Quyển 1: Gián điệp Diệp tử
Mặc dù trời đã bắt đầu tối, nhưng Mạc Thiện Ny đã nói với mẹ cô rằng tối nay sẽ về đến nhà, do vậy không dừng lại để qua đêm ở trong thị trấn nhỏ này. Nhóm người ăn bánh trà và bánh trứng ở một quán ăn nhỏ bên lề đường, Diệp Tử dẫn đường đến một một cái lều nhựa, nền xi măng cạnh nhà ga. Thiên Ngọc lần đầu trải qua những chuyện này, ngồi trên vai ca ca mà mắt nhìn ngó xung quanh.
Sau khi đợi hơn một phút thì có một chiếc xe buýt nhỏ cũ rích chầm chậm tiến vào nhà ga. Nhóm người lên xe, nhóm Thập nhất nhận nhiệm vụ xách đồ. Minh Hạo ẫm theo Thiên Ngọc đi cùng các cô gái.
Người trên xe rất ít, cả tài xế ngồi vào mới chỉ có 5 người. Một chiếc xe buýt có thể chứa khoảng hai mươi mấy người thì có tám người lên xe để đi đường vòng qua núi đến ấp Côn Sơn. Nhóm người Minh Hạo vừa lên thì vừa đầy chỗ.
Chiếc xe đi qua ngọn núi nhỏ cuối cùng, sắp vào đến ấp Côn Sơn .
Đúng lúc này, mây đen kéo đến, chớp xanh cả bầu trời, từng đợt sấm rền vang giống như muốn nổ tung cả đất trời.
Dường như trong nháy mắt, mưa to trút xuống, khiến cho cả ngọn núi đều ngập trong nước mưa.
Đoạn đường gập ghềnh khó đi, nhiều năm chưa tu sửa, trở nên lầy lội vô cùng, khiến cho tốc độ của xe cũng chậm đi nhiều.
Bởi vì mưa to, họ không thể không tạm dừng hành trình tìm chỗ trú mưa.
Ban ngày, trời nắng, nhiệt độ cao, buổi tối sau khi đón nhận một trận mưa rào xuống, không khí trở nên hầm hập, may mà trên đường xe cộ không có nhiều. Sau khi chiếc xe buýt gian nan lắm mới tới được ấp Côn Sơn thì dừng lại, cuối cùng cũng bình an vô sự.
Minh Hạo xuống xe trước, trời vẫn còn mưa, mở ô, che cho Nhược Khê đang ôm Thiên Ngọc. Sắc Vi sau khi xuống xe cũng mở ô che cho Mạc Thiện Ny và Diệp Tử, may mà ô của Sắc Vi đủ lớn, che được cho ba người.
Nhóm người đi men theo một con đường hẹp quanh co, giẫm lên cỏ dại và đá, tiến vào trong ấp Côn Sơn. Dần dần, ngôi làng trong núi đã hiện ra, sương mù bao phủ chung quanh, nhà cao nhà thấp không bằng nhau, hiện rõ phong cách của người dân tộc. Đây là nơi mà nhiều dân tộc cùng sống chung với nhau, cho nên có rất nhiều màu sắc và rất đa dạng.
Mạc Thiện Ny đã mười mấy năm không trở về nhà, nhưng cô cũng không cần nghĩ xem nhà mình nằm ở vị trí nào. Cho dù trong làng đã có những thay đổi không nhỏ, bởi vì có người sẽ dẫn đường cho cô.
Ở đoạn cuối của con đường uốn khúc này, dưới mưa có một người cầm một chiếc ô đen, nghển cổ nhìn xem có bóng dáng của ai không, dần dần mới nhìn ra có ba người đang ở phía trước đi tới.
Bước chân của Mạc Thiện Ny dừng lại, giống như nham thạch bị hóa đá, sững người tại chỗ, nhìn thấy bóng dáng ở trước mặt, mắt vội mở to ra.
Cái bóng dáng ở trước mặt đó dường như cũng nhìn thấy gì đó, từ xa hô lên một tiếng:
"Là Ny Tử phải không?"
