Thể hiện thiên phú
Cảm ơn vì đã đợi, tui đã quay lại!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thiên Hạo trở vào phòng, đóng cửa lại, lúc ấy cảm thấy cả thế giới đột nhiên tĩnh lặng, chẳng có lấy một tiếng nói. Bước lại trước bàn, lấy sách ra đọc (trong giới chỉ), hắn dựa vào tất cả những viêc vừa xảy ra mà suy đoán: [Lúc trước nghe hoàng tỷ kể các Huyễn giới hay còn gọi là mộng giới là do các Tiên Đế mộng mà thành, không lẽ các tiên đế cũng đọc tiểu thuyết rồi mộng ra những nơi như thế này sao, nếu như vậy, xin lỗi nhé Tiểu Phàm, ta sẽ chiếm vai chính của cậu] hắn hưng phấn run lên. (Tg: xấu~xa~ Hạo: muốn chết không? Tg: em xin nhỗi (>~<)).Hắn thổi tắt đèn, cởi bỏ áo ngoài, lên giường nằm, trằn trọc trở mình, hắn có chút nhớ mẫu phi , a di và ca ca tỷ tỷ mình (em còn trẻ con mà), nhìn về phía vách tường có lẽ giờ này tiểu Phàm đang tu luyện phật Đạo song tu, chẳng biết bao lâu thì hắn mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.
================================================================================
Sáng 3 hôm sau, Đại Trúc Phong
"Sư phụ, sư phụ!!!!!!!!!!!!!"
Tiếng hét của Tống Đại Nhân vang khắp Đại Trúc Phong.
Tại Thủ Tĩnh đường, Điền Bất Dịch đang uống trà liền bị tiếng hét của Tống Đại Nhân làm sặc.
"Có chuyện gì mà la hét như vậy, không ra thể thống gì!" Ông cau mày.
"Sư phụ, có chuyện lớn rồi" Tống Đại Nhân xuất hiện trước Thủ Tĩnh Đường.
"Hừ, có chuyện gì thì mau nói, đừng có ấp úng mãi như thế"
" Sư phụ, lão bát đã tu thành Ngọc thanh cảnh tầng 2. Kinh mạch toàn thân khai thông, đệ tử vừa dạy cho đệ ấy xong, kiểm tra thấy tiểu sư đệ sắp tiến vào tầng thứ 3 rồi. Hắc tiết trúc cũng đã hoàn thành số lượng yêu cầu chỉ trong một nhát chém"
" Hừ, lão bát thì... cái gì!!!! Ngươi nói lão bát... ha ha ha" cuối cùng ông cũng phản ứng.
Quá trình tu tập Thái Cực Huyền Thanh Đạo vốn là từ dễ tới khó, phần lớn mọi người ngay năm đầu tiên đều có thể tựu thành tầng thứ nhất của Ngọc Thanh Cảnh, nhưng sau đó trở đi bắt đầu đụng phải những chỗ thâm thuý khó hiểu; với tầng thứ hai, người bình thường phải tu tập mất năm năm; tầng thứ ba lại càng một trời một vực, người nào tư chất hơi kém thì cả đời sẽ dừng mãi ở chỗ này, người khá hơn một chút tu tập đến năm sáu mươi năm cũng không phải là chuyện lạ. Thế nhưng ngay cả tổ sư gia sáng lập Thanh Vân môn cũng không thể trong vòng ba ngày chạm đến tầng ba của Thái cực huyền Thanh đạo.
[hừ hừ, Thương Tùng, ngươi ¡không phải kiêu ngạo vì giành được Lâm Kinh Vũ hay sao? Giờ lão bát của ta là thiên bảo đó.] (thiên tài+bảo bối) ông suy nghĩ.
"Sư...sư phụ"
"Đại Nhân, truyền xuống, Đại Trúc Phong không được tiết lộ điều này. Còn con vẫn dạy cho lão thất, lão bát như thế. Chú ý bảo vệ và hướng dẫn cho lão bát."
"Dạ"
================================================================================
Hôm nay Tống Đại Nhân vẫn tiếp tục giảng dạy cho hắn và tiểu Phàm.
Pháp môn tu hành chủ yếu của Thái Cực Huyền Thanh Đạo, đến tầng thứ ba là hầu như truyền thụ hết, từ đó trở đi phần nhiều phải dựa vào tu vi và tư chất của bản thân, sư trưởng trình độ cao thâm có thể chỉ điểm chút ít, nhưng cũng chỉ là về mặt kinh nghiệm, để đệ tử tránh rẽ theo đường vòng mà thôi. Đương nhiên, cái gọi là đường vòng ở đây phải tính bằng đơn vị thời gian từ một trăm năm trở lên.
