Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

•Chương 7•

Bỏ lại hắn trong phòng, Thánh Quang bước từng bước chân tới phòng của hắn, mục đích là để kiểm tra, lúc này trong lúc chữa trị vết thương cho hắn, gã cảm nhận được trong vết thương có 1 chút năng lượng hắc ám, nghi ngờ có kẻ ngoại đạo đang xuất hiện trong khu vực của gã.

Đẩy cửa bước vào, nhìn quanh căn phòng không có gì bất thường cả, bước tới cái bàn mà lúc nãy hắn đã đặt quyển sách màu đen xuống, nhưng kỳ lạ gã đi lại chẳng thấy gì trên đó cả hoàn toàn trống trơn ,đưa tay chạm lên bàn lướt nhẹ qua, đi xung quanh 1 lúc kiểm tra, đột ngột gã đứng lại 1 chỗ đưa tay phất 1 cái hàng loạt cánh cửa hiện ra. Gã đi tới mở cửa phòng đầu tiên ra.

Đáng lý bên trong phải có người chứ! Nhưng bên trong chả có ai cả cũng chẳng có dấu vết gì là có người từng ở cả, gã khẽ nhướng mày. Đóng cửa lại, đi qua những phòng khác kiểm. Kết quả cũng chẳng có gì cả. Gã chẳng phát hiện thêm gì cả.

Sau khi đã chắc chắn không có gì đáng lo ngại, gã mới bước ra ngoài. Đi được 1 lúc lâu bọn hắn bất thình lình xuất hiện, nhếch mép.

"Ha, sơ hở quá đi, chúng ta xém bị phát hiện rồi kìa!" Lam Hi Thần giả vờ hốt hoảng.

Những người kia mỉm cười vì nét diễn rất ư là thật của y. Thật sự Lam Hi Thần rất có khiếu hài hước a!

Trên tay Lam Vong Cơ xuất hiện 1 quyển sách đen.

"Gã tìm thứ này!" Lam Vong Cơ đặt quyển sách lên bàn.

"Tiếc thật gã tới trễ rồi!" Giang Trừng chế giễu.

"Chậm hơn chúng ta 1 bước rồi!" Kim Quang Dao cười.

"Chúng ta có việc cần phải làm!" Kim Tử Hiên nhắc nhở.

"Đây!" Nhiếp Minh Quyết đưa tay lên, 1 làn hắc khí hiện ra, bên trong có thứ gì đó lấp lánh.

Những người kia không nói gì, chỉ lần lượt đưa ra những thứ như vậy. Bọn y đưa thứ đó lại gần nhau, ngay lập tức những thứ lấp lánh đó liên kết lại với nhau tạo nên 1 chiếc vòng đỏ đen đẹp lung linh.

"Thành công rồi!" Nhiếp Hoài Tang.

"Ừm, thành công liên kết nhưng có đưa vào tay A Tiện được hay không mới là vấn đề!" Ôn Nhược Hàn.

"Có thành công hay không cũng phải làm, chúng ta không thể để mất em ấy lần nào nữa!" Ôn Ninh nói.

"Phải rồi, chúng ta đã đánh mất em ấy 1 lần rồi không thể có lần thứ 2 được!" Tiết Dương.

"Đã bao lâu rồi chúng ta chưa được nhìn thấy lại nụ cười của A Anh nhỉ?" Hiểu Tinh Trần hỏi.

"Ta cũng chả nhớ nữa, có lẽ đã 1 ngàn năm rồi thì phải? Hay là đã 2 ngàn năm rồi? Ta cũng chả nhớ nổi nữa!" Tống Lam cố gắng lục lọi lại những ký ức mơ hồ của mình. Gương mặt nhuốm đậm sự đau thương cùng mất mát, bọn y ai cũng như vậy.

"Ta chỉ nhớ lúc đó cái thế giới mục nát này được gọi là Tu Chân Giới thôi chứ đâu có như bây giờ!" Lam Tư Truy.

