Quyển 1: Tình Địch (3)
Sáng hôm sau, Minh Hạo quyến luyến nhờ vú Vương chăm sóc Thiên Ngọc. Chở Lâm Nhược Khê đến công ty, trên đường đi rất thành thật kể lại cho cô sơ lượt những chuyện xảy ra, quả nhiên cô đều biết. Nếu mà nói dối, Minh Hạo không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.
Mấy hôm sau, Minh Hạo theo nếp sống cũ, chỉ là mỗi tối đều tranh thủ chạy về chơi với em gái.
Lâm Nhược Khê dạo này quả thật rất bận, show diễn giới thiệu thời trang mùa thu chuẩn bị đã lâu của Quốc Tế Ngọc Lôi đã chính thức tổ chức khai mạc, đồng thời còn triễn lãm những sản phẩm thời trang và tổ chức các cuộc giao lưu giới thiệu thành quả, thế nên cô không chỉ tăng ca mà còn về muộn nữa, khiến trái tim ai đó đau lòng vô cùng.
Bởi vì Lâm Nhược Khê bận rộn không có thời gian đếm xỉa đến mình!
=========================
Cả phạm vi của trung tâm hội chợ triển lãm Quốc Tế Trung Hải, đầy những quảng cáo với logo của Ngọc Lôi, từng khuôn mặt tươi cười của các cô gái xinh đẹp trong công ty, cho dù là dân chúng, hoặc là nhân viên hay là ông chủ của các công ty đều nhìn không ngớt.
Minh Hạo bị đích thân Nhược Khê ra lệnh, dưới tình huống thiếu hụt nguồn nhân lực, bị ném ra đại sảnh giúp vài người đẹp thuyết minh vẻ đẹp của các trang phục, thông dịch vài thứ tiếng giữa sự giao lưu hợp tác của những quốc gia, cũng may đối với Minh Hạo mà nói, chỉ cần nói chuyện bằng miệng là có thể chấp nhận được, huống chi nghe được những chất giọng nước ngoài quen thuộc, có chút hoài niệm.
Cuộc triễn lãm đương nhiên là chủ tịch Lâm Nhược Khê bước lên sân khấu phát biểu, mặc bộ vest công sở màu đen, áo sơ-mi trắng, khi Lâm Nhược Khê bước lên sân khấu với bông hồng nhạt cài trước ngực, tiếng vỗ tay và tiếng khâm phục lẫn lộn nhau của cả hội trường, hình thành một bầu không khí kỳ lạ.
Trên thực tế, mặc dù là Chủ tịch Quốc Tế Ngọc Lôi, Lâm Nhược Khê vốn đã nhận được sự chú ý của giới thời thượng, nhưng bởi vì tính cách của bản thân, và tác phong sinh hoạt bảo thủ của cá nhân, đối với thông tin của chủ tịch xinh đẹp này bên ngoài biết được rất ít, lúc trước rất nhiều giải trí truyền thông từng lén lút đưa tin về những sinh hoạt cá nhân của Lâm Nhược Khê, nhưng với thủ đoạn lạnh lùng thẳng tay, người phụ nữ với tài sản tính bằng tỷ này nghe nói đã thẳng tay mua lại những báo chí truyền thông, sát nhập vào mạng lưới kinh doanh và xuất bản thời thượng của Ngọc Lôi.
Từ sau đó, rất ít giới truyền thông nếu chưa được sự đồng ý của Lâm Nhược Khê sẽ không dám truyền tải thông tin của cô ấy, dù sao những tạp chí lá cải trên phương diện của giải trí truyền thông, đều là kinh doanh nhỏ, chịu không nổi sức ép của nhà tư bản, mà với truyền thông cỡ lớn thuộc sở hữu của nhà nước, mà có ai không biết điều làm mích lòng một nhà tư bản nữ lạnh lùng với một hậu thuẫn khó lường?
Cho nên, đại đa số người ở đây, đều mới nhìn thấy Lâm Nhược Khê lần đầu tiên, đối với vẻ đẹp quyến rũ trên màn hình rộng, mà vẫn đầy vẻ uy nghi.