Trong Thái Cực Huyền Thanh Đạo, tu luyện đến tầng thứ tư của Ngọc Thanh Cảnh là tựu được căn bản của mọi pháp thuật, có thể bắt đầu đồng thời tu tập những kỳ thuật diệu pháp khác và rèn tập bảo bối của mình.
Bảo bối vốn có nguồn gốc lâu đời, trong thần thoại truyền thuyết, các vị thần linh phần nhiều đều có bảo bối riêng, uy lực tuyệt luân. Còn trong nhân gian, những người tu chân luyện đạo dùng nó để chế ngự dần thiên địa tạo hoá, uy lực cũng rất đáng kể, nhỏ thì có thể đằng không, cưỡi gió bạt mây mà đi, lớn thì có thể làm trời rung đất chuyển, phá được núi ngăn được sông.
Vật liệu để luyện bảo bối cũng lắm màu nhiều vẻ, thiên kỳ bách quái, nhưng có điều, vật liệu sẽ quyết định uy lực của bảo bối sau khi luyện thành, nếu lấy sắt thường để thi triển Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết, thì chưa kịp tấn công kẻ địch, kiếm đã cùng với chủ nhân biến thành tro bụi rồi.
Đối với môn hạ Thanh Vân, nhớ chuyện xưa Thanh Diệp tổ sư lấy được cổ kiếm Tru Tiên trong Huyễn Nguyệt Động Phủ rồi cùng nó tung hoành khắp nơi, thiên hạ hầu như không có địch thủ, bọn hậu bối ngưỡng mộ dư thế, thành ra quá nửa đều tu luyện tiên kiếm, mãi ngàn năm sau, kiếm khách vẫn không ngừng xuất hiện. Việc chọn kiếm làm bảo bối gần như là quy tắc bất thành văn của Thanh Vân Môn, nên có đổi tên thành Thanh Vân Kiếm Phái thì cũng không phải là bất khả.
Nói tới đây, lại phải nhắc một chút đến thủ toạ Đại Trúc Phong là Điền Bất Dịch, lão vốn luyện kiếm, pháp khí hộ thân Xích Linh cũng là một trong các danh kiếm của Thanh Vân Môn, nhưng chẳng hiểu sao, lão không hề có ý khuyến khích bọn đệ tử tu luyện tiên kiếm.
Không chỉ có vậy, lão còn thường xuyên "xúi giục" mọi người rèn tập các loại pháp bảo khác, khiến dư luận trong Thanh Vân Môn dấy lên ít nhiều trách móc, nhưng một là chẳng có quy định nào nói rằng không được, hai là đệ tử của Điền Bất Dịch tư chất tầm thường, số lượng cũng ít, nên mọi người cứ để mặc lão.
Trong các đệ tử Đại Trúc Phong, đại sư huynh Tống Đại Nhân tu hành súc tích nhất, đã luyện tới tầng thứ năm của Ngọc Thanh Cảnh trong Thái Cực Huyền Thanh Đạo, sát ngay sau là lão tứ Hà Đại Trí, luyện tới tầng thứ tư. Tuy thời gian y nhập môn ngắn hơn Ngô Đại Nghĩa, Trịnh Đại Lễ, nhưng trong số các đệ tử ở đây y thuộc hạng thông minh nhất, vì vậy tuy đi sau mà lại về trước.
Trong khi ấy, lão nhị Ngô Đại Nghĩa, lão tam Trịnh Đại Lễ, lão ngũ Lữ Đại Tín, lão lục Đỗ Tất Thư, đều đang chật vật ở tầng thứ ba Ngọc Thanh Cảnh.
Còn tiểu sư muội Điền Linh Nhi thì thông tuệ hơn người, từ nhỏ đã được cha mẹ hết lòng giáo hối, tuy mười tuổi mới bắt đầu bài tập chặt trúc, nhưng tu tập Thái Cực Huyền Thanh Đạo đã khá nhiều năm.
Cô bé còn nhỏ, nhưng năm mười ba tuổi đã luyện tới tầng thứ tư Ngọc Thanh Cảnh, có thể khu dụng pháp bảo, là một trong những hài đồng khôn sớm nổi tiếng ở Thanh Vân Môn, cha mẹ yêu chiều, các vị sư huynh quan tâm thương mến. Tô Như cũng đã đem dải Hổ Phách Chu Lăng trứ danh của mình tặng cho con gái làm pháp bảo phòng thân.
