Truyện 7
1. Tiết Mông và Mai Hàn Tuyết sau 1 năm yêu đương, giờ đã quyết định đến sống chung với nhau. Lý do là vì Mai Hàn Tuyết thường sang bên Tiết Mông ở Tử Sinh Đỉnh để hẹn hò và ngủ lại. Nhưng có nhiều hôm hắn bận việc mãi mới tối mới đến được, thì Tiết Mông lại ngủ quên, cậu ấy ngủ quên và không mở kết giới cho hắn, làm hắn phải xuống núi ngủ tạm ở nhà trọ. Hai ba lần như vậy, cãi nhau có, dọa chia tay có, Tiết Mông thì nói rằng do cậu bị ốm nên mới ngủ quên chứ có phải cố ý đâu. Nhưng vẫn chứng nào tật đó. Cuối cùng, sau một lần chia tay và quay lại với nhau, Mai Hàn Tuyết đến Tử Sinh Đỉnh và (lại) bị cho đứng ở ngoài vì Tiết Mông bận ngủ. Hắn chẳng cần câu nệ cái gì mà ánh mắt người ngoài nữa, trực tiếp đập cửa gọi người. Môn sinh trực đêm chạy ra mở cửa cho hắn, cũng thuận tiện để hắn vào vì dù sao cũng là thân quen của tông chủ. Vài lần như vậy, Tiết Mông thấy cũng không nên, chi bằng nên dọn ra ở riêng với nhau.
Cả 2 quyết định dọn ra một ngôi nhà nhỏ gần với Tử Sinh Đỉnh. Dù sao Mai Hàn Tuyết bay qua bay lại vẫn tiện hơn cậu.
Ngôi nhà bọn họ chọn được lúc đầu là một ngôi nhà bỏ hoang của cụ ông cô độc từng sống ở đó. Ông lão mất cũng được chục năm rồi, chẳng ai đến ở cả. Nếu nhà cho 2 người sống thì vừa đủ, mà nhà có trẻ con là chật. Hơn nữa từ ngôi nhà đi ra chợ thì không xa, nhưng tới trường học thì lại không gần. Thế nên chẳng ai muốn đến ở đó cả, hoặc ở tạm một thời gian là chuyển đi. Mai Hàn Tuyết cùng Tiết Mông chuyển đến đó, ngày đầu dọn dẹp nhà cửa còn có hàng xóm đi qua đi lại nhìn ngó họ. Sau khi biết là mấy vị đạo trưởng trừ yêu diệt ma thì hàng xóm vui vẻ hẳn. Dù rằng yêu quái giờ ở xa không còn tấn công dân làng nữa, nhưng chuyện xảy ra còn chưa đến 3 năm, ai mà quên nhanh thế được? Vậy là mọi người đến giúp hai người họ sửa sang nhà cửa, làm một cái bếp mới cũng như mang đến mấy cái chum đựng nước thừa, đồ ăn vặt của nhà. Chẳng mấy chốc mà căn nhà hoang đã được lợp lại mái, thêm chăn đệm và củi đun, đồ dùng cũng hòm hòm và đồ ăn thì được dọn sẵn. Mấy người lớn trong thôn còn đang định hỏi xem 2 vị đạo trưởng đây đã có hôn thê chưa, thì bỗng nhìn cái nhà: có đúng 1 cái giường, lại nhìn sang 2 người họ: Tiết Mông đang ngồi ăn với Mai Hàn Tuyết, chưa nuốt hết thức ăn đã bảo:
"Nào, chia việc đi, ngươi làm gì ta làm gì?"
"Nấu ăn, giặt giũ, quét nhà.... Ta đều làm được. Ngươi làm gì thì ta làm chỗ việc còn lại."
