Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62

Ngay lúc Arthur được phong làm kỵ sĩ Lâm Linh đã nhận thức được khoảng cách giữa cô và Arthur là rất lớn.

Quốc vương rời đi ngay ngày hôm sau nhưng Arthur lại không nói một lời gì với ông ấy, khuôn mặt của ông ấy lúc đó rất buồn.

Vì vậy cô đã quyết định sẽ giúp cho hai người đó làm dịu đi mối quan hệ lạnh nhạt này.

Lâm Linh đã ghi âm lời nói của quốc vương cho Arthur nghe và đúng như cô dự đoán Arthur đã mở lòng hơn với cha của mình.

Quốc vương nhìn hướng của con trai cùng Lâm Linh rời đi nở mọt nụ cười đầy yêu thương.

Đúng lúc này ông nhìn thấy ở trên một cành cây cách đó không xa là cậu bạn nhỏ đã cứu ông hôm trước.

Cậu vẫy tay chào tạm biệt nói “Ông chú, đi đường bình an a”. mấy người lính ở đó nghe được lời cậu nói mà trợn tròn mắt, “Là cái tên vô danh tiểu tốt nào mà dám ăn nói vô lễ với quốc vương như vậy. ngươi không muốn sống nữa sao”.

Thấy kỵ sĩ bên mình muốn tấn công cậu, ông liền phất tay cho bọn họ không được manh động rồi hướng cậu nói “Cảm ơn cậu bạn nhỏ”.

“Chuyện kia … *làm hành động im lặng* … tạm biệt” dứt lời cậu liền dùng khinh công mà bay trên những ngọn cây trở về nhà.

Quốc vương nhìn nơi cậu vừa ngồi thần sắc không rõ đang suy nghĩ chuyện gì rồi xoay người bảo binh lính quay về.

Một tháng sau.

Bọn họ được mời đến dự bữa tiệc của hoàng cung nên bắt buộc Lâm Linh phải học thuộc tất cả những nghi lễ cần thiết khi đi dự tiệc. Nó đối với cô là một cực hình không nói thành lời.

Trong thư mời có mời cậu nữa mọi người khi nhìn thấy tin này thì có hơi nghi hoặc.

Quốc vương đã gặp cậu bao giờ đâu mà lại mời cậu, chuyện đó chỉ có mình Lancelot là hiểu rõ mà thôi nhưng cậu ấy lại không nói một lời nào.

Tuy là vậy nhưng một tháng này họ chẳng thấy cậu ở đâu hết, họ cho lục soát khắp nơi nhưng vẫn không thấy. Lâm Linh gấp đến độ suýt khóc đương lúc cô nghĩ là cậu đã chết thì cậu liền quay trở về.

Tuy cậu bịt gần hết khuôn mặt nhưng nhìn thân hình gầy gò xanh xao nhợt nhạt của cậu bá tước phu nhân và Lâm Linh thương cậu đến nỗi sắp khóc không thành tiếng luôn rồi.

Về tới phòng cậu liền nằm cái phịch xuống sofa giày dép và áo khoác vứt lung tung dưới đất.

Một lúc sau Lâm Linh đem đến cho cậu một ly nước chanh nhìn Nhật Hạ mệt mỏi nằm trên ghế cô liền tiến đến hỏi thăm.

Vì khi chỉ có Lâm Linh và cậu thì cậu không cần bịt khẩu trang làm gì vì ngày nào mà chả thấy mặt nhau.

“Cả tháng nay cậu đi đâu vậy Hạ, cậu làm cả lâu đài lo muốn chết luôn rồi” Lâm Linh đưa ly nước chanh cho cậu, cậu liền nhận lấy uống một hơi dài rồi mới nói “Tớ mới quen được bạn mới, chúng nó dụ tớ nhậu cả tháng trời tuy tớ không say nhưng mà cũng mệt tới muốn tắt thở”.

Lâm Linh kinh ngạc mở to mắt hỏi “Đô của cậu mạnh tới vậy luôn hả, tớ khâm phục cậu luôn á, tớ còn không biết uống bia nói chi tới rượu”.

Cậu đùa giỡn nói “Không thì khi nào về tớ dẫn cậu đi làm ít chầu chịu không” Lâm Linh biết cậu nói đùa nên hùa theo “ok luôn tới đó cậu mà không dẫn tớ đi tớ sẽ tìm tới tận nhà cậu mắng vốn luôn á”. “Hahaha…”

Cả hai ở trong phòng cười vui vẻ còn ở ngoài cửa không biết từ khi nào mà ba người Kai, Arthur, và Lancelot đã ở ngoài của nghe trộm từ lúc nào.

Arthur khó chịu nói nhỏ “Con nhỏ ngốc đó và thằng nhóc quái dị kia (mình đổi ‘tên ăn xin’ thành ‘thằng nhóc quái dị’ nhen) làm gì mà thân thiết với nhau vậy cơ chứ?”