Giọng nói của người phụ nữ này không phải tiếng phổ thông, nhưng lại khiến cho Mạc Thiện Ny không kiềm chế được cảm xúc của mình, liền bất chấp bùn đất đá sỏi gập ghềnh ở trên đường, bất chấp trời còn đang mưa rất to, thậm chí còn quên luôn cả Diệp Tử và Sắc Vi, cô liền chạy như bay về phía trước.
"Mẹ!!!!!!!!!"
Niềm vui sướng của chim non quay về tổ đã nhuộm màu cho bức tranh trong đêm mưa thêm hấp dẫn.
Không ngờ trời mưa to như vậy, lại còn tối nữa, mẹ của Mạc Thiện Ny- Mã Quế Phương ra tận cổng làng đón. Xem ra không phải chỉ đợi có một lúc, thương xót cho tấm lòng người mẹ đợi con dưới mưa.
Mã Quế Phương mặc một bộ quần áo bằng vải dệt màu hồng được cắt xén tỉ mỉ, ôm đứa con gái đi đôi giày thể thao thời thượng. Hai sắc thái này vốn không thể hợp nhau, nhưng lúc này lại hiện lên thật hài hòa.
Đợi hai mẹ con Thiện Ny ôm nhau thắm thiết xong thì đã qua mười mấy phút, hai người tách nhau ra, cùng lẳng lặng nhìn nhau, không nói gì, chỉ cười như đã hiểu ý nhau, hiển nhiên là hai người đều biết, có muốn nói gì cũng không thể nói ra được.
"Thật là, các cháu xem mẹ con cô kìa, bỏ quên mất các cháu."
"Không sao đâu ạ!"
"Đây là chủ tịch Lâm đúng không? Thiện Ny có giúp được gì cho cháu không? Nhà chúng ta thật nợ gia đình cháu nhiều lắm."
"Vâng, Không có gì đâu ạ, Thiện Ny cũng giúp đỡ cháu rất nhiều."
"Vậy là tốt rồi, Ô, cô bé đáng yêu nào đây, là con cháu à, cháu kết hôn rồi ư?"
"Cháu đúng là đã kết hôn, nhưng cô bé này là em chồng của cháu, không phải con, còn đây là chồng cháu."
Nói xong kéo tay Minh Hạo.
"Chào cô."
Tới lược Sắc Vi, do hai người đã bàn trước đó nên chỉ nói Sắc Vi là bạn thân của Thiện Ny.
=========================
Cái lầu nhỏ của nhà Mạc Thiện Ny được làm từ gỗ, chia làm 2 tầng, trên tường chi chít cây thường xuân, xanh mượt một mảng. Bên ngoài là 1 cái vườn nhỏ, bày lồng gà, quây một góc để trồng hành tây.
Bởi vì diện tích không đủ nên chỉ có Thập Cửu vào nhà, còn nhóm Thập nhất dựng lều ngủ ngoài sân.
Diệp tử bởi vì đường không tiện nên cũng ngủ lại một đêm.
————————
Ngày hôm sau, để cho mấy người phụ nữ nói chuyện với nhau, Minh Hạo ôm theo Thiên Ngọc cùng 2 người Thập nhất, Thập ngũ ra sau núi luyện tập.
Lứa tuổi bây giờ của Thiên Ngọc rất dễ tu luyện, cộng thêm tình huống của thiên tộc, rất nhanh cô bé đã hiểu hết những điều Minh Hạo giảng. Để cho Thập Ngũ và thập nhất trông coi con bé. Minh Hạo tìm nơi yên tĩnh tu luyện. Hiện tại Minh Hạo còn một vấn đề khó giải. Chỉ cần giải xong đạo bình chướng này, kèm theo năng lượng tích xúc được, Minh Hạo ít nhất cũng một lần đột phá đến Toái Niệm cảnh giới, hoặc thậm chí là Tiên Tôn. Chưa đến 500 tuổi Toái niệm, Thiên Địa nhưng chưa từng có. Hắn vẫn nhớ lời dạy của phụ hoàng, không cần gấp, nhưng cần đạo tâm và căn cơ vững chắc.
Thiên tộc muốn tu luyện nhanh rất dễ, nhưng về sau dễ gặp khó khăn, nhưng nếu tu chậm mà căn cơ vững chắc, những cửa ải sau có thể dễ dàng đột phá hơn. Đặc biệt là từ vạn cổ Đại đế đến Tiên hoàng, khó càng thêm khó. Bao nhiêu thiên tài xưa nay cố gắng mà mấy ai thành công.