Ánh mắt hướng về hội trường rộng lớn của Lâm Nhuợc Khê lạnh lùng như ngày thường, không vì đối phương là khách hàng và đối tác mà trở nên dịu dàng nhưng trong lòng của những người này không có gì bất mãn, dù sao thực lực của người ta trông thấy rõ ràng, nói cách khác, có tiền là trên hết, cho dù rất "lạnh'', cũng lạnh có lý, huống chi "lạnh'' như vậy vẫn đẹp đẽ.
"Hôm nay tôi đứng ở đây, là tôi đảm nhiệm chức Chủ tịch hội đồng quản trị của Quốc Tế Ngọc Lôi, cùng chủ tịch công ty phát biểu đối ngoại lần đầu."
Theo sự yên lặng của cả hội trường, Lâm Nhược Khê bắt đầu cao giọng nói:
"Tôi không phải là người có khiếu ăn nói, cũng không phải là người thích đọc những gì người khác viết ra, cho nên, tôi nói ngắn gọn.
Công ty những năm vừa qua, tuyệt đại đa số là hợp tác thương mại, ngoài số ít là có tính đàm phán quyết định là do đích thân tôi tham dự, còn lại hầu hết là do Ban quan hệ xã hội đứng ra đàm phán.Rất nhiều đối tác, bao gồm có mặt hoặc vắng mặt, đối với của tác phong cá nhân tôi luôn có thái độ nghi ngờ và suy đoán, cho rằng tôi không tôn trọng giữa sự hợp tác giao lưu của công ty, hôm nay tôi chủ động lên đây để làm sáng tỏ sự hiểu lầm này, sở dĩ tôi không tham dự các hoạt động, chỉ là vì cá tính không thích hợp mà thôi, tôi không có sở trường giao tiếp với người khác, nhưng mỗi hợp đồng chuyển đến tôi đều đích thân thẩm tra nghiêm khắc và cho ý kiến phê duyệt, để có thể đạt đến mức có lợi nhất cho đôi bên, tôi nghĩ những công ty đã từng có kinh nghiệm hợp tác chắc chắn hiểu rõ.
Nếu có ai không hiểu được, có thể lựa chọn chấm dứt sự hợp tác của đôi bên, nhưng nếu vì lý do của cá nhân tôi, quý công ty sẽ phải tổn hại lợi ích của nhiều người, tôi nghĩ sự lựa chọn ấy là không phù hợp với lợi ích của tập thể.
Bây giờ, tôi tuyên bố, hạng mục hợp tác của cuộc triển lãm lần này, như mọi lần, toàn bộ do nhân viên của Ban quan hệ xã hội xử lý, nhân viên của bộ phận thị trường chịu trách nhiệm chịu trách nhiệm hỗ trợ thi hành, do Phó chủ tịch của chúng tôi, Trưởng ban quan hệ xã hội nhiệm kỳ trước Mạc Thiện Ny tiểu thư đảm nhiệm toàn bộ công việc, cảm ơn mọi người."
Lâm Nhược Khê nói xong, cúi chào, bước vào hậu trường, biến mất.
Cuộc phát biểu ngắn ngủi đến nổi khiến tất cả mọi người chẳng kịp định thần lại, thậm chí không có cơ hội để cho mọi người vỗ tay.
Mãi cho đến Mạc Thiện Ny cười bất đắc dĩ bước lên sân khấu, hướng vào micro ho nhẹ, mọi người dưới mới hiểu ra, hóa ra cuộc phát biểu của Chủ tịch đã kết thúc!
Minh Hạo đứng cùng với nhóm người đẹp trong Ban quan hệ xã hội ở trước cửa đại sảnh, nhóm người đẹp kia sau khi xem xong cuộc diễn thuyết "cực cool'' của Lâm Nhược Khê, đều lộ vẻ thần sắc say sưa. Minh Hạo mặt không đổi sắc nhưng nếu để ý sẽ thấy tên này đã âm thầm quay phim lại hết.
Trong chốc lát, trên sân khấu của hội trường, Mạc Thiện Ny đã bắt đầu diễn thuyết trước tình hình cụ thể, mặc khác những cán bộ viên chức khác cũng bắt đầu bận rộn.