Lancelot ở ben cạnh nghe Arthur nói về cậu như vậy thì có hơi không vui nhưng giọng nói vẫn bình thản “Họ là bạn của nhau mà vậy nên việc họ nói chuyện vui vẻ với nhau là chuyện bình thường thôi mà”

Còn về phần Kai nghe họ ở trong phòng nói chuyện vui vẻ như vậy thì có hơi bất mãn chu mỏ nói “Tại sao hai người họ ở trong đó nói chuyện vui vậy mà không cho tôi nói với chứ, tôi cũng có nhiều chuyện muốn nói lắm mà”.

Rồi Kai nhìn thấy Arthur và Lancelot thì bỗng nãy ra một ý tưởng nói “hay là hai người cũng về phòng tôi nghe tôi kể chuyện đi haha…” chờ Kai cười xong rồi nhìn lại xung quanh thì không thấy ai hết liền khó hiểu.

Rồi ngày đi đến hoàng cung cũng tới Lâm Linh hôm nay mặc lễ phục lên thì liền xinh đẹp lên nhiều.

Mọi người hóng vào trong lâu đài một lúc lâu vẫn không thấy thêm ai đi ra Arthur liền hỏi Lâm Linh “Này nhỏ ngốc, cái tên nhóc quái dị kia đâu sao không thấy đừng nói là hắn không định đi hoặc là hắn tính mặc mấy bộ đồ quái dị kia hở”.


Bộ dạng thật



Cánh cửa bật mở thân ảnh của cậu hiện ra, mấy người kia há hốc mồm câm nín khi nhìn thấy cậu. Mái tóc màu trắng buông thõng trên lưng, đôi đồng từ màu xanh vàng (che giấu tí) xinh đẹp làm cho người ta như đắm chìm trong đó.

Tuy cậu hầu như không trang điểm nhưng như vậy mới làm cho cậu càng thêm quyến rũ và thu hút.

Ai biết đâu tự dưng bá thước phu nhân bảo cậu phải đi sửa soạn để trang điểm cho vũ hội chứ.

Bởi vì bà ấy cứ năn nỉ hoài với lại là ông chú mời cậu nên cậu đành phải đi, không thể phụ lòng ông chú được nên cậu đành nhân lời, lúc đầu là cậu đã tính không đi rồi á.

Toàn thịt là thịt, người và người, bao nhiêu hơi thở lẫn lộn, bao nhiêu là vi khuẩn a.

Nói chứ cậu nhìn vào gương cũng thấy mình đẹp nhức nách luôn ấy chứ,chuyện này không phải giỡn chơi đâu a, cậu chỉ nói chứ không phải khoe đâu nha.

Lâm Linh nhìn thấy cậu thì không kìm được sự sùng bái chạy lại nói “Wao Nhật Hạ cậu hóa trang đẹp quá trời luôn á” cậu vui vẻ nhướng mày kiêu ngạo nói “Đương nhiên, biệt danh thiên tài hóa trang của tớ đâu phải để trưng chơi đâu”.

“Nhưng mà tại sao cậu lại thay đổi hình dáng vậy Hạ” Lâm Linh nói ra nghi hoặc của mình, cậu bình thản trả lời cô “Tớ không muốn ai khác thấy được hình dạng thật của mình, cũng như không muốn làm mất đi hoàn toàn bản thân mình” Lâm Linh nghe cậu nói vậy thì cũng không hỏi thêm nữa mà vui vẻ kéo cậu lên xe ngựa.

“Vậy ra đó không phải hình dạng thật của cậu ta. Tại sao cậu ta lại không muốn để ai khác nhìn thấy hình dạng thật của cậu ta” ba người Arthur không khỏi dâng lên một nỗi nghi hoặc.

Tới cung điện Arthur phụ trách đưa Lâm Linh vào còn cậu thì được Kai và Lancelot đưa vào.

Chỗ ngồi ở đây được xếp xếp nam nữ xen kẽ, Lâm Linh lần đầu tham gia những bữa tiệc như vầy nhưng mà những người quen thì lại ngồi ở những nơi xa.

Khổ thân cô bị xếp ngồi chung với tên Hầu Tước Leste thích bắt cô làm hàng nhập này làm cô căng thẳng cả một buổi.

Nhưng là mọi người đều không nhìn ra cậu là nam nên dã xếp cậu ngồi cách cô một cái ghế điều đó làm cô thở phào nhẹ nhõm cả người.

Trong bữa tiệc tối hôm đó cô đã phạm phải một sai lầm, không hiểu vì sao khi cô nhìn thấy Arthur đang nói cười vui vẻ với một tiểu thư xinh đẹp cô bỗng thấy tức giận trong lòng và thế là cô ghim mạnh chiếc dao xuống cái đĩa và thế là nó liền bay lên.

