•Chương 23•
Lam Hi Thần thật sự rất mệt mỏi, vì là khoảng thời gian đến lượt y giải quyết công vụ nên tất cả mọi việc ở Địa Ngục y đều phải quản, từ đầu đến cuối đều tới tay y mới được. Suốt ngày ở trong thư phòng đến nỗi không có thời gian qua thăm hắn nữa.
Thật sự y rất nhớ hắn a. Không thấy hắn trong 1 canh giờ thôi cũng đủ làm y chả còn tâm trí đâu mà làm việc cả.
....
....
....
Đặt bút xuống ghi chút gì đó, hoàn thành đống công vụ của ngày hôm nay. Y cho gọi Thần Chết.
"Ma Vương có gì căn dặn?" Hứa Minh quỳ 1 chân xuống trước mặt y.
"Ừm! Đây là toàn bộ các cấp bậc của Địa Ngục, ngươi đem đi xử đi" Lam Hi Thần gật đầu chỉ vào sấp giấy chất chồng ngay ngắn kia.
"Thần đã hiểu, sẽ ngay lập tức làm xong!" nói rồi Hứa Minh giải quyết việc mình được giao. Thật ra cũng là chuyện thường Hứa Minh luôn là người truyền đạt thông tin từ Ma Vương đến Địa Ngục vì bọn y rất ít khi thông báo gì đó trực tiếp cho Địa Ngục mà nếu có chỉ toàn là chuyện lớn, ví dụ như chuyện của hắn là 1 trong số đó.
Lam Hi Thần đứng dậy đi ra vườn hoa bỉ ngạn đỏ mà bọn y trồng cho hắn để giải sầu1 chút. Biết vì sao bọn y lại trồng bỉ ngạn cho hắn thay vì hoa khác không? Đơn giản vì nó giống hắn nhất, rực rỡ giữa không khí u lạnh, sức sống mạnh mẽ giữa nơi đầy oán khí chết người, lại là loài hoa dẫn đường cho con người đi tới vòng luân hồi đầu thai chuyển kiếp. Hắn cũng vậy! Rực rỡ giữa màn đêm lạnh lẽo, mạnh mẽ sống sót giữa Loạn Tán Cương năm đó cũng là người dẫn đường cho bọn y tìm lại được ánh sáng. Nên không gì là hắn không phù hợp với bỉ ngạn cả
Và tất nhiên bọn y hiểu rõ ý nghĩa của nó hơn ai hết, biết đấy, sợ đấy nhưng vẫn cứ trồng. Sợ là sợ sẽ ngày hắn sẽ giống như nó mà sinh ly tử biệt với bọn y lần nữa.
Lam Hi Thần ngắm nhìn những bông hoa mà lòng nhớ tới hắn không ngừng, vừa định đi tới thăm hắn thì bắt gặp hắn đang đi tới gần đây, nhanh chân đi nhanh tới chỗ hắn.
"A Tiện? Ngươi đã khỏe đâu mà tự ý đi ra khỏi phòng vậy?" Lam Hi Thần đi tới cạnh hắn, nắm lấy tay hắn giữ vững. Đúng là trùng hợp vừa hay muốn đi gặp hắn thì ngay lập tức được gặp
"Ta thấy trong phòng ngột ngạt quá nên mới đi ra ngoài ,ngươi đừng hiểu lầm ta sẽ không bỏ trốn sẽ làm theo như lời đã hứa chỉ hi vọng ngươi cũng giữ lời hứa!" hắn vội gỡ tay mình ra, nói 1 tràn.
Không lâu, hắn chỉ vừa mới tỉnh dậy thôi, mở mắt ra thấy mình ở trong phòng là đủ hiểu rồi, hắn chỉ đành cắn răng chấp nhận sự thật, điều quan trọng là phải bảo vệ tính mạnh của những người kia tuyệt đối không được chọc giận bọn y nếu không hậu quả sẽ rất khó lường. Hắn biết chứ, nên phải chấp nhận hết tất cả, đến cuối cùng hắn luôn là người nhìn tới thực tại chứ không phải mộng ảo mà cầu xin bọn y.
"Yên tâm ta biết ngươi không bỏ trốn, thì ta cũng không làm gì những người kia!" Lam Hi Thần.