Minh Hạo đang nói chuyện với vài đồng nghiệp, điện thoại reo lên, mở ra xem, là Lâm Nhược Khê nhắn tin cho mình, hẹn gặp mình ở khách sạn chi nhánh cao cấp gần trung tâm triển lãm.
Minh Hạo rất vui vì bà xã cuối cùng cũng dành thời gian cho mình, liền nói qua loa vài câu với mọi người rồi chuồn nhanh đến điểm hẹn, sau khi lái xe đảo một vòng, đến trước cổng khách sạn.
Sau khi đi vào đại sảnh với trang trí lộng lẫy, nhìn thấy Lâm Nhược Khê ngồi trên sô-pha ở một góc đang đợi mình, nhìn thấy mình đi vào, mới cầm ví da chậm rãi bước đến. Chạy nhanh đến ôm vợ yêu vào lòng nhưng nhanh chóng bị một câu nói như nước lạnh đổ xuống:
"Hứa Trí Hoành mời ăn liên hoan, mừng hợp tác hội chợ triển lãm thành công, không từ chối được, nên kêu anh đi cùng."
Lâm Nhược Khê nhìn bộ dạng vui vẻ trước đó thay đổi thành vẻ mặt ngơ ngác của Minh Hạo không nhịn được mỉm cười.
Nhanh chóng, Minh Hạo liền trở lại bình thường, ôm lấy Lâm Nhược Khê nói: "Được, nhưng sau đó em phải bồi thường cho anh đó!"
Nhìn bộ dạng như đứa trẻ của anh, cô chợt nhớ dạo này bận quá bỏ quên đứa trẻ trong hình hài người lớn này, áy náy, cô liền sủng nịch ôm lấy anh, gật đầu: "Được, em sẽ đền cho anh"
Nhớ đến tên tiểu nhân Hứa Trí Hoành, Minh Hạo vươn cánh tay, ánh mắt ra hiệu cho Lâm Nhược Khê. Cô cũng vui vẻ khoác tay anh đi vào.
Hai người một mạch hướng tới phòng riêng đã đặt trước trên lầu đi tới, Minh Hạo bỗng hỏi:
"Nhược Khê cục cưng, em cũng là tỷ phú, sao không thuê vài vệ sĩ, nếu bị bắt cóc thì sao?"
"Chỉ cần không phô trương, ít ra mặt, không ai biết em là ai, bà nội em chưa từng thuê vệ sĩ, em cũng không thuê. Hơn nữa em có anh rồi, anh sẽ bảo vệ cho em phải không, ông xã."
Lâm Nhược Khê trả lời ngọt ngào, một tiếng ông xã đem Minh Hạo tới chín tầng mây, vỗ vỗ ngực mình nói:
"Yên tâm, có anh ở đây, em sẽ không sao, nếu ai bắt cóc em, anh đi cứu em về."
Nói xong khẽ hôn lướt lên cánh môi kia, gương mặt Nhược Khê khẽ đỏ.
"Đúng rồi, anh đã để một người của anh theo bảo vệ em lúc anh không có mặt, là nữ."
"Sao em không biết."
"Bởi vì lúc đó là lúc chúng ta mới kết hôn, anh lo em giận nên không nói."
"Um, cảm ơn anh."
Đang lúc đi đến trước cửa phòng riêng, như mọi khi đầu tóc rối bời râu ria xồm xàm, mặc bộ vest thân người dạng chó, đã cười hả hê đứng đợi ở đó, vung tay ra hiệu mời.
"Lâm tiểu thư, Anh Minh, đại thiếu gia chúng tôi chờ đã lâu."
Mao Cầu giả vờ tươi cười nói, ánh mắt nhìn quanh người Minh Hạo nói vẻ thích thú.
Hai người bước vào trong phòng, Hứa Trí Hoành đang chỉnh cái tivi LED màn hình lớn, trên màn hình hiện rõ hình ảnh trong hội chợ triển lãm.
"Nhược Khê, Anh Minh, hân hạnh được đón tiếp."
Hứa Trí Hoành niềm nở đón chào, không một chút ngượng ngùng vì sự xuất hiện của Minh Hạo.
