Quyển 1: Minh Hạo và Sắc Vi- Tỷ đệ
Con phố quán rượu ban ngày có vẻ khá ảm đạm, mèo con chó con nghênh ngang đi dọc phố, không có lấy một bóng người hay xe cộ qua lại, so với cảnh đêm huyên náo thì đúng là một trời một vực.
Minh Hạo sau khi mở cánh cửa lớn vào quán Sắc Vi liền chào hỏi cậu Triệu, nhân viên pha chế ở lại trực đêm rồi đi thẳng ra đường thông phía sau quán.
Mấy người phục vụ của quán thấy Minh Hạo bước vào không những không ngăn lại mà còn cung kính chào hỏi, dĩ nhiên biết mối quan hệ của Minh Hạo với Sắc Vi chẳng bình thường tí nào.
Hành lang phía sau quán rượu dài đến lạ kỳ, khoảng cách phải 50m, đến cuối bên kia có 2 anh chàng cao lớn mặc đồ Tây đứng canh cách cái cổng gỗ được chạm trổ ba mét. Hai anh chàng đó thấy Minh Hạo bước đến liền gập mình cúi chào, đưa tay ý mời vào.
Minh Hạo gật đầu chào tiến đến mở cánh cửa gỗ được chạm hoa, bên trong thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ của hoa oải hương.
Thật là một căn phòng lớn kỳ lạ, sàn nhà bóng loáng với nền gỗ, bề mặt ốp đá hoa cương màu đen, ở chính giữa đặt một chiếc giường lớn rộng 7 tấc với gam màu cà-phê làm gian phòng thêm phần bí hiểm, phần tôn vẻ trang nhã của căn phòng chính là phần tường gương, bên ngoài cửa thuỷ tinh là một hồ bơi lộ thiên và một vườn hoa nho nhỏ.
Rất khó tưởng tượng được đằng sau của con phố nhậu nhẹt huyên náo ấy lại có một nơi yên tịnh thế này, đây là "nhà" của Sắc Vi.
Vừa mới bước chân vào cửa, Minh Hạo cảm thấy không khí lạnh run cả người, không do dự Minh Hạo lấy tay phải mở cửa bước ra ngoài.
"Hô..."
Một âm thanh sắc gọn vang lên, một bàn tay trắng nõn nắm con dao găm sáng loáng đột nhiên xuất hiện cách má Minh Hạo ba tấc, may sao bị chặn lại đúng lúc.
Cú đánh lén bị chặn, con dao ấy xoay một tròn vòng rất điêu luyện thành thục, tiếp tục hướng về phía mạng sườn của Minh Hạo.
Minh Hạo nhẹ nhàng từ tốn nắm lấy cánh tay mềm mại ấy, dùng lực hướng ra ngoài, con dao trên tay đó không thể nào tiến sát thêm một gang một tấc nào.
Kẻ đánh lén có dốc toàn lực cũng không đánh được, dùng chân đá vào phía sau lưng của Minh Hạo, nhưng đâu ngờ Minh Hạo đã sớm đã nhìn thấu, tước đi con dao găm từ bàn tay đó.
Chân chưa kịp đá tới thì con dao găm đã bị chặn đứng rồi ...
"Không chơi nữa đâu."
Sắc Vi giận dỗi mím đôi môi hồng, ném con dao găm sang một bên.
"Khi nào cũng vậy cả, không biết quái thú như cậu luyện thế nào mà trẻ hơn cả tôi lại có thân thủ biến hoá khôn lường thế kia."
Minh Hạo buông bàn tay nõn nà của Sắc Vi ra, mỉm cười, hắn xoay người cười đáp như không:
"Không tồi chút nào, so với tháng trước nhanh hơn rồi, tiến bộ rất nhanh."
"Nhưng trước mặt cậu vẫn không chịu nổi một cú đánh..."
Sắc Vi liếc Minh Hạo một cái rồi lả lướt ngã người lên chiếc giường lớn như thể đang ở phòng mình, Sắc Vi ăn mặc khá tùy ý, cô khoác lên mình chiếc váy ngủ chất liệu tơ tằm với họa tiết hoa trắng rộng thùng thình che phủ toàn thân hình mềm mại quyền rũ, và cổ chữ V sâu lộ đôi gò bồng đào đầy đặn hấp dẫn, từ khe hở có thể thấy áo lót sa-tanh đen mỏng bên trong, váy ngắn đến nỗi chẳng thể nào che nổi hai khối thịt hồng hào, cố lắm che được phần giữa, bắp đùi trắng nõn thì không che được lộ cả ra ngoài, phản chiếu màu sáng ngà voi.