"Đa tạ Ma Vương!" Ngụy Vô Tiện tính cúi đầu.
"A Tiện, ngươi làm gì vậy? Không cần như vậy!" Lam Hi Thần ngăn lại.
"Ở bên cạnh chúng ta ngươi không cần làm những thứ lễ nghi này!" Lam Hi Thần
"Nhưng-" "Ngươi là Ma Hậu của chúng ta, ngươi muốn làm gì mà chả được!" Lam Hi Thần cắt ngang lời nói của hắn.
"Cảm ơn nhiều lắm!" Ngụy Vô Tiện thật sự không biết nói như thế nào chỉ đành đáp lại như vậy thôi.
"Không cần phải như vậy!" nói rồi y lại nắm lấy tay hắn, nhưng lần này hắn không gỡ ra nữa chấp nhận cho y nắm.
Lúc này y mới chú ý tới bộ đồ hắn đang mặc, là bộ đồ Di Lăng Lão Tổ a, thật sự rất hợp với hắn chỉ hơi khác lạ là ở mái tóc ngắn của hắn.
"Ta muốn đi tham quan nơi này 1 chút, có được không?" hắn nhìn y.
"Được để ta gọi Thần Chết đi chung với ngươi" y cười ôn nhu, thật sự rất vui.
"Không cần, ta muốn đi 1 mình" Ngụy Vô Tiện.
"Ngươi chắc không?" Lam Hi Thần nghiêng đầu hỏi.
"Ừm, có gì ngươi cùng những người kia đi tìm ta, trong trường...hợp...ta...đi...lạc!" lời nói ngày càng nhỏ dần đến nổi chỉ là những tiếng thì thầm, nhưng y nghe rõ mồn một. Đường đường là 1 Tổng Lãnh Thiên Thần Saraphiel mà lại đi lạc thì có hơi mất mặt, nhưng hắn muốn chỉ đi 1 mình mà không cần đi theo thôi, như vậy sẽ yên tĩnh là hắn dễ nhớ đường đi hơn.
"Ha! Được rồi ngươi đi đi có gì chúng ta sẽ tìm ngươi!" Lam Hi Thần bật cười, hắn thật sự rất khả ái nha. Bao lâu rồi mà hắn còn đang yêu như thế thật muốn cắn cho 1 cái.
"Đi cẩn thận nha Ma Hậu!" Lam Hi Thần hôn lên trán hắn 1nụ hôn yêu thương, sau đó đứng nhìn hắn đi mất. Cuối cùng cũng chịu quay về thư phòng làm tiếp việc của ngày mai và ngày hôm sau.
--------------------
Hắn vừa đi qua vườn hoa, lại đi vào 1 khu rừng xanh mát thoáng khí, hắn có thể cảm nhận được 2 từ "bình yên" ở đây. Đi thêm 1 chút nữa thì hắn thấy có 1 bóng hắc y ngồi trên cỏ xanh, xung quanh là những chú thỏ trắng đen dễ thương.
Những chú thỏ liên tục dúi vào người bận hắc y ấy, biết người ấy có sát khí rất cao có thể giết chết chúng bất cứ lúc nào nhưng những chú thỏ không sợ, ngược lại còn rất thích nữa.
"Nếu đã tới thì hãy lại đây ngồi với ta 1 chút đi Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ sớm biết hắn vào lãnh địa của mình. Từ lúc hắn xuyên qua lớp kết giới thì y đã biết.
Kết giới bao xung quanh lãnh địa của y rất đặc biệt, ngoài bọn y và hắn ra thì bất cứ kẻ nào cũng không bước vào được, chỉ cần 1 cái chạm tay nhẹ thôi thì sẽ ngay lập tức bị kết giới đốt cháy khét cánh tay đó.
Mà hắn đi vào chỗ y 1 cách an toàn lành lặn không chút vết thương, là kết giới nhận ra hắn là ai nên mới không tấn công, đôi lúc y sẽ cho kết giới tấn công những người kia nếu như muốn đi vào, nhưng cũng chỉ là đôi lúc thôi, có khoảng thời gian y cần yên tĩnh mà không muốn bị làm phiền á thì sẽ làm như vậy, không thì mọi thứ vẫn bình thường.