Lâm Linh nhanh chóng sử dụng phép thuật hệ gió để đổi hướng cái đĩa nhưng trớ trêu thay là cái đĩa lại rơi xuống trúng đầu của hầu tước Leste làm hắn bỏ đi. Mấy vị tiểu thư khác thấy vậy thì bắt đầu thì thầm to nhỏ.

*Phập* những chiếc nĩa bay sượt qua mặt bọn họ rồi ghim mạnh vào cái ghế đằng sau họ làm cho bọn họ tính hét lên nhưng bị một ánh mắt đáng sợ làm cho im bặt không dám hé miệng.

Người kị sĩ thần bí kế bên đưa cho cô một chiếc đĩa gỡ rối cho cô. Cậu xoay qua hướng của Lâm Linh giơ lên ngón cái tỏ vẻ mọi chuyện đều ok làm cho sự tự ti trong cô biến mất, hành động lúc nãy của cậu cô thấy cả.

Khoảng 10 phút sau hầu tước Leste cũng trở về trên mặt còn mang theo hào quang sáng chói là cô biết mọi chuyện đã ổn.

Sau tiệc tối có một vài người đến mời cô khiêu vũ, tại sao Nhật Hạ xinh đẹp ngồi kế bên mà họ không mời là do ánh mắt của cậu ấy quá sắc bén quá đáng sợ rồi nên không ai dám mời cả.

Lúc Arthur dường như muốn nhảy với Lâm Linh một điệu nhưng một người xuất hiện đã làm phá vỡ hết thảy, công chúa Guinevere.

Nếu như không có sự xuất hiện của cậu thì có lẽ cô ta đã là người con gái đẹp nhất đất nước này, nhưng mà làm gì có nếu như.

Vì không thể làm hoàng gia mất mặt Arthur đành phải đồng ý lời mời khiêu vũ của công chúa Guinevere. Trái tim Lâm Linh lúc đó như có một tiếng nức vỡ gì đó vang lên.

“Không đáng một chút nào đâu Lâm Linh. Yêu thì có thể nhưng đừng đắm chìm trong đó, đau khổ lắm” “Hạ… cậu…”Lâm Linh mở to mắt ngạc nhiên nhìn cậu, cậu như đọc được những thứ trong lòng cô.

Chưa chờ Lâm Linh suy nghĩ nhiều thì có sự kiện đôi hoa tai đá quý của công chúa Guinevere bị mất cắp.

Với suy luận của thám tử lừng danh Conan, Lâm Linh đã tìm ra được kẻ trộm, khi cô nhìn sang Arthur như mong đợi một điều gì đó nhưng đổi lại là sự cười đùa của hắn, Lâm Linh xin phép đi ra hoa viên.

Lâm Linh nằm dài trên chiếc bàn ngoài hoa viên bỗng cậu từ đâu xuất hiện “Cậu có thể thử quan sát chuyển biến tình cảm của hai người một thời gian á”. Lâm Linh im lặng không nói gì như thể cô dang ngẫm lại lời nói của cậu.

Người thần bí kia cũng xuất hiện cậu xem xét một hồi mới nhớ đến là anh lính dễ thương hôm bữa mắt cậu liền sáng lên chạy lại chỗ hắn nói “Anh lính cute hôm bữa đúng hông zậy?”, hắn không nói gì mà chỉ im lặng vuốt mái tóc cậu, Lâm Linh nhìn mà hâm mộ không thôi a.

“Tớ mà cưới được tớ sẽ đem sính lễ qua hỏi cưới anh ấy á nha, tại vì anh ấy không ghét bỏ tớ” Lâm Linh nghe cậu nói đùa mà vui vẻ cười “Cậu làm sao thì làm còn tớ thì không có tiền đi đám cưới của cậu đâu á nhen”.

Lúc Arthur đi ra hoa viên thì thấy hình ảnh ba người nói cười vui vẻ thì lông mày nhíu lại, mặt hắn nhăn lại khi thấy hình ảnh tên đàn ông kì lạ xoa tóc mềm mại của cậu.

Arthur mặt hầm hầm tiến lại cậu đã phát hiện ra nên tạm biệt hai người kia rời đi trước khi đi không quên nhắc nhở Lâm Linh. Một lát sau người thần bí kia cũng rời đi chỉ còn lại Arthur và Lâm Linh.

Hai người đã khiêu vũ với nhau một điệu nhảy tuyệt vời và ngay lúc Arthur tặng cho cô một bông hoa huệ cô bỗng nhớ đến ý nghĩa của nó và cũng nhớ lại lời khuyên của cậu cô hất tay của Arthur rồi vừa khóc vừa chạy ra khỏi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com