"Còn A Tiện được bọn chúng tặng cho cái danh Đại ma đầu Di Lăng Lão Tổ, bị vạn người khinh miệt. Lúc đó ta chỉ muốn 1 kiếm giết chết hết tất cả bọn chúng" nói tới đây giọng Lam Cảnh Nghi khác đi chứa đầy sự tức giận và căm phẫn.

"Nào là Trạch Vu Quân, Hàm Quang Quân, Liễm Phương Tôn, Xích Phong Tôn còn cái gì mà Tam...Tam tai gì đó đó nữa chứ. Nghe thật mệt mỏi" Kim Lăng nhớ bao nhiêu thì kể ra bấy nhiêu.

"Là Tam Độc Thánh Thủ" Lam Hi Thần tốt bụng nhắc nhở nhẹ cho.

Phải rồi cách đây 1 ngàn năm về trước, cái ngày mà bọn y đánh mất hắn. Lúc đó hắn vì bảo vệ bọn y, bảo vệ cái Tu Chân Giới thối nát này mà đã hy sinh thân mình làm vật tế cho Thánh Quang.

Chẳng biết từ đâu trên trời xuất hiện 1 kẻ tự nhận mình là Thánh Quang đứng trên muôn người, sức mạnh không ai bì nổi, kể cả bọn y và hắn kết hợp lại cũng chẳng đả thương tới gã dù chỉ 1 chút. Không biết vì sao mà gã lại lấy danh nghĩa của mình mà đòi trừng phạt tất cả mọi người vì quá tội lỗi. Hắn đã đứng ra chiến đấu với gã và rồi nhận lại được 1 điều kiện. Chỉ cần ở bên gã thì mọi người đều được an toàn hết. Và gã cũng sẽ không bao giờ làm hại tới ai cả.

Chỉ vì hắn bị gã nhắm trúng mà đã dùng tính mạng của mọi người đe dọa hắn buộc hắn phải ở bên gã thì mọi người mới được sống yên ổn, không thì toàn bộ sẽ chết hết mà còn chết trước mặt hắn.

Hắn vì yêu bọn y mà muốn bảo vệ bọn y, hắn vì tấm lòng nghĩa hiệp mà đã bảo toàn cho cả Tu Chân Giới. Đồng ý đến bên cạnh Thánh Quang cả đời để đổi lấy sự yên bình cho Tu Chân Giới này.

Và rồi gã đã thành công, thành công đưa hắn về bên cạnh, cho bọn y tận mắt chứng kiến cái cách mà gã đã xóa đi toàn bộ ký ức của hắn về bọn y và tạo 1 ký ức mới cho hắn. Rồi đưa hắn đi mất.

Bọn y đã chứng kiến hết tất cả, nhưng bản thân lại chẳng thể làm được cái gì cả. Tận mắt chứng kiến người mình yêu lãng quên đi mình và đến bên 1 người xa lạ. Thử hỏi ai mà không đau đớn cho được chứ!

Không ai có thể nhớ rõ lúc đó bọn y đã cuồng nộ như thế nào cả, chỉ vì cái Tu Chân Giới rách nát này mà bọn y đã mất đi người mình yêu, mất đi người mình tâm duyệt thật lòng.

Ấy vậy mà bọn người tu tiên kia không biết sống chết, còn đồn thổi những lời đồn cay nghiệt về hắn, nói 'hắn là kẻ ham mê sắc không kể nam nữ nên mới đi theo gã' hay như 'hắn là kẻ phụ bạc đã bỏ Tu Chân Giới đi theo 1 tên khác vì sức mạnh và quyền lực' hay như 'hắn là kẻ ăn cháo đá bát không biết niệm tình nghĩa hắn được Tu Chân Giới chứa chấp mà dẫn gã tới làm nổi loạn' biết bao nhiêu lời đồn ác ý cứ đổ hết lên đầu hắn không thương tiếc.

Vì quá yêu hắn cộng thêm việc hắn bị nói oan mà bọn y đã đánh mất lý trí, bước vào con đường tà đạo, bước vào Loạn Táng Cương năm xưa, nơi mà hắn đã từng ở đó chịu bao đau khổ. Bọn y bước vào đó tu luyện đúng 3 năm rồi bước ra với trong người oán khí nồng nặc không kém hắn khi xưa. Đi tàn sát khắp Tu Chân Giới từ già, trẻ, lớn, nhỏ không bỏ qua 1 mạng nào cả. Tới cả 1 con cẩu cũng không tha.