Tuy nhiên, làm Sắc Vi phải thất vọng là ánh mắt Minh Hạo chỉ lướt qua cô một lần liền nhìn thẳng không chút tạp niệm.
"Đôi lúc tôi không biết do định lực cậu quá cao hay do tôi không có chút quyến rũ nào với cậu? Hay là do tôi già rồi nữa"
"Sắc Vi tỷ nói đùa rồi"
"Vậy Minh Hạo...cậu nói xem...tôi đẹp chứ?"
"Đẹp."
"Vậy có muốn sờ chút không...?"
Sắc Vi mắt liếc nhìn, tay chậm rãi kéo rộng cổ áo để lộ bộ ngực trắng nõn nà, khẽ cử động đôi chân thon thả khiến thêm phần quyến rũ gợi cảm.
"Xin thôi, Sắc Vi tỷ, tôi công nhận tỷ rất đẹp." Minh Hạo chậm rãi bước lại gần sát trước mặt Sắc Vi, rồi lại từ từ cúi đầu nhìn chăm chú vào mắt thu hút của Sắc Vi: "Chị cần tôi giúp gì sao?"
Lời vừa thốt ra, vẻ thanh xuân xinh tươi hấp dẫn của Sắc Vi chẳng còn lung linh, thay vào đó là vài phần thất vọng, chán nản và vài phần bực bội:
"Đôi khi tôi thực sự không thể hiểu được con người cậu đang nghĩ gì."Thở dài một tiếng, Sắc Vi vừa nói vừa chỉnh lại cổ áo của mình che làn da trắng nõn nà, nhìn Minh Hạo nói với giọng tự thuật:
"Ý tưởng lớn gặp nhau, tôi cần hội Hồng Kinh của chúng ta và hội Tây Minh của cha tôi hai bang hội lớn nhất khu phía Tây, nhưng hội Hồng Kinh còn quá non trẻ, nếu xảy ra tranh chấp nảy lửa thì hội Tây Minh có thể chỉ bị tổn thất một phần còn hội Hồng Kinh của chúng ta sẽ thịt nát xương tan ..."
Nói đến đây, khuôn mặt trái xoan kiều diễm của Sắc Vi có chút lạnh lùng:
"Minh Hạo, cậu còn nhớ cái đêm đầu tiên chúng ta quen biết không...Tối hôm đó tôi bị phục kích, những người thân cận đều bị hạ hết, một mình chạy trên phố tìm đường thoát thân..."
Minh Hạo lặng im lắng nghe, khẽ gật gật đầu, trong đầu mường tượng ra khung cảnh lúc ấy ...
================================================================================
Nửa năm trước, Trung Hải.
Rạng sáng, phía chân trời chỉ có một mảnh trăng lưỡi liềm, nhưng lúc này mảnh trăng ấy có màu đỏ tươi.
Trên một con phố yên tĩnh ở khu phía Tây, một bóng người khả nghi đột nhiên vụt ra từ đầu ngõ. Cô mặc một chiếc áo da bó sát làm lộ ra những đường cong của thân hình tuyệt mỹ, nhưng cánh tay lại có mấy vết cắt, máu chảy dọc xuống đỏ thẫm.
Tay cô cầm một nắm dao găm, dưới ánh trăng trông chúng có vẻ dữ tợn nhưng lại sáng lóa như tuyết, vết máu lưu lại chứng minh chúng vừa được rút ra từ da thịt của ai đó. - Đại tiểu thư, không cần chạy nữa...
Tiếng nói mộc mạc vọng ra từ gian kho hàng phía trước mặt cô gái.
Cô lập tức dừng bước chân, cảnh giác nhìn mấy người bước ra từ phía trước, ước chừng có hơn mười người.
Người đàn ông đi đầu trên đầu quấn băng vải, khuôn mặt thô lỗ, mặc chiếc áo khoác đen lớn, trên tay cầm một chiếc súng lục sản xuất trong nước, đủng đỉnh chắn trước mặt đường. - Đại tiểu thư quả nhiên thân thủ phi phàm, không phát nào trượt, một mình hạ ba mươi mấy người anh em của ta, lại còn trốn được đến đây...