Tu luyện được một lúc, hắn nhận được pháo hiệu của nhóm thập nhất.
Đi vào nhà thì thấy nhóm bảo tiêu đã nằm la liệt trên đất, nhưng những kẻ đột nhập cũng không khá hơn, họ đang phải dè chừng bốn người Thập Nhất đang che chở cho những người phía sau. Bọn đột nhập biết, nếu không phải còn phải che chở, nhóm người mình đã bị nhóm người Thập nhất biến thành xác không hồn rồi.
"Minh Hạo."
"Ca ca"
Nhóm Nhược Khê vui vẻ kêu lên. Trong phòng ảm đạm ánh đèn dầu vàng nhá nhem chiếu vào cánh cửa, mờ nhạt yếu ớt, chỉ đủ để chiếu rọi bóng của con người ngoài cửa.
Diệp Tử vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt sắc lạnh đứng góc cửa, không nói không rằng, dường như đã bị đổi hồn, cả con người hoàn toàn đã biến đổi bên cạnh là những bóng người mặc đồ bó sát đen. Đôi giày da quân đội màu cỏ đậm là đồng phục duy nhất của nhóm người này. Khi thấy Minh Hạo, tất cả đều cầm vũ khí cảnh giác.
Người đàn ông mũi chim ưng tiến lên phía trước, đưa tay về phía Minh Hạo:
"Lần đầu gặp mắt, tôi là Đoạn Nhẫn, Viêm Hoàng Thiết Lữ, tổ trưởng tổ "Long"."
Minh Hạo không bắt tay hắn mà đánh mắt qua đám thập nhất, rất nhanh, các cô gái đều rơi vào giấc ngủ.
Lúc này mới quay sang nhìn đám người Viêm Hoàng Thiết Lữ, nói:
"Minh Hạo, Hades đời thứ 2."
Đoạn Nhẫn cười:
"Lần đầu tiên gặp mặt, thân là tổ trưởng, tôi giới thiệu với các hạ các thành viên..."
Hải Khiếu, 1 người đeo mắt kính dát vàng, làm người ta thấy dáng dấp của người đàn ông trung niên đã đi làm, là tổ phó, chủ yếu phụ trách công tác kĩ thuật hậu cần.
Hỏa Pháo, râu rậm rạp đúng chất nam tử hán, đột kích chiến lược thủ, am hiểu vũ khí đạn dược và các loại máy móc to lớn.
Đại Cước, 1 người mặt chữ điền tầm 30 tuổi, am hiểu giáp đấu và cản đường, công tác trợ giúp.
Cuồng Phong, 1 gã thanh niên tóc dựng, dáng vóc tuấn tú, vì khinh công cao, am hiểu theo dấu vết và chiến đấu.
Dạ Lang, sắc mặt âm trầm, cao to da ngăm đen, đột kích trận lược, có thể ẩn nấp không dấu vết, tiến hành ám sát chí mạng.
Đoạn giới thiệu đến Diệp Tử đứng tại cửa, Đoạn Nhẫn dừng lại 1 chút, hàm ý nói:
"Diệp Tử, ngươi tự nói với các hạ Minh Vương tôn kính đi!"
Diệp Tử nhìn về phía Minh Hạo, sắc mặt có chút không tự nhiên, nhưng vẫn lạnh lùng nói:
"Diệp Tử, gián điệp và công tác liên lạc."
Minh Hạo cười thâm ý:
"Diễn xuất quả thực xuất sắc, đến tận lúc các người xuất hiện bên ngoài cửa, ta mới phát hiện tình trạng không ổn, Đúng là bố trí hoàn mĩ, diễn xuất hoàn mĩ. Đặc biệt là câu chuyện mà Diệp Tử kể trước đây, đến giờ ta vẫn không cảm thấy nó là giả tạo, có thể coi đây là cảnh giới cao nhất của diễn xuất rồi, rõ ràng biết là giả, nhưng vẫn cảm thấy là thật."
Diệp Tử nghe Minh Hạo nói, khẽ cắn môi, im lặng không nói.