Hắn không nói gì, im lặng bước tới bên cạnh y ngồi xuống.
"Có dễ thương không?" Lam Vong Cơ bất ngờ hỏi hắn.
"Cái gì?"
"Thỏ có dễ thương không?" y vẫn chăm chú vuốt ve con thỏ trong lòng mình.
"Ừm, dễ thương lắm!" hắn cười nhẹ trả lời, bế 1 bé thỏ đang không ngừng dúi đầu vào người mình.
"Tụi nó rất giống ngươi!" Lam Vong Cơ vẫn không nhìn tới hắn.
"Giống ta?" hắn bất ngờ, hắn và thỏ giống nhau chỗ nào mà y nói giống vậy. Bế thỏ lên nhìn kỹ nhưng hắn vẫn chưa nhận ra nó giống mình ở điểm nào.
"Ừm, ngươi và chúng đều rất dễ thương!" lúc này y mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, 1 cái nhìn rất sâu.
Hắn giờ mới có thể nhìn rõ được nhan sắc của y ở khoảnh khắc gần, phải nói là y giống với Lam Hi Thần tới 9 phần, chỉ khác ở biểu cảm thôi. Đôi mắt lưu ly cực nhạt nhưng lại rất sâu thẳm tựa như có thể chứa cả vũ trụ ở trong đó vậy, cùng với ngũ quan đẹp tới sắc sảo. Đây là lần đầu tiên hắn được nhìn gần 1 trong 15 Ma Vương của Địa Ngục ấy, thật sự nhan sắc rất đẹp.
Hắn nhất thời không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm vào y.
Lam Vong Cơ cười nhạt, thả con thỏ trong tay xuống tình đứng dậy thì hắn bất ngờ ôm lấy y. Làm y đứng chết não tại chỗ. 2 tay lơ lửng trên không trung 1 lúc rồi mới có phản ứng mà vòng tay siết chặt lấy hắn. Thật tham lam mà ôm hắn rất lâu.
Lúc sau mới chịu buông nhau ra.
"Ta....ta xin lỗi, ta không cố ý ta thật sự không biết mình vừa làm gì ta chỉ cảm thấy ngay lúc đó nên ôm ngươi nên ta mới làm vậy!" sự việc đã xảy ra xong rồi thì hắn mới nhận ra mình vừa làm chuyện động trời gì, luống cuống giải thích. Thật sự lúc đó hắn chỉ hành động theo quáng tính thôi. Không hiểu vì sao nhưng nhìn vào đôi mắt của y làm hắn rất đau lòng, hắn biết y rất cô đơn, rất lạc lõng nên hắn mới ôm y vào lòng giúp y thoải mái hơn mà quên mất bản thân đang đối diện với ai và người đó như thế nào.
"Không sao, cảm ơn ngươi ta thấy ổn hơn rồi" Lam Vong Cơ nói câu trấn an hắn, biết hắn giờ rất hoang mang nhưng y không trách hắn ngược lại còn thích nữa mà.
Hắn không nói gì cả, ngượng ngùng mà quay mặt chỗ khác trên má còn có những vệt hồng hồng nữa.
"Nếu ngươi muốn đi tham quan tiếp thì cứ đi thẳng" y chỉ về hướng phía trước, chỉ dẫn đường cho hắn.
"Đa tạ Ma Vương!" Ngụy Vô Tiện thấy y cho cơ hội để bản thân rút lui liền nhanh tay chộp lấy không bỏ lỡ được.
"Không cần như vậy mà gọi ta là Lam Trạm được rồi" Lam Vong Cơ
"Ừm"
"Đi đi, có chúng ta sẽ tìm ngươi nếu ngươi đi lạc" Lam Vong Cơ gật đầu hài lòng, nhưng cũng không quên chọc cho bé thỏ đen kia ngại ngùng mà chạy mất.
Đúng thật, nghe xong hắn cắm đầu đi mất, không quay đầu dù chỉ 1 cái, ai mà biết được là do bị ai kia chọc tới đỏ hết cả mặt nên mới không dám quay đầu lại nhìn a.
____________•Π•Π•___________
Cảm ơn vì đã đọc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com