Gã đàn ông giọng lạnh như băng nói:
"Nhưng mà, đại tiểu thư, hôm nay bọn ta khổ công là để mai phục ngươi, sớm đã nghĩ đến việc này nên đợi ngươi hết đạn chúng ta mới xuất hiện."
"Hắc Hùng, trước kia ta đối đãi ngươi không tồi, sao lại muốn cùng cha ta đến đối phó ta?"
Cô gái thở gấp, liên tục hạ gục cả chục tên, thủ hạ của chính mình đã tổn thất hầu như không còn ai, cô cũng đã thấm mệt.
Gã đàn ông tên Hắc Hùng cười nhạo vài tiếng:
"Đại tiểu thư, không cần biết cô và bang chủ có khúc mắc gì, cái mạng Hắc Hùng này là để trợ giúp, tất nhiên nên đem hết sức lực ra để trợ giúp bang chủ. Đại tiểu thư đối đãi với tôi không tồi, nhưng từ lúc đại tiểu thư rời hội Tây Minh thành lập hội Hồng Kinh, Đại tiểu thư đã là kẻ thù của bang chủ. Vì vậy, tất nhiên cũng là kẻ thù của ta, không thể nói chuyện tình cảm được."
"Cha ta chuyên quyền, độc đoán, mua bán gian lận táng tận lương tâm, cho dù là hắc đạo cũng phải hổ thẹn vì ông ấy, huống hồ ông ấy cũng không đối đãi tốt lắm với các ngươi. Trong mắt ông ấy, các ngươi vốn chỉ là tay sai. Nhiều trưởng lão, huynh đệ tình nguyện theo ta như vậy, sao ngươi cứ một mực khăng khăng"
Cô biết lúc này mình không còn đủ sức ngăn được hơn chục người đầy đủ súng đạn, chỉ có cách cuối cùng là thuyết phục.
Hắc Hùng lắc đầu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ:
"Đại tiểu thư, trước khi tiễn cô, tặng cô một câu nói, xã hội đen có thể không có nhân tính, nhưng có một chữ "nghĩa"
Dứt lời, Hắc Hùng chỉ về phía trước, phía sau hơn chục tên áo đen đồng thời giơ súng lên, nhắm thẳng vào cô gái đứng cách đó hơn mười mét.
Sinh tử cách nhau một khoảnh khắc, lúc tất cả chuẩn bị bóp cò, một giọng nam như âm hồn vang lên bên tai mọi người...
"Này, các anh em, các anh em quấy rầy ta ngắm trăng ta không tính toán, nhưng các ngươi không định hơn chục người dùng súng bắn một cô gái đó chứ? Chưa kể đống súng ống đó, đàn ông đánh phụ nữ cũng đều không được. Các ngươi xem cô ấy xinh đẹp thế kia..."
"Là ai?"
Hắc Hùng cảnh giác nhìn tứ phía nhưng không phát hiện ra bóng dáng nào.
Cô gái vốn đang đứng chờ chết đột nhiên mở to đôi mắt xinh đẹp, ánh mắt khó tin nhìn lên không phía trước.
Từ trên trời giáng xuống một bóng người quỷ mị, hiện ra trước mặt mười mấy tay súng, giống như quỷ hút máu trong thần thoại Châu Âu, dưới ánh trăng mê người ban đêm, một con dơi cánh đen to lớn dang cánh, giương ra nanh vuốt lợi hại.
Đó là một người trẻ tuổi nhưng có dáng vẻ hơi lười nhác, trên khuôn mặt trẻ trung có nét như trêu tức, có chút tò mò, nhưng lại khinh thường nhiều hơn.
Hắc Hùng không thích ánh mắt này, nhưng trong thâm tâm lại có một tia sợ hãi:
"Ngươi là ai?"
Người trẻ tuổi cũng không trả lời, lại thoải mái quay đầu lại hỏi cô gái:
"Nếu tôi giúp cô giải quyết bọn họ, cô có thể đáp ứng tôi một điều không?"
"Được, bất kể là chuyện gì..."
Cô gái mặt tái nhợt lúc này lại hơi đỏ mặt, cô có thể nghĩ đến việc người đàn ông này cứu cô xong muốn làm bất cứ điều gì, bao gồm cả việc hiến thân. Nhưng lúc này cô không còn sự lựa chọn nào khác, thậm chí chính cô cũng không rõ ràng lắm vì sao lại tin tưởng một người xa lạ tay không tấc sắt lại có thể cứu được sinh mạng yếu ớt của mình từ hơn mười họng súng kia!
"Không cần biết ngươi là ai, ngươi phải chết!"