"Ta không biết nấu ăn, để ta rửa bát đi"
"Được"
"Quần áo thì ta có thể giặt, cũng không khó lắm"
"Vậy ta dọn dẹp nhà cửa"
"Cứ như vậy đi"
Cái này... mấy vị bô lão trung niên trong thôn nhìn nhau, rồi ngại ngùng chào tạm biệt 2 người mà về nhà. Chẳng ai bảo ai, ai cũng tự biết là đừng giới thiệu ai làm con dâu cho họ nữa.
2. Vấn đề đầu tiên cả 2 gặp phải khi sống chung là thời gian biểu. Trước đây ai ở nhà người đó, làm việc có thể làm tới tối rồi ăn ở nhà ăn, sau đó về phòng ngủ. Nhưng giờ thì họ phải học cách làm cho nhanh, rồi về nhà để cùng ăn tối với người yêu. Người về muộn đầu tiên là Tiết Mông. Cậu quên mất là mình đã ra ở riêng nên cứ mải mê lo việc ở Tử Sinh Đỉnh, đến khi mọi người nhắc cậu: Mặt trời sắp lặn hẳn rồi, cậu không về nhà sao? Tiết Mông lúc này mới giật mình tạm biệt mọi người rồi về nhà. Lúc cậu về đến nơi thì Mai Hàn Tuyết đang ngồi chờ, cậu tội lỗi nói:
"Ta quên mất"
"Không sao"
Thực ra Mai Hàn Tuyết đã rất háo hức nấu cho cậu bữa cơm đầu tiên khi họ sống cùng nhau, thế nên hắn mới đặc biệt để ý thời gian để về sớm. Không ngờ cậu lại về muộn hơn hắn nghĩ, có cần hâm nóng lại đồ ăn không nhỉ?
"Vẫn còn nóng, mau ăn đi" – Tiết Mông rửa tay xong vội vã ngồi vào bàn.
Đồ ăn Mai Hàn Tuyết nấu không giống ở Tử Sinh Đỉnh, không giống đồ mẹ hắn hay nấu. Mai Hàn Tuyết bỏ thêm nhiều hương vị hơn, có mùi thuốc bắc, có mùi nghệ tây, ngũ vị hương cũng rất đậm. Nhưng chỉ có đúng một món thịt là mùi đậm như vậy, còn lại rau luộc, canh rau thì lại thanh đạm.
"Ngươi nấu đồ ăn hay là nấu thuốc bổ vậy?"
"Ngươi không thích mùi vị này à?"
"Không phải là không thích, thấy lạ thôi. Nhà ta không hay ăn như thế này"
"Ăn thử xem, nếu thích thì từ sau ta sẽ nấu như thế"
"Côn Luân vẫn hay ăn như thế này à?"
"Ừ"
Cứ như vậy bữa ăn của họ trôi qua trong vui vẻ. Rồi cũng có ngày Tiết Mông về nhà đúng giờ nhưng Mai Hàn Tuyết chưa về. Cậu không biết nấu cơm, thế là đặt vội nồi gạo lên bếp rồi chạy ra chợ mua vịt quay về. Có thịt rồi thì làm rau thôi. Khi Mai Hàn Tuyết trở về nhà, hắn ngạc nhiên thấy cậu đang lúi húi cạo nồi cơm, trên bàn là thịt quay, rau luộc, măng xào đã bày sẵn.
"Ngươi nấu cơm?"
"Chỉ nấu được rau thôi, ta mua thịt ngoài chợ, sợ ngươi về muộn mới nấu ăn thì đói"
"Còn cơm đâu?"
Tiết Mông không trả lời hắn, nhìn nồi cơm bên trên thì sống, bên dưới thì khét. Mai Hàn Tuyết bật cười rồi bảo cậu ngâm nồi cơm đó, hắn nấu nhanh một nồi khác.
"Xin lỗi, măng xào mặn quá..."- Tiết Mông ăn thử đồ ăn mình nấu, cảm giác 1 miếng măng có thể ăn hết cả bát cơm trắng luôn.
"Không sao, lần sau làm lại là được. Ít ra nó cũng chin"
"Ngươi để đó đi đừng ăn nữa"
"Tốn tiền"
"...."
