Chương 89: Haa.....Các người....chơi vui chứ?
- Con là.....Thợ săn! -- Ánh mắt cô loé lên, tay đưa lên tháo chiếc kính sát tròng để lộ con ngươi hẹp dài như dã thú. Cô đã nhớ mọi thứ rồi! Rằng cô là ai, cô cần làm gì.
- Tốt lắm! Cái này ta cho con! Chào mừng con đã trở về! -- Gakuho nhếch môi hài lòng, Thợ săn.......đã trở về rồi!
- Cám ơn sư phụ! -- Cô trầm mặc nhận lấy cái khăn quàng cổ.
- Bây giờ....đi làm những việc mà con cần làm đi! -- Gakuho mỉm cười có phần điên cuồng.
- ... -- Cô đứng dậy rời đi.
Cạch
Cánh cửa đóng lại, cô bước trên hành lang dài tĩnh lặng.
- Tsk! -- Cô khẽ tặc lưỡi khó chịu.
Tay đưa lên mái tóc xoã ra, kéo cái khăn quàng cổ màu trắng xuống rồi vứt đi. Mang lên cái khăn màu đen, khí chất quanh thân liền lập tức thay đổi. Từ hiền hoà trầm ấm sang lạnh lùng và thoang thoảng tử khí. Khẽ hài lòng một tiếng rồi tiến đến bệnh viện.
Thời gian qua......các ngươi chơi đùa ta......có vui không?
Rất nhanh chóng cô đã đến bệnh viện, khuôn mặt vô cảm bước vào thang máy lên sân thượng, lúc này Koro-sensei chỉ vừa kể xong câu chuyện của mình. Cả lớp thì ai nấy cũng đều trầm mặc vì bối rối với sự thật. Nghe tiếng cánh cửa sân thượng mở ra họ ngạc nhiên quay mắt nhìn. Cô từ từ xuất hiện trong tầm mắt của họ.
- Yuu-chan! Cậu về rồi sao? -- Kayano cười nói.
- Nee-chan! Chị về trễ rồi! Koro-sensei vừa kể xong thân phận của thầy ấy rồi! Chị chắc chắn không ngờ được thầy ấy là ai đâu! -- Shiki ríu rít nói.
- Vậy là kể rồi nhỉ? Tốt thôi! -- Cô hời hợt nói.
- .....Yuurei...cậu làm sao vậy? -- Karma nhìn cái khăn quàng cổ đen kia trong lòng không khỏi lo lắng.
- Nee-chan? -- Shiki hơi lo sợ cái tương lai kia sẽ đến, thái độ của cô đã hoàn toàn thay đổi rồi!
- Yuu-chan..... -- Hầu hết khi ở nơi đông người cô đều đeo kính sát tròng, nhưng bây giờ lại không đeo khiến Kayano có cảm giác không hay lắm.
- .... -- Không lẽ.... Koro-sensei lo lắng, cái mà thầy ấy sợ nhất đã xảy ra rồi sao?
- Haa.....Các người....chơi vui chứ? -- Một bàn tay cô che đi một bên mắt, đầu khẽ nghiên qua một bên để lộ con mắt lạnh lùng và thoang thoảng sát khí.
Mọi người bỗng chốc sững sờ, không lẽ.....cô đã nhớ lại rồi sao? Vậy thì đây sẽ là một chuyện cực kì nguy hiểm vì Koro-sensei đã từng nói cô ghét nhất là bị lừa dối và bị xem là một con rối. Tuy họ chẳng làm hại đến cô nhưng họ cũng đã lừa cô một vố lớn thế này. Không nổi giận mới là lạ!
- Yuurei..... -- Karma lo lắng, đối với cô trước kia đây quả là một việc rất nghiêm trọng. Cô rất ghét bị dắt mũi!
- Xem ta như một con dế để các ngươi tự do quay vòng vòng có vui không? -- Cô bất chợt nở một nụ cười thứ mà khi cô mất trí nhớ chẳng thể nặn ra nổi. Nhưng lúc này ai nấy cũng run sợ trước nụ cười đó, vì họ như đang nhìn thấy có một con quái vật đang nhe nanh muốn giết họ.
- Yuurei! Đây không phải lỗi của họ! Là chủ ý của tôi! Nhưng thật lòng các em ấy muốn làm bạn với em! -- Koro-sensei vội vàng nói.
- Oh! Thảo nào! Nhưng anh đã quên một điều rồi Shinigami! Tôi ghét nhất là làm một con rối mặc người điều khiển! Anh là người hiểu rõ nhất mà! -- Cô lạnh lùng nói.
- Tôi không hề biến em trở thành con rối! Tôi chỉ muốn giúp em nhìn thấy những bộ mặt khác của thế giới thôi! -- Koro-sensei ôn tồn đáp.