"Sư tỷ thật là giỏi!" Trương Tiểu Phàm nghe tới đây, bất giác thốt lên cảm thán.
[Nhưng vẫn không bằng tiểu bát] Tống Đại Nhân nghĩ thầm nhưng nhớ đến lời sư phụ, Tống Đại Nhân mỉm cười nói: "Không sai, tiểu sư muội rất thông minh, đối với việc tu chân lại có thiên phú, sư phụ sư nương truyền thụ điều gì, sư muội vừa nghe là nhớ liền, tư chất hơn hẳn bọn huynh, hiện nay chỉ vì thời gian tu đạo còn ngắn, hoả hầu chưa đủ, sau này có thêm thời gian, thành tựu của sư muội nhất định sẽ không thể tưởng tượng được, vượt xa bọn huynh. Chi phái Đại Trúc Phong phát dương quang đại hay không, là nhờ ở sư muội."
Nói đoạn, trong ánh mắt y khấp khởi hi vọng, hiển nhiên là rất yêu mến tiểu sư muội kiều mỵ dễ thương này.
Tiếp theo, Tống Đại Nhân lại chỉ cho hắn và Trương Tiểu Phàm những điểm cần chú ý trong quá trình tu hành, sau đó nghiêm nghị bảo: "Tiểu thất, tiểu bát, cuối cùng có một chuyện, ta nhất định phải nói cho đệ hay: việc tu hành của bản môn quý là ở chỗ tuần tự nhi tiến, đi bước nào chắc bước đó. Nếu tham lam muốn vượt nhanh, chỉ e là lòng tham chưa được thoả mãn, đã phát sinh đại hoạ. Thành công hay thất bại là do số mệnh, không cần phải cưỡng cầu. Đối với yêu ma ngoại đạo, dị đoan tà thuật, ham muốn không được đáp ứng thì đều muốn tốc thành, cuối cùng quá nửa là bị trời phạt, bi thảm lắm. Các đệ phải cần thận đấy."
Trương Tiểu Phàm kinh hãi, vội đáp: "Vâng, đại sư huynh, đệ hiểu rồi."
Hắn gật đầu.
Tống Đại Nhân cũng gật gật đầu, đứng dậy nói: "Hẵng như vậy đã! Thái Cực động đằng hậu sơn, chỉ có đệ tử đã tu tập Thái Cực Huyền Thanh Đạo từ ba tầng trở lên mới được bước vào. Trước đó, các đệ hãy tạm ở phòng riêng rèn luyện! Chỗ này cũng rất thanh tịnh, sư phụ sư nương ít khi lại, các đệ hãy tự mình cố gắng nhé."
Trương Tiểu Phàm và hắn đứng dậy đồng thanh đáp: "Đa tạ đại sư huynh."
Tống Đại Nhân nhe răng cười, vỗ vỗ đầu chúng, rồi quay mình bước đi.
================================================================================
Về phòng hắn tiếp tục suy nghĩ về Thái Cực Huyền Thanh đạo.
Tu chân của Đạo giáo chú trọng đến thiên địa nhất tức, thân thể hoà với tự nhiên, dùng thân mình để chế ngự tự nhiên tạo hoá, biến ra đại uy lực, có phần giống với phần đầu thiên kinh quyển thứ nhất. Tầng Ngọc Thanh tầng thứ nhất và thứ hai tương đương với ích mạch của Thiên giới tu chân giới. Tầng thứ ba, thứ tư và thứ năm chính là dung linh cảnh. Bản thân hắn từ nhỏ ích mạch viên mãn. Lại được phụ đế tạo cho căn cơ vững chắc, không sợ không tu thành.
================================================================================
Sau ba tháng, đột nhiên một hôm Điền Bất Dịch chợt nổi hứng, hỏi han tình hình tu đạo của Trương Tiểu Phàm và Ninh Thiên Hạo, ai ngờ mỗi lần hỏi mỗi lần đáp, đều khiến lão tức gần chết.
Cứ theo lẽ thường mà xét, người bình thường tu tập Thái Cực Huyền Thanh Đạo, với độ đơn giản của tầng thứ nhất, sau ba tháng đều phải có chút thành tựu, sơ bộ dẫn được linh khí trời đất nhập thể, vận hành được ba đến năm huyệt đạo.