Hắc Hùng nổi giận, gã ghét bị coi thường, gã lập tức giơ súng nhắm ngay vào chàng trai kia.
"Pang!!!"
Tia lửa trong họng súng phụt ra trong nháy mắt, người thanh niên biến mất, lúc xuất hiện lại một bàn tay đã bất ngờ phủ lên đầu Hắc Hùng, nhẹ nhàng vặn một cái.
"Rắc... rắc"
Hắc Hùng mềm nhũn ngã ra đất, hai mắt mở to đầy tức giận, nét mặt không cam lòng, không tin được hắn chưa kịp phản ứng thì đã bị vặn gẫy cổ!
Tất cả bọn mặc đồ đen cầm súng đều bị dọa thành si ngốc, người giỏi trong bang hội phải kể đến Hắc Hùng xuất thân từ xã hội ngầm, không ngờ không hiểu sao ngay lúc nổ súng lại bị giết rồi!
"Lúc nãy tên Hùng ngu ngốc này nói gì nhỉ... phải rồi, ta tặng các người một câu nói, những thứ như súng đạn chỉ có tác dụng với kẻ yếu."
Người thanh niên mới dứt lời, thân thể đã một lần nữa hóa thành một cái bóng, trong màn đêm xuyên qua hơn mười người, mỗi lần tiếp cận một người lại giơ tay ra một chiêu. Tay hắn hoặc là khóa hầu, hoặc dánh vào ngực, hễ người nào bị đánh trúng đều trong nháy mắt ngã xuống đất không dậy nổi.
Chỉ có cô gái đứng cách đó không xa, đợi cả đám bị đánh chết, khó khăn lắm mới hiểu được vì sao. Bọn chúng không ngờ đều là bị chụp vỡ đầu, gẫy cổ, bị đánh vỡ nội tạng... những chiêu thức vô nhân tính như vậy lấy mạng!
Nếu như lúc đầu người này nhảy xuống, trong ánh mắt cô gái còn tưởng tượng là anh hùng cứu mỹ nhân, thì lúc này trong mắt cô người đó chẳng khác nào tử thần!
Đúng vậy, chính mình được một người đàn ông bình thường - tử thần cứu mạng, hơn nữa còn đáp ứng nhận lời một yêu cầu của hắn!
Thực ra, lúc này cô gái đang nghĩ, cho dù lúc trước cô không đồng ý thì bản thân cô vốn cũng không có khả năng chống cự lại hắn. Người có thể nói "không" với người, chứ không thể nói "không" với "thần"!
Gần như ngay sau khi kết thúc trận chiến, người thanh niên chậm rãi vỗ tay đi đến trước mặt cô gái, dưới ánh trăng, hắn mỉm cười, dường như không phải mới ra tay tàn sát:
"Tôi là Minh Hạo, mỹ nữ tỷ tỷ, cô tên là gì?"
"Sắc Vi..."
Sắc Vi có chút thất thần.
================================================================================
Lần đầu Sắc Vi và Minh Hạo gặp mặt nhuốm đầy máu tanh nhưng lại có kịch tính.
Sắc Vi thản nhiên, chậm rãi thuật lại hoàn toàn đoạn hồi ức này khiến Minh Hạo hơi thất thần. Nửa năm trước hai người một người ngẫu nhiên cứu, một người được cứu mà quen nhau, sau đó, nửa năm qua thường chỉ giao lưu đơn giản mới có mối quan hệ tinh tế như hiện nay.
"Cũng đã nửa năm rồi."
"Minh Hạo, kể từ lúc đó tôi không thể nào quên được hình ảnh cậu lúc đó. Lúc còn nhỏ, mẹ tôi kể cho tôi về câu chuyện bạch mã hoàng tử, tôi không tin, nhưng khi đó, tôi tin rồi. Minh Hạo, em yêu anh"
"Sắc Vi, xin lỗi, chị là một cô gái tốt, nhưng tôi không thể chấp nhận được tình cảm đó." Minh Hạo đáp lại cô bằng một nụ cười buồn.
"Minh Hạo, tôi thực sự muốn biết trong tim cậu, tôi là gì đối với cậu?"
Hắn nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, nghiêm túc nói:"Một người bạn, một người chị, một người thân."
"Vậy sao.." Trong giọng nói của cô có chút mất mát, nhưng ngay sau đó là sự vui vẻ: "Xem ra đứa em như cậu, tôi nhận định rồi. Có được đứa em trai tài giỏi như cậu, đúng là phúc của tôi rồi!"
