Chương 59: Nhổ củ cải đi mất!
Kỉ Phi một ngày đi đi lại lại vô cùng mệt mỏi, sau khi ăn tối xong liền ôm lấy Ôn Uyển chơi đùa một chút, lát sau liền đã có chút không nhịn nổi mà gật gà gật gù.
Lát sau, liền gục trong lòng Ôn Uyển mà yên ổn ngủ.
Ôn Ninh thấy được, vội vàng xua tay ra hiệu mọi người nhỏ tiếng lại.
"Kỉ Phi đã mệt mỏi rồi. Tiết Dương, ngươi đưa hắn vào tĩnh thất nghỉ ngơi đi!" Ôn Tình nhỏ giọng nói với Tiết Dương.
Tiết Dương gật đầu, đứng lên đi đến một tay vòng qua eo tay còn lại vòng qua khuỷu chân bế Kỉ Phi lên, Kỉ Phi vẫn ôm chặt Ôn Uyển trong lòng, nhóc con cũng không muốn rời khỏi vòng tay ấm áp ấy nên ra sức ôm chặt thành một đoàn. Tiết Dương vốn dĩ định gỡ Ôn Uyển ra, ai ngờ lại nghe tam thúc cười bảo:
"A Uyển đây là muốn ngủ cùng Kỉ công tử đi, Tiết công tử, phiền ngươi rồi!"
Không tiện từ chối, chỉ đành gật đầu rồi ôm hai cục bông bước về phía tĩnh thất.
Tiết Dương nhẹ nhàng đặt Kỉ Phi lên giường, nhỏ giọng nói với Ôn Uyển "Nhóc con, buông Kỉ Phi ra, ta cần cởi y phục cho hắn!"
Ôn Uyển gật đầu, hơi buông lỏng rồi lăn sang một bên, Tiết Dương cởi áo ngoài và áo trong cho Kỉ Phi, chỉ để lại một tầng áo lụa mỏng, chính mình cũng cởi gần hết, nhanh chóng chui vào chăn ôm chặt lấy Kỉ Phi.
Ôn Uyển cũng không chịu thua, nhỏ giọng kêu một tiếng "Kỉ ca ca" rồi vội lăn đến bên cạnh ôm chầm lấy y.
Kỉ Phi mơ màng nghe được tiếng Ôn Uyển gọi, theo bản năng quay người về phía tiếng nói, ừm một tiếng rồi ôm nhóc con vào lòng.
Tiết Dương có xúc động muốn ném tên nhóc đang hạnh phúc vùi đầu vào lồng ngực Kỉ Phi mà ngủ kia ra bên ngoài.
Không thể làm thế trước mặt bao nhiêu người ngoài kia được, hắn chỉ đành bất mãn vùi đầu vào hõm vai Kỉ Phi, tham lam hít lấy mùi hương thanh nhẹ trên cơ thể y, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được mà hé miệng cắn nhẹ lên cần cổ trắng trẻo đó.
Răng nanh có chút sắc nhọn cắn vào làn da gần như mẫn cảm nhất trên cơ thể, Kỉ Phi vốn không chịu được nhột, lắc lắc đầu tỏ ý khó chịu.
Tiết Dương âm trầm nhìn dấu răng mờ nhạt nhanh chóng phai đi ở địa phương kia, ánh mắt như có lửa nóng hừng hực, dùng sức ôm chặt y thêm một chút, sau đó liền nhắm mắt ngủ.
Tán liễu hùng vĩ rì rào trong gió, vài cành liễu rủ xuống bên cạnh cửa sổ, sau đó lại nhẹ nhàng đung đưa như hướng thẳng mặt thằng nào ném cẩu lương cho nó ăn mà tát xuống, đương nhiên cũng chỉ dám vu vơ như vậy, không thể kinh động đến ba người đang ngủ hết sức yên lành kia...
***
"Kỉ ca ca, Kỉ ca ca,...!" Kỉ Phi đang ngủ hết sức sảng khoái thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng gọi ngọt ngào của Ôn Uyển bảo bối, dù vẫn còn nhập nhèm muốn ngủ tiếp nhưng cũng vội vàng bật dậy ôm ôm bảo bối vào lòng.
"Có chuyện gì?! Sao vậy A Uyển?"
"Kỉ ca ca, Hàm Quang Quân đến!"
Kỉ Phi tỉnh ngủ ngay lập tức, vừa lật đật đi đánh răng rửa mặt thay đồ vừa thầm thắc mắc sao Trạm Trạm lại được ra ngoài rồi.
Năm đó Lam Vong Cơ đứng về phía Ngụy Vô Tiện, sau khi trở về liền bị trừng phạt vô cùng thảm khốc, nghe truyền ngôn thì là bế quan mấy năm, thế nhưng thực chất kẻ nào cũng biết là dưỡng thương từng đó thời gian.