Ai dè cái kém cỏi của Trương Tiểu Phàm thật là hiếm có. Tu luyện đã ba tháng tròn, mà đến khổng khiếu toàn thân cũng không thể khống chế như ý, dẫn linh khí nhập thể thì gượng gạo, nói gì đến việc vận hành vài huyệt đạo.
Điền Bất Dịch mở to mắt, bộ mặt giận dữ nhìn chằm chằm vào Trương Tiểu Phàm, chúng đệ tử bên cạnh đều có vẻ thông cảm, nhưng không dám nói gì, Tống Đại Nhân vốn cũng muốn đỡ hộ Trương Tiểu Phàm một hai câu, nhưng thấy sư đệ do mình dạy dỗ lại luyện tập đến cái mức như thế này, mặt mày mất hết thần sắc, thành ra không dám mở miệng nữa, còn Điền Linh Nhi thì cười hi hi đứng cạnh xem chuyện vui.
Trương Tiểu Phàm mặt đầy nỗi hổ thẹn, quỳ xuống trước Điền Bất Dịch, chẳng có chỗ nào để trốn tránh, trong lòng nghĩ bất luận sư phụ trách mắng thế nào, đều là phải lẽ cả. Ai ngờ đợi mãi một lúc lâu, sư huynh xung quanh không hé một tiếng, mà Điền Bất Dịch cũng chẳng thốt lời nào, nó lấy làm lạ, len lén ngửng đầu lên nhìn, thì thấy bộ mặt giận dữ của Điền Bất Dịch, không biết từ lúc nào đã biến ra bộ mặt thất vọng, thật ứng với câu nói: Đúng là chết cả cõi lòng!
Quay sang hỏi Thiên Hạo, làm ông có sự an ủi lớn. Ông khen hắn rất nhiều, làm cho tiểu Phàm bên cạnh không ngừng hâm mộ. Các sư huynh đệ khác cũng rất ngạc nhiên cùng hâm mộ. Phải biết ngay cả tiểu sư muội Điền Linh Nhi cũng chưa từng được khen nhiều như vậy. Nhưng điều làm họ nghẹn ngào nhất là tốc độ tu luyện quái thai của đứa trẻ này. Mới nhập môn hơn ba tháng đã bước một chân vào tầng 4 Ngọc Thanh cảnh.
Nhưng khi liếc qua Trương Tiểu Phàm, sự thất vọng lại hiện lên gương mặt.
Điền Bất Dịch phất tay áo đứng dậy, lắc đầu, rồi lê cái thân hình béo lùn, chẳng nói chẳng rằng đi về phía hậu điện. Bọn đệ tử liếc nhìn nhau, chẳng hiểu thế là thế nào.
Tống Đại Nhân ở với Điền Bất Dịch lâu nhất, ngấm ngầm đoán biết được những suy nghĩ trong lòng lão ta, hiểu rằng sư phụ đang muốn rũ bỏ tiểu sư đệ này.
Ba tháng nay, Trương Tiểu Phàm ngoài việc tu hành và làm bài tập, những lúc rỗi rãi thì tíu ta tíu tít vui vẻ giúp đỡ người khác, tính tình rất thực thà, mọi người ai cũng quý, ngay cả Thiên Hạo cũng có nhiều hảo cảm với hắn hơn.Sống trong núi tịch mịch, Điền Linh Nhi xưa nay vốn ngạo túng, đột nhiên ở đâu nảy ra một người bạn vui đùa xấp xỉ tuổi mình, tuy ngoài mặt luôn chỉ trích quát mắng, nhưng trong lòng cũng thấy mấy phần ưa thích.
Tống Đại Nhân chau mày, đi lên trước đỡ Trương Tiểu Phàm dậy, nói: "Tiểu sư đệ, sư phụ chỉ là giận dữ nhất thời thôi, không sao đâu. Chỉ cần đệ tu tập chăm chỉ hơn, sớm muộn gì cũng có lúc lão nhân gia người chấp nhận."
"Đúng vậy, chưa thử thì chưa biết được" hắn nói, làm Tiểu Phàm cảm động và hổ thẹn, gật đầu lia lịa, tự lúc ấy càng ra sức cố gắng.