"Chị đừng đùa, có người chị suốt ngày tìm cách quyến rũ em trai như chị sao?"
"Muốn chết!!"
Sắc Vi dở khóc dở cười đấm Minh Hạo một cái nhưng sau đó lại tò mò hỏi:
"Đúng rồi, hôm nay cậu đến chỗ chị, không phải là chỉ muốn nói chuyện này chứ?"
Sắc Vi tự nhận mình thông minh, nhưng không đoán được trong đầu cậu nhóc nhỏ hơn mình 4 tuổi này nghĩ gì.
"Lúc trước vì hoàn cảnh của chị khá phiền nhưng nếu em đã nhận chị là chị, thì em cũng không để chị bị phiền phức quấy nhiễu nữa, chưa kể ba chị cũng phản cảm với em. Không bằng biến Tây khu này làm địa bàn của chị vậy"
"Hóa ra tiểu tử em hôm nay chạy đến đây là để xác nhận quan hệ cho chuyện này sao?"
"Dĩ nhiên"
Sau khi biết mục đích của Minh Hạo, Sắc Vi không hỏi Minh Hạo cụ thể như thế nào, cũng không cảm thấy lo lắng chút nào vì hắn. Lúc này Sắc Vi đã cho rằng, tình hình đối diện của hai bang tây khu sắp kết thúc. Đây cũng là một ưu điểm khiến hắn rất quý cô, cô rất thông minh, cũng rất quyết đoán hơn nữa dám tin tưởng hoàn toàn vào thực lực của hắn.
"Đúng rồi, Sắc Vi tỷ, bà xã em muốn em tìm một công việc, nếu phải làm việc em muốn tìm một công việc nhàn một chút. Chị bảo em đi đâu tìm công ty bây giờ?"
"Bà xã em?"
Sắc Vi một bộ dáng không thể tin, trừng mắt nhìn hắn:
"Em có bà xã từ khi nào vậy?"
"Việc này, một pho tượng bồ tát sống, cả ngày phụng phịu, hôm nay vừa mới nhận giấy đăng ký kết hôn. Cụ thể sao em không tiện nói, dù sao em đã kết hôn rồi."
Minh Hạo có chút buồn rầu lắc đầu nói.
"Đây có thể xem là một lý do khiến cậu từ chối tôi không?"
"Không đâu, chắc chỉ một phần thôi, cho dù không có tôi vẫn mong làm em trai của chị."
"Vậy sao...Em trai ngoan, có thời gian hãy cho chị biết về người con gái đã chiếm được em nhé"
"Tất nhiên rồi!"
Cười một hồi xong, Sắc Vi dường như cũng không để ý quá mức đến chuyện Minh Hạo kết hôn, nghĩ một chút đề nghị:
"Nếu thích nhàn hạ, vậy đi Ngọc Lôi, chuyên về thời trang và mỹ phẩm. Ở Trung Hải, thậm chí trong cả nước là một công ty lớn. Chị nghe nói ban quan hệ xã hội của Ngọc Lôi tuyển người, hơn nữa không giới hạn nam nữ, nghe nói rất nhiều người đàn ông đã nhận được công việc này."
"Ban quan hệ xã hội, nam cũng làm việc này?"
Minh Hạo có chút giật mình, hỏi:
"Ừ, đãi ngộ tốt, phúc lợi tốt, quan trọng là công ty Ngọc Lôi có thể coi là công ty có nhiều phụ nữ nhất Trung Hải. Dù sao cũng là công ty về thời trang và mỹ phẩm, chị nghĩ đó cũng là sở trường của em. Nhớ lúc trước em cũng đã từng..."
Vẻ mặt Sắc Vi như trêu tức, nhìn thấy ánh mắt của Minh Hạo mới dừng lại một lúc."
"Hơn nữa hoàn cảnh chỗ đó cũng khá tốt, hơn nữa công ty đang phát triển rất nhanh"
Minh Hạo gật đầu:
"Một đề nghị tốt, tiền lương thì không quan trọng lắm, quan trọng là hoàn cảnh xung quanh, em về chuẩn bị tài liệu mai đến phỏng vấn."
"Có gì thì nhớ gọi điện, chị cũng không ngại giúp đỡ đứa em duy nhất này đâu."
Đợi cho Minh Hạo ra khỏi phòng một lúc, Sắc Vi nhìn cửa phòng đóng, thở dài nhè nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com