Tiết Mông bĩu môi, sau đó cậu để kệ Mai Hàn Tuyết ăn măng xào, còn mình ăn rau luộc chấm nước mắm. Thi thoảng vẫn có những hôm Mai Hàn Tuyết về muộn, nhưng Tiết Mông nấu ăn cũng dần tiến bộ hơn rồi. Chỉ có thi thoảng cậu lười thì ra ngoài mua đồ ăn về thôi.
3. Cuộc sống riêng tư của người trẻ tuổi đương nhiên không thể thiếu chuyện chăn gối. Trong một tháng mà Mai Hàn Tuyết đã làm rách đến 3 cái ga giường. Đến cuối tháng cả 2 người cùng ra chợ mua đồ về. Tiết Mông vừa sờ sờ chất vải, vừa đo kích thước để thợ cắt, cậu hỏi Mai Hàn Tuyết:
"Ngươi thấy màu này sao?"
Mai Hàn Tuyết nhìn ga giường màu xanh sáng màu thì bảo:
"Có sợ bẩn không?"
"Có thể mua thêm 2 màu tối màu khác. Nhưng ta muốn có thêm một màu sáng chút"
"Vậy cứ lấy đi"
Người bán vải cứ như thế liếc trộm hai người, cố gắng không nở nụ cười "thấu hiểu sự đời". Chỉ im lặng nghe Tiết Mông nói số đo vải, rồi cúi mặt cắt cắt. Sau khi hai người đi rồi mới bắt đầu buôn chuyện với ông chủ bên trong.
"Haizz, nếu thế ngươi nên nói hắn mua vải kia, dày hơn một chút, khó bị rách"
"Nhưng lúc đó cháu mà nói thế họ sẽ ngại ngùng không mua đâu. Cứ để lần này bị rách đi, lần sau cháu sẽ giới thiệu họ loại vải bền hơn."
"Ừ cứ như thế đi"
Mai Hàn Tuyết với Tiết Mông sống khá thoải mái. Với Tiết Mông là vô tư không cần để ý đến mọi người xung quanh, vì cũng đâu có ai dị nghị điều tiếng gì họ đâu? Còn Mai Hàn Tuyết thấy mọi người nhìn tay họ nắm chặt đi qua chợ, lại thấy hắn đang nhìn họ liền quay mặt đi. Người dân ở đây thực ra lại có lòng cảm thông khá lớn. Hai người thi thoảng đi diệt quỷ về, trên người lấm bẩn đều bị nhìn thấy hết, dân làng đều âm thầm cảm kích họ. Chưa kể nếu có người bị ốm mà thầy thuốc không chữa được, Mai Hàn Tuyết sẽ khám bệnh cho họ, mà Mai Hàn Tuyết đi vắng thì Tiết Mông lại cõng người lên Tử Sinh đỉnh tìm Tham Lang. Cuối cùng định kỳ mỗi tháng sẽ có môn sinh đi xuống các thôn làng khám bệnh.
Chẳng qua chỉ là hai nam nhân yêu nhau thôi mà, có làm gì trời không dung đất không tha nổi đâu?
Đấy là họ mới nhìn thấy cái nắm tay của hai người.
Nếu mà để họ buổi tối đi qua nhà của Mai Hàn Tuyết với Tiết Mông thì chắc chỉ có nước đỏ mặt mà chạy nhanh qua thôi.
4. Hôm nay Tiết Mông nói sẽ về muộn, cậu nói rằng phải đi gặp người quen của bố mẹ. Mai Hàn Tuyết hỏi cậu có ăn tối không, nhưng Tiết Mông nghĩ một lúc lại bảo: chắc sẽ mời họ bữa cơm, nên hôm nay không ăn cơm nhà. Vốn dĩ Mai Hàn Tuyết cũng không nghĩ gì nhiều, nếu cậu không ăn cơm nhà thì hắn ở Côn Luân ăn một bữa với em trai rồi hẵng về. Ai ngờ Mai Hàm Tuyết còn nhiều chuyện hơn cả hắn. Vừa thấy anh trai chưa về, hắn đã bảo:
"Ủa, người yêu đi gặp nhà thông gia, còn anh thì bị đuổi về nhà đẻ à?"