Mỗi ngày từ sáng sớm tiểu Phàm cùng Thiên Hạo và Điền Linh Nhi lên núi chặt trúc, đệ tử bình thường tu tập Thái Cực Huyền Thanh Đạo sau ba tháng đã có thể chặt gãy được Hắc Tiết Trúc, Trương Tiểu Phàm thì đến hơn nửa năm mới chặt được cây trúc đầu tiên. Có điều mỗi ngày bất kể mưa gió, thân thể tiểu Phàm nhờ rèn luyện mà trở nên khoẻ mạnh, ít nhất lên núi cũng không đến nỗi thở hồng hộc như trâu.
Từ lần đó trở đi, Điền Bất Dịch chẳng nghe chẳng hỏi gì đến Trương Tiểu Phàm nữa, chỉ quan tâm đến tiểu Hạo, Tống Đại Nhân ban đầu còn xem xét tình hình tu tập của nó, có điều bao lâu trôi qua, tiến cảnh của Trương Tiểu Phàm vẫn chậm chạp đến nỗi không thể nào chậm chạp hơn, cuối cùng Tống Đại Nhân cũng chán nản, không buồn hỏi.
================================================================================
Thời gian dài lâu thấm thoắt trôi, chẳng mấy chốc đã ba năm.
Chính vào khoảng thời gian này, Trương Tiểu Phàm cũng lập được một kỷ lục tồi tệ nhất trong Thanh Vân Môn kể từ thời khai sáng: nó đã dùng đủ ba năm, tức là dùng gấp ba số thời gian cho một người bình thường, mới hoàn thành tầng thứ nhất trong Ngọc Thanh Cảnh của Thái Cực Huyền Thanh Đạo.
Một buổi tối lúc ăn cơm, khi Trương Tiểu Phàm rụt rè thông báo với mọi người chuyện này, tất thảy đệ tử của Đại Trúc Phong đều há hốc miệng, như nhìn thấy một cây sắt ngàn năm nay nở hoa, rồi liền đó cùng phá lên cười rõ to, Tống Đại Nhân thì ôm lấy Trương Tiểu Phàm giờ đã lớn ra nhiều tung lên không trung, liên tiếp mấy lần liền, rất là vui sướng. Nhưng Điền Bất Dịch ngồi đầu bàn chỉ lạnh lùng nhìn, hừ một tiếng, rồi khẽ chửi: "Đầu đất!"
Còn tiểu Hạo thì đã tu thành tầng thứ tư của Ngọc Thanh cảnh. Đuổi kịp tứ sư huynh Hà Đại Trí làm sư phụ cười đến rất tươi. Nếu như không phải vì năm nay hắn mới gần 13 tuổi thì đã được xuống núi lịch luyện. Không chỉ thế hắn cũng tu luyện thuật khu vật ( điều khiển vật) quan trọng trọng trong Thái Cực Huyền Thanh Đạo.
Trong ba năm đó, Trương Tiểu Phàm đã được mười bốn tuổi, vì mỗi ngày đều đi chặt trúc nên thân hình rất khoẻ mạnh, tuy ít hơn sư tỷ Điền Linh Nhi hai tuổi, nhưng lại cao hơn đến một cái đầu. Điền Linh Nhi thì từ một cô gái nhỏ mười ba tuổi, đã lớn lên thành một thiếu nữ mười sáu, dung mạo thêm diễm lệ, lúc nói cười trông vẻ càng thanh tú. Điền Linh Nhi xưa nay đều cảm thấy sáu vị sư huynh lớn hơn mình nhiều quá, lại bần thần không sức sống, nên thường thích ở cùng với gã sư đệ ngớ ngẩn ngốc nghếch và tiểu sư đệ đáng yêu thông minh, ba năm qua, tình cảm cả ba thân mật vô cùng. Xưa nay lúc nào Điền Linh Nhi và tiểu Hạo cũng chiếm thế thượng phong, Trương Tiểu Phàm cảm thấy sư tỷ và tiểu Hạo quả thật hơn mình quá nhiều, tuy ngày thường hay đùa nghịch chọc phá, nhưng thi thoảng mình bị sư huynh trêu ghẹo, sư tỷ và tiểu Hạo lại là người đầu tiên đứng lên bênh vực, ủng hộ mình, dù bản thân tiểu Hạo rất trầm tính ít nói.
Mười ba tuổi, tiểu Hạo tuy là người nhỏ tuổi nhất nhưng lại cao bằng với Tiểu Phàm, càng lớn càng đẹp.
