cho nên cô mới mang cái đó, vì cô không thích màu trắng. Tuy không thích nhưng cô cũng không hề ghét, cho nên cô vẫn có mặc lên mình mà không có sự chán ghét trên mặt.

Ông đã dạy dỗ cô không được biểu hiện ra bên ngoài sở thích và những điều mình ghét. Bởi vì chúng chính là điểm yếu của mình, kẻ khác có thể dễ dàng lợi dụng chúng để gây khó dễ cho ta. Ông dạy cho cô cách nhìn vào lòng người, cho cô biết lòng người đen tối và tàn độc cỡ nào.

Ông dạy cô cách sinh tồn dù trong bất kì hoàn cảnh nào, ông dạy cô cách chiến đấu và cách nhanh chóng kết thúc trận đấu với ít thương tích trên người nhất. Ông dạy cô cách không sợ hãi trước kẻ thù và không để tình cảm xen vào. Ông dạy cô vì bản thân có thể bất chấp mọi thứ sẵn sàng hi sinh tất cả mọi thứ.

Có thể nói chính Gakuho đã tạo ra cô lúc chưa mất trí nhớ, một chiến binh không có một chút do dự. Sẵn sàng ra tay với bất kì ai, không bao giờ sợ hãi hay những cảm xúc tương tự. Một thợ săn đúng nghĩa!

  - Ngày con nhớ lại......không còn xa nữa đâu......Thợ săn à! -- Đôi mắt màu tím của Gakuho loé lên, đôi môi cong lên thành một đường chứa đầy ý tứ khiến người ta không tài nào nhìn thấu được.

Tại bệnh viện

  - Cái gì? T-tớ......đã làm như thế sao? -- Nagisa sửng sờ vì những lời mà cô nói, khuôn mặt cậu vì kinh hãi mà đã chuyển sang trắng bệch. Cậu.....thực sự.......đã làm hại mọi người sao?

  - Đúng là như thế! -- Cô gật đầu, vẻ mặt vô cùng bình thản như đang nói chuyện bình thường chứ không phải đang kể về đêm hôm qua Nagisa đã suýt giết cả lớp.

  - Không phải lỗi tại em đâu Nagisa-kun! Em chỉ bị người khác điều khiển thôi! -- Koro-sensei trấn an, ông biết đối với Nagisa chuyện này thật sự quá sức chịu đựng của em ấy.

  - Nhưng.....điều đó vẫn không thay đổi được sự thật em đã làm hại thầy và mọi người! Phải chi.....tớ mạnh mẽ hơn để có thể chống lại kẻ đó thì tốt quá! Mọi người sẽ không phải thành ra thế này! -- Nagisa ôm mặt đầy hối hận.

  - Đừng tự trách! Có thể điều khiển người khác cho thấy đối phương rất mạnh! Em không thể thắng cũng là chuyện bình thường! -- Koro-sensei đặt xúc tu lên bờ vai đang run lên của Nagisa dịu dàng nói.

  - Cậu đừng tự dằn vặt nữa! Mọi người vẫn ổn mà Nagisa! Khi biết chuyện cậu bị điều khiển họ sẽ bỏ qua cho cậu thôi! -- Cô cũng lựa lời an ủi Nagisa.

  - Tớ.....có lỗi với họ nhiều lắm! -- Nagisa tự trách mình quá dễ bị thao túng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com