Lâm Nhược Khê chỉ gật gật đầu qua loa, và ngồi vào chỗ khách, lẳng lặng nhìn lên hình ảnh trên tivi, tuy rời khỏi trung tâm hội chợ, nhưng Lâm Nhược Khê dường như vẫn quan tâm đến tình hình trong đó.
Hứa Trí Hoành cũng nắm được sở thích của Lâm Nhược Khê, cũng chưa vội để nhân viên phục vụ lên món ăn, bỏ Minh Hạo qua một bên cùng Lâm Nhược Khê bàn bạc tình hình của hội chợ triển lãm lần này, cùng với hạng mục hợp tác tiếp theo....
Lâm Nhược Khê nói đến công việc liền chăm chú, cùng Hứa Trì Hoành nói chuyện liên tục.
Minh Hạo bình thản mà ngồi, không vì bị bỏ qua mà giận, chỉ đơn giản là lấy điện thoại ra nhắn tin với vào người.
<Vú Vương, có vẻ tôi và Nhược Khê sẽ về trễ, Vú với tiểu Ngọc cứ ăn trước nhé, tôi có làm ít canh cho tiểu Ngọc trong tủ lạnh, vú lấy ra hâm vừa ấm rồi cho con bé ăn nhé, nói với tiểu Ngọc giùm tôi, ca ca và tẩu tẩu có việc về trễ, nhưng ngày mai sẽ cùng dắt tiểu Ngọc đi chơi, tiểu Ngọc phải ngoan đấy.
Vậy nhé, Minh Hạo.>
Được một lúc, Nhược Khê quay sang Minh Hạo nói:
"Sáng giờ anh chưa ăn gì, có muốn gọi chút đồ ăn không?"
"Um, em cũng ăn gì không?"
"Không cần đâu, trước khi đến đây em đã ăn chút rồi. Nên để lát nữa ăn cơm luôn."
"Vậy Hứa tổng không phiền chứ? Nếu tôi gọi chút đồ ăn trong lúc hai người nói chuyện."
Hứa Trí Hoành đã từng mắc bẫy Minh Hạo, đã bị hắn chọc nên anh ta rất cẩn thận, lễ phép dò hỏi:
"Không đâu, không biết ngài Minh cần gì?"
"Cho một chai rượu vang đỏ thường, với 1 phần trứng cá hồi, chờ hai người bàn việc xong hãy ăn cơm, được không?"
Nhược Khê gật đầu nhìn hắn. Hứa Trí Hoành nghĩ trong lòng : 'Rượu vang và trứng cá hồi cũng chẳng phải là món đắt đỏ gì, rượu chỉ tầm hơn trăm tệ một chai, mà trứng cá hồi tuy có cao cấp hơn một chút nhưng cũng không phải là quá đắt.' Liền cũng gật đầu nói:
"Mời ngài Minh cứ tự nhiên."
Minh Hạo điềm tĩnh gọi phục vụ, chỉ vào mấy món trong thực đơn, rồi tiếp tục bấm điện thoại ngồi chờ, nếu để ta kỹ sẽ thấy khoé miệng hắn khẽ cau lên.
Lúc này Hứa Trí Hoành tuy không thấy, nhưng cảm giác có cái gì đó không ổn lắm...
Không lâu sau, đồ ăn của Minh Hạo được mang ra.
Món trứng cá hồi trong đĩa Minh Hạo, từng hạt mượt mà no tròn, màu sáng trong veo trong suốt, đến nỗi có chút phiếm vàng óng ánh.
Món trứng cá hồi như vậy tuyệt nhiên không phải loại thường, trứng cá hồi loại thượng hạng thường được gọi là "vàng đen'' bởi chính là có đặc điểm như vậy.
Hứa Trí Hoành rốt cuộc ý thức được chính mình sơ sót một điều, chính là không có hỏi Minh Hạo ăn loại trứng cá hồi nào.
Trong lòng thấp thỏm không yên, Hứa Trí Hoành cười hỏi Minh Hạo:
"Anh Minh, món trứng cá hồi của anh chọn, xem ra không tồi."