================================================================================
Hôm nay hắn và Trương Tiểu Phàm lên núi, đến chỗ cánh rừng trúc đã quen thuộc bấy nay, nhưng thấy màu xanh tươi tràn ngập, trùng trùng điệp điệp, gió núi lùa tới, rừng trúc xào xạc như sóng xô, vẻ rất lộng lẫy, trong lòng bỗng như mới mẻ. Tuy hắn đã không cần chặt trúc nữa nhưng vẫn thích đến đây chơi.
Đến nơi, hắn với Tiểu Phàm tách ra để tiểu Phàm đi chặt trúc còn bản thân thì đi xung quanh chơi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Một nơi nào đó trong Đại trúc phong.
Tiểu Hạo đang dạo chơi thì nghe có tiếng của tiểu phàm, có vẻ lúc này nó đã tìm thấy tiểu Hôi và hang động nơi Lục Tuyết Kỳ tu luyện. Hắn dùng hết sức chạy thật nhanh đến vị trí đó.
================================================================================
Lục Tuyết Kỳ đang ở trong động thất tĩnh tọa tu luyện thì nghe bên ngoài có một trận âm thanh truyền tới, chỉ nghe thấy tiếng hỗn hển lo lắng của một bé trai. Nàng thấy bên ngoài có một con khỉ màu tro đang trêu chọc đứa trẻ nhưng nàng cũng chỉ tiếp tục tu luyện.
Đã qua một lúc lâu rồi mà đứa trẻ đó vẫn chưa rời đi, nghe tiểu sư đệ nói thì hắn tên Trương Tiểu Phàm, trước lúc bế quan nàng từng nghe sư phụ nhắc đến hắn có lẽ là một trong hai đứa trẻ mà Điền sư thúc thu nhận. Nàng nhận ra đức trẻ này, nó là là một trong ba đứa trẻ mà nàng từng có duyên gặp tại Hồng Kiều, nó làm nàng nhớ lại tiểu hài tử nàng từng vô tình cứu giúp, đứa trẻ xinh đẹp đó.
(Hạo: xinh đẹp không phải từ dành cho con trai!!!!!! Tg: ai biểu ngươi âm dương cân bằng mang cả vẻ nam tính lẫn nữ tính đây, hỏi cha ngươi ấy! Hạo:( mếu máo) Phụ Hoàng!!!!!!!!! NinhPhàm: (mỉm cười) nói ta sao?? Tg: em kh dám nữa!!!!!!( chạy))
Đang tính lên tiếng thì thấy từ xa một bóng trắng đang chạy đến gần, đứa trẻ ấy xưng tên mình là Ninh Thiên Hạo rồi lôi kéo Trương Tiểu Phàm xin lỗi nàng rồi chạy đi.
Nàng vốn chẳng muốn để ý tiếp nhưng không ngờ Tiểu Hạo lại hằng ngày chạy đến trước cửa động nàng mà nói chuyện, dù cho hắn toàn bộ là độc thoại. Ban đầu việc đó khiến nàng thấy hơi khó chịu nhưng sau đó lại thấy thú vị. Hắn nói chuyện với nàng khoảng vài canh giờ, chủ yếu là vài chuyện trong Đại Trúc Phong, về các sư huynh sư tỷ của hắn, về một số truyện vui thú chẳng biết lấy từ đâu nhưng mỗi lần đều khiến nàng chú ý và lắng nghe. Nhưng mọi chuyện không kéo dài lâu, một ngày nọ của ba tháng sau, hắn không đến nữa, lúc đầu nàng không để ý đến điều đó nhưng sau đó nàng lại cảm thấy có gì đó thật trống vắng và cô đơn.
================================================================================
Còn tiểu Hạo thì sau lần lôi tiểu Phàm đi, hắn nhận ra người bên trong là Lục Tuyết Kỳ. Vì muốn ở gần nàng, hắn hằng ngày đều tìm thời gian đến nói chuyện với nàng. Ba tháng sau, dù đã cố gắng áp chế nhưng trong lúc vô tình hắn đã đột phá tầng năm của Thái Cực Huyền Thanh Đạo. tuy hắn chỉ mới tròn 13 tuổi nhưng sư phụ hắn Điền Bất Dịch mong muốn hắn đi chu du bên ngoài. Tiểu Hạo chỉ còn cách vác theo tay nải ( tượng trưng) được sư phụ dẫn xuống núi ( dây0 là lý do vì sao tiểu hạo không thể từ biệt Tuyết Kỳ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Sẽ sớm có chương kế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com