- Tôi đã nói với anh rồi! Sau khi xong việc tôi sẽ trở về thế giới đó! Đừng phí sức lo chuyện bao đồng! Bằng không......dù có là anh tôi cũng sẽ giết! -- Ánh mắt cô trở nên sắc bén, con ngươi màu mật ong loé lên tia sát khí.
- Yuurei! Chẳng phải thời gian qua em cũng đã rất vui và đã chấp nhận họ sao? -- Koro-sensei nói.
- Anh lợi dụng lúc tôi yếu đuối nhất mà để cái "tình bạn" len lỏi vào trong lòng tôi. Làm cho tôi cảm nhận được thứ gọi là "cảm xúc". Nhưng anh có biết việc mình làm có bao nhiêu.....ngu xuẩn không? Thứ tôi chán ghét nhất chính là cái thứ "tình bạn" và "cảm xúc" đó nhất! Tôi! Là Thợ săn! Là kẻ đi săn, mà đã là Thợ săn thì sẽ không bao giờ có tình cảm với con mồi! Đừng cố gắng làm những chuyện vô nghĩa đó nữa! -- Cô nhấn mạnh.
- Yuu-chan.... -- Kayano ngạc nhiên, cô chán ghét tình bạn tới như vậy sao?
- Anh đừng nghĩ có thể lợi dụng lời hứa tôi đã cho anh mà làm càn! Anh nên nhớ tôi có thể ra tay với bất kì ai! Đừng nghĩ tôi sẽ do dự mà tha thứ! -- Cô lạnh lùng nói.
- Yuurei! Chẳng lẽ em không hề cảm thấy vui khi ở cùng mọi người sao? -- Koro-sensei hỏi. Sao đột nhiên cô lại nhớ ra chứ? Hay đã có ai tác động vào rồi?
- Vui? Ha! Giống như một vở kịch lố bịch hơn đó! -- Cô hừ lạnh.
- Yuurei.....--- Phập! -- Koro-sensei định nói thêm gì đó nhưng đầu thầy ấy đột nhiên nổ tung. Khi mọi người định thần lại thì thấy cô đã đứng bên cạnh thầy ấy từ lúc nào với con dao nhựa đâm xuyên qua.
Bịch
Koro-sensei ngã xuống trước sự bàng hoàng của mọi người, cô.....đã làm sao?
- Tôi không muốn nghe lời nào nữa! Đủ lắm rồi! Nể tình anh từng giúp tôi nên tôi sẽ không lấy cái mạng này của anh! Sẽ không có lần sau đâu! -- Cô hừ lạnh xoay con dao một vòng rồi ném đi. Xong xuôi cô mới rời khỏi bệnh viện.
Koro-sensei mất đầu nên bị bất tỉnh cho đến khi phục hồi lại.
- Yuurei đã đi rồi sao các em? -- Koro-sensei tỉnh dậy không thấy cô đâu cả liền hỏi. May mà cô chỉ ra tay với thầy ấy, nếu ra tay với lớp E ông lo sẽ có người phải mất mạng vì cô chưa bao giờ biết đùa.
- Koro-sensei! Rốt cục nee-chan có thân phận thế nào vậy? -- Shiki hỏi.
- Chắc các em cảm thấy sốc lắm khi thấy Yuurei như vậy! Bởi vì dù sao trước kia em ấy còn lãnh khốc hơn bây giờ rất nhiều! -- Koro-sensei mỉm cười như thường lệ.
- Bởi vì trước kia thầy từng hứa sẽ không tiết lộ thân phận cùng quan hệ của thầy với em ấy nên thầy mới giữ bí mật tới bây giờ! Nhưng bây giờ Yuurei đã chẳng còn quan tâm tới việc thân phận bị lộ nên thầy nghĩ đã đến lúc phải nói rồi! -- Koro-sensei nói.
- Thật ra.....Ryoshi-sensei và Yuurei vốn là một người! Chính xác hơn....Yuurei chính là Hunter! -- Koro-sensei nói.
- Hể? Nhưng làm sao.....hai người đó lại có thể xuất hiện cùng lúc được? -- Irina-sensei sửng sốt đến trợn tròn mắt, không lẽ cái kẻ máu lạnh kia suốt thời gian qua luôn ở bên mình làm học sinh sao?
- Bởi vì nhờ có sự giúp đỡ của một thứ gọi là đá ma thuật! Còn những ai biết nhiều thì gọi chúng là Arium! -- Koro-sensei bình thản đáp.
- Đá ma thuật.....Arium... -- Karma suy nghĩ.