Mai Hàn Tuyết còn chưa hiểu ý của hắn, Mai Hàm Tuyết đã nói:
"Em nghe Khương Hi nói có người quen gì đó của Tiết tông chủ từng nói chuyện hôn sự của Tiết Mông với con gái ông ý. Giờ Tiết tông chủ mất rồi, họ tìm đến Khương Hi hỏi xem ông ấy có làm chủ sự không. Khương Hi nói chuyện của Tiết Mông ông ấy không can dự, dù sao cũng không có nhiều người biết chuyện của họ."
Mai Hàm Tuyết nghĩ nghĩ một lúc rồi bảo anh trai:
"Em nghĩ Tiết tông chủ thực sự muốn kết thông gia với nhà đó nên chuyện của Tiết Mông ông ấy mới kể ra đấy, anh nghĩ sao?"
"Em và Khương tông chủ nói về chuyện này?"- Mai Hàn Tuyết lãnh đạm hỏi
"Đúng vậy?"
"Và em kể với ông ấy chuyện của anh với Tiết Mông trước, nên có chuyện này ông ấy mới kể em?"
Đến lúc này thì Mai Hàm Tuyết không nhiều chuyện nữa, hắn cười giả lả ngó trước ngó sau, đi giật lùi xong bảo:
"Em có chuyện tối nay không ăn cùng anh được..."
Chưa kịp nói hết câu thì người đã chuồn mất. Mai Hàn Tuyết hừ lạnh một cái rồi quay trở về nhà. Hắn chẳng có tâm trạng nào về nhà nấu ăn cả, tự nấu tự ăn thì chán chết. Thế nên hắn đi vào chợ tìm hàng nào đó ăn cho xong. Vậy mà lại gặp Tiết Mông đang mời khách ở trong quán. Một mâm thức ăn thịnh soạn bày ra trước mặt trong khi chỉ có 2 vị trưởng bối và Tiết Mông ngồi ăn. Mai Hàn Tuyết còn tưởng sẽ có cô nương nào đến nữa cơ. Hắn nghĩ nghĩ rồi quay người tìm quán khác, nhưng Tiết Mông đã trông thấy hắn:
"Mai Hàn Tuyết?"
Hắn quay người lại định chào hỏi vài câu cho qua, nhưng Tiết Mông đã vẫy tay hắn:
"Ngươi không ăn cùng em ngươi sao?"
"Hắn nói có việc bận không cùng ăn được"
"Vậy ngươi chưa ăn hả? Ngồi xuống đây ăn đi"
Cậu vỗ vỗ cái ghế bên cạnh mình rồi bảo tiểu nhị mang thêm bát đũa. Sau đó mới nói với hai vị trưởng bối kia:
"Đây là Mai Hàn Tuyết, người đang sống cùng cháu."
Mai Hàn Tuyết ngoài mặt không có động tĩnh gì, nhưng trong lòng thì đã chộn rộn hết sức. Ngườy này giữa quán ăn lại giới thiệu hắn cho người quen sao? Tiểu nhị mang bát đũa lên nghe thế cũng chẳng lấy làm lạ. Cứ như cả thôn này không biết hai người họ là gì của nhau ý!
"Ăn đi, có cần gọi thêm thức ăn không?"
"Thế này là đủ rồi."
Hóa ra, hai vị trưởng bối kia chỉ là muốn đi thăm mộ của Tiết tông chủ và phu nhân, tiện thể hỏi han tình hình Tiết Mông ra sao rồi. Mai Hàn Tuyết mới hỏi:
"Người ta hỏi han ngươi như vậy chắc là vẫn muốn gả con cho ngươi?"