Minh Hạo lấy chiếc muỗng vàng ăn từng phần trứng cá vừa hớp rượu vang, từ anh thể hiện nên một khí chất khác hẳn người thường. Lâm Nhược Khê thầm nhớ lại tiểu Ngọc dù nhỏ tuổi khi ăn uống ở nhà cũng toát lên khí chất này. 'Không hiểu gia đình Minh Hạo là những người thế nào để dạy ra con cháu như vậy.' Cô thầm nghĩ.
Minh Hạo nghe câu hỏi của Hứa Trí Hoành, dừng tay lại, ưu nhã lấy khăn ăn lau miệng, mỉm cười trả lời:
"Đúng vậy, trứng cá hồi trong biển Caxpt, hương vị rất ngon, đúng là phải cám ơn sự tiếp đãi của Hứa tổng."
Cá tầm trong biển Caxpt?
Hứa Trí Hoành sắc mặt liền tối đi, có vẻ như đã chịu đựng đến cực điểm rồi.
Phải biết rằng, đối với trứng cá hồi thì say mê nhất, ngon nhất theo đánh giá của các chuyên gia người Pháp thì cả thế giới chỉ có ba loại có thể chế biến món trứng cá hồi đạt tiêu chuẩn.
Ba loại cá này là, Beluga, Oscietra và Sevruga, loại Beluga cao cấp nhất, tức là cá tầm trắng, lượng sinh sản cả năm trên toàn thế giới chưa tới một trăm con, hơn nữa cá Baluga phải trên sáu mươi tuổi mới có thể chế biến trứng cá hồi.
Trong đó, cá tầm trắng sinh sản trong biển Caxpt giữa Nga và Iran, thuộc loại quý giá nhất.
Loại trứng cá hồi này, ở ngoài chợ giá trị có thể dễ dàng đạt đến hai trăm đôla mỹ một lạng.
Có nghĩa là, trong lãnh thổ Hoa Hạ, ăn thứ thực phẩm xa xỉ này, tính tổng cộng các loại chi phí gồm thuế, bảo quản, vận chuyển, cái giá mà ăn vào trong miệng một ngụm, so với vàng cũng không có gì khác biệt!
"Anh Minh, anh thật biết cách hưởng thụ cuộc sống."
Hứa Trí Hoành cố nén trong lòng nhe răng nói. Nếu như Lâm Nhược Khê không ở bên cạnh, anh ta còn không biết mình có sai Mao Cầu đóng cửa lại, lén hạ cái thằng đã nhiều lần khiêu khích mình này hay không!
Hứa Trí Hoành gào thét trong bụng: 'thằng đáng chết! Lưu manh! Súc sinh! Tiêu tiền mấy chục ngàn tệ chẳng nhằm gì, anh ta cũng không quan tâm, nhưng một mực vì người đàn ông lúc nào cũng là kẻ thù này! Làm sao khiến anh ta không tức giận?'
"Không dám, vẫn là cám ơn Hứa tổng chiêu đãi."
Hứa Trí Hoành đưa tay ra hiệu nhân viên phục vụ:
"Cho món ăn lên! Cho món ăn lên!''
Trí Hoành phải nhanh ăn xong để cho Minh Hạo đi về, bằng không anh ta sợ nhịn không nổi sẽ móc súng ra.
Lâm Nhược Khê ở bên cạnh nhìn thấy Hứa Trí Hoành tâm trí hơi rối loạn, trên khuôn mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng cảm thấy thoải mái. Dù sao những việc Hứa Trí Hoành đã từng làm, trong lòng cô luôn bài bác cực độ, vì nhu cầu công việc, chỉ có thể bàn bạc một cách bình tĩnh nhã nhặn.
Lâm Nhược Khê được hả giận, ánh mắt yêu thương vui vẻ nhìn Minh Hạo. Dường như cảm giác được, Minh Hạo cũng nhìn sang, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương cưng chiều. Nhưng vì còn người khác ở đây nên hai người cũng mau chóng trở lại bộ dáng bình thường.
Buổi cơm trưa này ăn đặc biệt nhanh, dường như muốn cấp bách tống khứ hai người ra ngoài, cười so với khóc còn khó coi hơn.
Chẳng thể đề phòng! Chẳng thể đề phòng! Không cẩn thận lại bị tên vô lại lừa đi mấy chục ngàn tệ rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com