"Đa tạ quá khen, tuy nhiên vần còn thứ Minh Vương các hạ không ngờ tới."
Đoạn Nhẫn khẽ nhếch mép, nhìn về phía Dạ Lang.
Dạ Lang gật đầu 1 cái, phát ra giọng cổ họng:
"còn nhớ âm thanh này không?"
Minh Hạo có chút ngạc nhiên, âm thanh của Dạ Lang, hóa ra là âm thanh của tên "Hắc Nê Thu" trên tàu.
Chỉ cần nhìn đơn giản Dạ Lang, là đã có thể thấy anh ta là một người tinh thông vật lộn, trải qua sự huấn luyện đặc công chuyên nghiệp, nhưng lúc đó, nhìn thấy Hắc Nê Thu, hoàn toàn là một lão nông dân, một người đàn ông miền núi quê mùa.
Minh Hạo trong lòng dậy lên sự ngưỡng mộ:
"Theo ta được biết, Viêm Hoàng Thiết Lữ phân "Long Tổ" và "Bát Bộ Chúng" thành 2 phương, "Long" mặc dù số lượng trên trăm, nhưng vì đơn phương tác chiến không đủ lực, nên hơn trăm người đều là cao thủ trên thế giới đến giờ vẫn ngang hàng với Bát Bộ. Tuy nhiên xem ra, Bát Bộ vẫn không bằng Long ở nhiều điểm. Ít nhất mấy người của Bát Bộ chúng có đóng giả như thế nào, cũng không thể giả dạng đến độ ta nhìn không ra dáng đặc công của họ, vậy mà các ngươi làm được."
"Có thể qua mắt được Minh Vương, Đoạn Nhẫn tôi cũng không ngờ tới, tuy nhiên về tình về lý, chúng tôi là Long, có những trang bị tinh nhuệ nhất."
Đoạn Nhẫn vừa nói xong, vẫn còn lại một người chưa được giới thiệu hừ lạnh 1 tiếng.
Người đàn ông này tóc hơi dài, kéo dài tới dưới cổ, mặc sắc như lưỡi dao, dáng người khôi ngô, cường tráng, dưới mắt trái có vết sẹo hình chữ thập.
"Cứ đắc ý đi, giả bộ cái gì, lão Long ta khinh thường nhất loại tiểu nhân này!"
Đoạn Nhẫn hung hăng trừng mắt liếc anh ta một cái:
"Thiên Long! Đừng quên nhiệm vụ lần này ta mới là tổng chỉ huy! Đừng thách thức cực hạn của ta."
"Ngươi cho là ta thích chịu đựng sự sỉ nhục của đồ ăn hại nhà ngươi sao! Lão Long ta chỉ là muốn đánh nhau với tên họ Minh này, ngày trước áo xám nói hắn mạnh hơn ta, lão Long ta không phục! Nếu không là vì nhiệm vụ của Long tổ các ngươi, Bát Bộ chúng ta đã không đến bắt tay."
Nói xong, Thiên Long nhếch mép cười với Minh Hạo :
"Họ Minh kia, chờ nhiệm vụ lần này hoàn thành, phải cùng lão Long đánh một trận, lão già áo xám đó một mực nói ngươi lợi hại hơn ta, không đánh ta không tin."
"Đến lúc đó rồi nói."
"Không biết các chiến bình này là ai? Không biết Minh Vương có thể giới thiệu cho kẻ hèn này"
Đoạn Nhẫn cười xảo quyệt nói.
Đúng lúc này Thập nhất đứng ra nói:
"Tên ta không xứng để thần vương tôn kính nhắc đến. Nhưng nếu ngươi muốn biết, thì để chính chúng ta nói. Ta là thập nhất, một trong 24 bề tôi hầu cận phục vụ thần đế."
"Ta là thập ngũ, một trong 24 bề tôi hầu cận phục vụ thần đế."
"Ta là thập tứ, một trong 24 bề tôi hầu cận phục vụ thần đế."
"Ta là thập Cửu, một trong 24 bề tôi hầu cận phục vụ thần đế."
Bọn người đoạn nhẫn kẻ nheo mắt, người hầu đã mạnh muốn hơn bọn họ vậy còn chủ nhân của bọn chúng thì mạnh đến mức nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com