"Gả? À chuyện đó sau 1 năm xảy ra vụ lộn xộn kia thì họ có đề cập đến, nhưng ta từ chối rồi. Con gái họ cũng lấy chồng được 2 năm có con luôn rồi mà?"
"... từ chối từ 2 năm trước rồi à?"
"Ừ? Mà sao ngươi biết chuyện này?"
Mai Hàn Tuyết lắc đầu không nói, thầm nghĩ xem ngày mai sẽ dạy dỗ Mai Hàm Tuyết ra sao.
"Ngươi ghen đấy à?"- Tiết Mông trêu cậu
"Không ghen"
"Rõ ràng là ghen mà, có phải lúc bước vào quán ăn thấy ta ngồi với họ rất khó chịu không?"
Mai Hàn Tuyết nhìn sang cậu một lúc
"Không ghen, không tức, có hơi buồn thôi. Dù sao ta cũng không cho ngươi được một gia đình bình thường"
Tiết Mông nghe thế liền ôm chầm lấy hắn, chặn không có hắn nói thêm:
"Ai nói thế? Ta với ngươi chính là gia đình. Chúng ta chính là gia đình với nhau. Ai nói gia đình bình thường cái gì chứ?"
Mấy người hàng xóm đi ngang qua thấy thế liền đi vội về nhà. Tiết Mông vẫn mặc kệ họ mà ôm Mai Hàn Tuyết:
"Từ nay cấm ngươi nói như thế nữa"
"Được rồi" – Mai Hàn Tuyết vỗ vỗ vai cậu –"Không nói nữa"
Bọn họ cứ thế đứng ôm nhau một lúc, cho đến khi có cơn gió lạnh thổi ngang qua, mùa đông sắp đến rồi.
5. Mùa đông đến 2 người khá là rảnh rỗi. Từ cuối thu cả 2 đã bắt đầu chuẩn bị củi dự trữ, đồ ăn và chăn đệm. Căn bản vì Tiết Mông lười chui khỏi chăn để đi chợ. Những ngày nào phải lên Tử Sinh Đỉnh thì cậu miễn cưỡng lắm mới đi, còn lại thì chỉ muốn nằm nhà ôm Mai Hàn Tuyết. Mai Hàn tuyết, tên là Hàn nhưng người chẳng lạnh chút nào, hệt như một túi sưởi di động. Có những ngày tuyết rơi nhiều, cả 2 ở nhà nướng khoai lang ăn, lại bắc một ấm nước lên bếp để pha trà. Cứ như vậy nói chuyện rôm rả và ngắm tuyết. Có hôm Tiết Mông chỉ nắm tay Mai Hàn Tuyết ngồi bên bếp sưởi, nhìn cảnh vật trắng xóa bên ngoài. Rồi cậu bảo:
"Hay là nuôi con mèo con chó gì đó cho nhà đỡ buồn nhỉ?"
"Hoặc là nuôi chim công?"
"Cái gì? Nhắc lại xem?"
Mai Hàn Tuyết bật cười, sau một hồi bàn luận, họ nói mùa xuân sẽ đi hỏi nhà nào có mèo đẻ thì xin về, hoặc đi nhặt mèo hoang về nuôi. Nuôi mèo không cần phải dắt đi dạo như nuôi chó, bọn họ bận việc nó có thể ở nhà một mình. Mùa xuân đến Tiết Mông còn muốn làm thêm một tủ gỗ để ở bếp, đựng nhiều đồ ăn hơn, đỡ phải đi chợ nhiều. Rồi trồng hoa, mẹ cậu trồng nhiều hoa và lá thuốc lắm, cậu cũng sẽ mang xuống sân vườn trồng một ít. Lúc cần hoặc hàng xóm cần thì đưa cho họ.
Mặc dù mùa xuân chưa đến, nhưng Tiết Mông cứ hào hứng kể, còn Mai Hàn Tuyết thi thoảng lại gật đầu, đôi lúc bảo hắn chỗ đó không được, cái này sửa một chút. Cứ như thể ngày mai đã là mùa xuân luôn rồi vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com