Bọn y thật sự đã hủy diệt toàn bộ Tu Chân Giới đó, giết chết đi những tên mà cho rằng mình đã thay trời hành đạo, tự nhận là bước trên con đường chính đạo mà diệt trừ cái ác. Bọn y đã giết không còn 1 tên nào cả. Đó là cái giá mà bọn chúng đáng phải nhận, tự nhận là mình đúng mà hành động còn thua kẻ tu ma.

Kể từ đó Tu Chân Giới bị xóa sổ, không còn 1 kẻ tu tiên hay tu ma nào sống xót cả. Vậy mà sau này bọn chúng lại sống lại được chứ. Nhưng có điều không có linh lực cũng chẳng có kim đan hoàn toàn là những kẻ phàm.

Nhớ hoài cái ngày ấy, ngày mà bọn y đứng dưới ánh trăng máu, to nhất, đỏ nhất. Dùng chính thanh kiếm của mình đâm vào trái tim, lấy máu nóng của mình thề dưới ánh trăng đỏ hãy mang Ngụy Anh-Ngụy Vô Tiện trở lại, bọn y bằng lòng chịu mọi hình phạt!

Và rồi mặt trăng đã đồng ý với lời thề của bọn y, đồng ý cho hắn trở về nhưng đổi lại... Bọn y mất đi toàn bộ sự liêm khiết bấy lâu nay có, mất đi khả năng tu tiên, mất đi kim đan, mất đi linh lực, mất đi hết tất cả. Hóa người phàm chịu mọi sự đau đớn nhất liên tục trong địa ngục 100 năm không ngừng nghỉ, nhưng bọn y cũng chẳng thể ngất hay chết được, phải thanh tỉnh mà chịu đựng tất cả. Hóa kẻ điên kẻ dại mà gánh hết tất cả, đâu ai biết được trong khoảng thời gian đó bọn y đã đau khổ tới mức nào đâu? Luôn miệng gọi tên hắn không ngừng. Mà phải chịu sự đau đớn đó thì sau này bọn y mới có thể bất tử được. Mới có thể chịu mới sự tổn thương.

Sau khi đã hết thời hạn 100 năm thì bọn y nhận được thứ sức mạnh hắc ám khủng khiếp ngang ngửa với sức mạnh của Thánh Quang và bắt buộc bọn y phải lên ngôi Ma Vương thống trị Địa Ngục đối đầu với Thánh Địa của Thánh Quang.

Bọn y cũng chẳng chối từ gì, đồng ý ngay lập tức, chỉ cần cho hắn quay về bọn y đồng ý hết tất cả. Sau 100 năm bọn y có được sức mạnh và cai quản Địa Ngục, bọn y chính thức trở thành những con quỷ ác độc, khát máu muốn là cứ giết, không thích cũng giết, chẳng ai dám ngăn cản bọn y cả, và có lẽ mãi mãi chẳng bao giờ bọn y quay lại như trước đây được nữa. Và rồi chúng ta có Thập Ngũ Ma Vương như bây giờ! Độc ác, vô tình, máu lạnh cai quản những con ác ma khác.

Bọn y đã thực hiện xong hình phạt của mình, và ánh trăng cũng đã thực hiện lời thề của bọn y, đã đem hắn trở lại nhưng mà là 1 con người hoàn toàn khác, khác xa với hắn của trước đây. Nhưng không sao bọn y biết là hắn đã quay trở lại, dù có khác cách mấy cũng là hắn thôi. Và bọn y vẫn sẽ làm cho hắn yêu bọn y như trước đây, vẫn sẽ động lòng với bọn y thôi, và chắc chắn bọn y sẽ làm cho hắn nhớ lại tất cả mọi thứ không thiếu gì cả. Sẽ nhanh thôi!

____________•Π•Π•___________
Cảm ơn vì đã đọc


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com