Kỉ Phi bế A Uyển ra khỏi tĩnh thất, lại nói đến bảo bối nhà y, năm nay đã gần 9 tuổi mà vẫn nhẹ như cục bông, ôm không có một chút sức nặng nào hết, mỗi lần cưng nựng là một lần xót tím ruột, bảo bảo nhẹ như vậy, lỡ như sau này lùn đi thì sao a!
Tiết Dương ngồi gần nhà bếp cầm bánh bao ăn, thấy Kỉ Phi đã dậy liền đi vào bếp lấy ra một cái bánh nữa đưa cho y.
"Ăn sáng đi đã!"
"Cảm ơn!" Kỉ Phi cầm lấy bánh bao gặm một miếng, vỏ bánh mềm xốp, nhân bánh có thịt băm và nấm hương vô cùng thơm, vừa nhau đã tan ra trong miệng, quả nhiên thưởng thức mỹ thực buổi sáng chính là cuộc sống thần tiên!
Lúc này, Ôn Tình đã dẫn Lam Vong Cơ từ dưới chân núi lên, bởi lẽ nơi này nếu không được Kỉ Phi cho phép thì dù là ai cũng không thể tự ý tiến vào. Sắc mặt Lam Vong Cơ không tốt lắm, xanh xao vàng vọt, thế nhưng vẻ lạnh lùng không lộ chút tình cảm nào thì vẫn như thiếu niên năm đó y từng gặp, có điều trong đôi mắt nhàn nhạt kia lại có thêm vài dấu vết của thời gian, càng thành thục chín chắn hơn. Tiết Dương nếu đứng bên cạnh, cùng là lạnh lùng băng sương, hắn có thể là thắng về vẻ trẻ trung và lưu manh tàn nhẫn hơn, nhưng nếu so về độ quyến rũ thành thục thì Trạm Trạm bỏ xa hắn cả trăm dặm.
Quả nhiên, thời gian mới là thứ hữu hiệu nhất giúp nhan sắc của nam nhân tiến lên một tầng cao mới.
Kỉ Phi nhanh chóng xử lí cái bánh bao trong tay, sau đó liền ôm Ôn Uyển đi đến bàn đá dưới tán cây liễu.
"A Uyển, nhớ người này chứ?" Kỉ Phi cười hỏi Ôn Uyển.
"Nhớ! Lam ca ca!" Ôn Uyển nhu thuận gật gật đầu, hướng Lam Vong Cơ chào một tiếng.
Lam Vong Cơ gật đầu, bình tĩnh nâng chén trà lên nhấp một ngụm, đầu ngẩng lên nhìn Kỉ Phi một chút, sau đó liền không rời mắt khỏi Ôn Uyển.
"Mới đó đã nhiều năm như vậy, trước đây A Uyển từng ôm chân Lam ca ca gọi ba ba, hiện tại đã ngoan ngoãn như vậy rồi!" Kỉ Phi trêu chọc.
"Thời gian trôi nhanh, ai cũng đã thay đổi, chỉ có ngươi là vẫn còn như trước kia!" Không ngờ người mở lời trước là Lam Vong Cơ, Kỉ Phi cũng hơi ngạc nhiên, sau đó liền mỉm cười, cầm chén trà của mình lên uống, thở phào một hơi rồi cũng nhìn Lam Vong Cơ một chút.
"Thay đổi mới tốt, ai rồi cũng phải trưởng thành. Không trưởng thành, liền không nhận ra tình cảm của chính mình, có rất nhiều thứ, chỉ khi trưởng thành rồi mới có thể hiểu được! Trạm Trạm đã lớn thật rồi nha!"
Lam Vong Cơ gật đầu, hai mắt vẫn không rời khỏi Ôn Uyển.
"Thế, nhóc đến đây muốn gì sao?" Kỉ Phi cũng sẽ không nghĩ Lam Vong Cơ sẽ đến đây để thăm mình đơn giản như vậy, y hỏi.
"Ừ, ta muốn đưa Ôn Uyển đến Vân Thâm Bất Tri Xứ!"
"Không được!" Kỉ Phi không do dự lắc đầu.
"Ngươi xây dựng lại Ôn gia, sắp tới phải đứng nơi đầu sóng ngọn gió, vô cùng nguy hiểm!"
"Vậy là ngươi không biết rồi, nơi này phòng ngự vô cùng vững chắc, không thứ gì có thể công phá, không cần lo lắng!" Kỉ Phi mỉm cười lắc đầu, kết giới phòng ngự của nơi này là do Sáng Thế Thần tạo ra, nếu không chống đỡ nổi mấy đợt tấn công nhãi nhép thì Điềm Tâm nên đi chết đi cho rồi.