- Arium là một thứ rất kì lạ! Không phải ai cũng sử dụng được nó và không phải ai cũng có thể sử dụng hết toàn bộ sức mạnh của nó! Arium tạo ra năng lượng tương tự như phép thuật cho nhiều mục đích sử dụng! Nhưng Arium không thể chữa trị vết thương! Ngoại trừ điều đó thì Arium gần như là toàn năng! Tất nhiên trong đó có cả phân thân! -- Koro-sensei nói.
- Có thứ như vậy tồn tại sao Koro-sensei? -- Nagisa ngạc nhiên.
- Đúng vậy! Tuy rất khó tin nhưng nó là sự thật! Còn một điều nữa là Arium không phải vô tận! Khi sử dụng đến một mức độ nhất định thì Arium sẽ cạn kiệt! Khi đó nó sẽ trở thành một viên đá bình thường! -- Koro-sensei nói.
- Em còn tưởng là nó có thể sử dụng mãi mãi chứ? -- Nakamura nói đùa.
- Không đâu Nakamura-san! Cái gì cũng đều có giới hạn cả! -- Koro-sensei mỉm cười.
- Em cũng có nghe ba mẹ nói về nó! Họ nói trong thế giới ngầm có một loại đá ma thuật có thể tạo ra những thứ vượt xa nhận thức của con người! Và rất khó để tìm được dù chỉ là một viên! Nó thỉnh thoảng được giao dịch nhưng với giá rất cao! -- Shiki nói.
- Điều đó là hoàn toàn đúng Shiki-san! Arium có thể đuổi kịp đã tốc độ March 20 của thầy đó! Lúc nãy Yuurei đã sử dụng Arium đó! -- Koro-sensei nói.
- Hể? Nee-chan cũng có sao? -- Shiki ngạc nhiên.
- Đúng vậy Shiki-san! Yuurei cũng sỡ hữu Arium! Và một điều nữa! Arium có nguồn gốc từ thế giới khác! -- Koro-sensei gật đầu.
- Thế giới khác? Em cứ nghĩ nó chỉ tồn tại trong tiểu thuyết thôi sao? -- Fuwa ngạc nhiên.
- Không hề đâu Fuwa-san! Nó thật sự tồn tại, nhân chứng tốt nhất chính là Yuurei! Em ấy cũng đến từ thế giới khác! -- Koro-sensei khẽ lắc đầu.
- Cái gì? -- Mọi người ngạc nhiên, cô..... không thuộc thế giới này sao?
- Ừm! Lần đầu tiên khi thầy và đệ tử của mình gặp em ấy là ở trong rừng! Khi ấy em ấy giống như một con thú gặp bất kì người sống nào đều muốn giết! Cũng may là bọn thầy phản ứng kịp nên đã thoát được một kiếp! Yuurei khi đó ăn mặc hoàn toàn khác chúng ta, giống như trong phim cổ trang vậy! Khi đó em ấy nói một loại ngôn ngữ rất lạ không hề giống với bất cứ ngôn ngữ nào trên thế giới! Phải mất một thời gian dài để em ấy học được ngôn ngữ ở đây và tạo được lòng tin, khi đã nói lưu loát Yuurei bắt đầu nói về thế giới của mình! -- Koro-sensei nói.
- Thế giới của em ấy là thời kì chưa có máy móc! Chỉ có vật dụng đơn sơ như thời đồ sắt! Ai nấy cũng đều rất chăm chỉ làm lụng để sống qua ngày! Nhưng cuộc sống lại không tốt đẹp như vậy! Ai nấy cũng đều luôn cầm vũ khí trong người như sẵn sàng chiến đấu với người bên cạnh mình! Nơi đó xác người là một chuyện rất bình thường! Cảnh giết chóc ghê rợn cũng cực kì bình thường! Ai nấy cũng đều phải gồng mình đề phòng xung quanh dù với cả gia đình mình! -- Koro-sensei nói.
- Cứ như một địa ngục vậy! -- Kanzaki không nhịn được nói.
- Đúng vậy Kanzaki-san! Thế giới đó chính là một địa ngục! Bởi vì nơi đó có một nguyên tắc: Thứ ngươi giết được là của ngươi. Khi em giết một người thì tất cả những gì họ sỡ hữu đều trở thành của em! -- Koro-sensei nói tiếp.
- Hể? -- Mọi người ngạc nhiên.
- Cái quy tắc gì mà quái gở vậy? -- Karma ngạc nhiên.
- Đó chính là quy tắc của thế giới mà Yuurei sống! Lòng người thì luôn tham lam đã làm nên một quy tắc ác quỷ đó! Theo Yuurei nói thì ở thế giới đó không có sự tin tưởng, tình cảm lại càng không, chỉ có việc dựa vào quy tắc đó để sinh tồn mà thôi! -- Koro-sensei ôn tồn đáp. Ông nghĩ đó là nguyên nhân chính tạo nên cô của hôm nay. Một kẻ lãnh khốc không máu không nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com