"Ngươi muốn Ôn Uyển gò bó ở nơi này, không thể ra ngoài tự do sao?"
Kỉ Phi hơi sững người một chút, có điều ngay sau đó liền cãi "Không cần lo lắng, có ta ở, có ta...." Dường như y nhớ ra cái gì đó, lại im lặng không nói gì nữa, chỉ chăm chú nhìn Lam Vong Cơ.
Lát sau, Kỉ Phi thở dài, y lắc đầu nói "Mọi người sẽ không muốn xa thằng bé, nó còn quá nhỏ!"
"Mỗi tuần ta sẽ đưa nó về hai ngày, cho nó tài nguyên tu tập tốt nhất!"
Kỉ Phi hơi bĩu môi, chứ không phải là ném nó vào chuồng thỏ, thỏ ăn gì nó ăn nấy hả?!
Bảo bối y cưng nựng trong lòng bàn tay sợ tan mất mà lại để cho hắn nuôi như nuôi thỏ, mới nghĩ đã thấy tức rồi!
"Chuyện này ngươi cần phải hỏi Ôn gia và chính A Uyển, ta không có quyền quyết định tương lai của thằng bé!" Kỉ Phi tựa trán vào vầng trán nhỏ của Ôn Uyển, thì thào nói.
Ôn Uyển chỗ hiểu chỗ không, im lặng không nói gì mà nắm chặt tay Kỉ Phi.
"Khi lên đây ta đã hỏi qua Ôn cô nương, nàng đã đồng ý rồi! Hiện tại có lẽ nàng đang nói chuyện với mọi người!" Lam Vong Cơ trả lời.
Kỉ Phi hơi sửng sốt một chút, y lắc đầu, quay sang hỏi Ôn Uyển "A Uyển, đệ có muốn đến Vân Thâm Bất Tri Xứ tu luyện không? Ở đó đệ sẽ có tài nguyên tốt hơn, được tự do hơn?"
Ôn Uyển vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của Kỉ Phi, sau khi im lặng một lúc thì hơi lắc đầu.
"A Uyển còn bà, còn mọi người, không muốn bỏ bọn họ!"
"Ngoan, bảo bối thật ngoan! Nhưng nhé, nếu như đệ tu luyện thật tốt, cứu giúp mọi người, đến một ngày đệ đứng trên đỉnh cao rồi, đệ có thể quay lại giúp mọi người được nhiều việc hơn. Cũng không hẳn là đệ phải rời đi nơi này, thành người Lam gia. Chỉ cần đệ còn giữ lá liễu, không, dù thế nào thì đệ vẫn là người Ôn gia, vẫn là Ôn Uyển bảo bối của chúng ta. Mỗi tuần đệ sẽ trở về hai ngày, ta sẽ cho đệ thật nhiều truyền tống phù, để Lam ca ca đưa đệ về thường xuyên, nhé?" Mặc dù trong thâm tâm rất không muốn Ôn Uyển rời đi nhưng Kỉ Phi đương nhiên hiểu, hiện tại đây là cách tốt nhất để thằng bé được làm một tu sĩ bình thường. Ôn gia cần phải chinh chiến trường kì, không thể ngày một ngày hai là có thể bình yên trong tu chân giới được.
Ôn Uyển cúi đầu không nói, lúc này, các vị đại thúc đại thẩm, bà bà và hai tỷ đệ Ôn Tình bước đến, dường như họ đã phải trải qua quyết định vô cùng khó khăn.
Bà nội Ôn Uyển lập cập bước đến, không còn sức để bế cháu mình, chỉ có thể đưa đôi tay nhăn nheo như khúc gỗ mục mà xoa đầu đứa cháu rồi cất giọng khàn đục nói "A Uyển ngoan, đến Lam gia sẽ có điều kiện tốt hơn, cũng không phải không thể trở về mà!"
"Đúng vậy! A Uyển đến Lam gia, mỗi tuần về hai ngày, tự do biết bao!" Các vị đại thúc đại thẩm cũng lần lượt tiến lên an ủi.
"Cũng không cần phải đến ngay lập tức, có thể một hai tháng nữa rồi đến cũng được mà! Đúng không Trạm Trạm?" Kỉ Phi cười cười nói, ngay sau đó liền quay sang hỏi. Nói đúng hơn, là uy hiếp.
"Ừm, có thể!" Lam Vong Cơ bất đắc dĩ nói, mặc dù muốn đưa Ôn Uyển đến Vân Thâm Bất Tri xứ ngay lập tức, thế nhưng trước ánh mắt đầy sát khí kia cũng chẳng còn cách nào khác.
"Vậy thì tốt! Thời gian dư dả a thời gian dư dả, không cần gấp!"
*************************************************************
Tác giả có điều muốn nói:
Càng đến gần cuối, càng thấy lười :v
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com